Ngụy Đa lập tức chắp tay hành lễ: “Chưởng… “ nhưng nói được một nửa, nhớ đến Ngưu Hữu Đạo ghét nhất gã gọi là Chưởng môn, lúc này liền đổi xưng hô: “Vâng… Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi đến đây làm gì?”
Ngụy Đạ đáp: “Tìm ngài!”
Ngưu Hữu Đạo cau mày, miệng hơi nhúc nhích, ánh mắt nhìn ra đám người Quản Phương Nghi đằng sau, lời định nói liền nuốt xuống, di chuyển con ngựa, lạnh lùng ném ra một câu: “Cút!”
Cứ như vậy, một đám người rời khỏi con hẻm nhỏ, chỉ để lại một mình Ngụy Đa trơ trọi.
Quản Phương Nghi giục ngựa tiến lên, nghi ngờ hỏi: “Ai vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không trả lời, ghìm ngựa. Quản Phương Nghi thuận theo ánh mắt của hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy một cô gái thướt tha đang dẫn theo mấy người ngăn đằng trước.
Cũng giống như Ngụy Đa, mấy người kia rõ ràng cũng đeo mặt nạ ngụy trang, cũng không phải ai khác, chính là đám người Đường Nghi của Thượng Thanh tông.
Ngụy Đa từ con hẻm nhỏ đi ra, đứng đằng sau đội kỵ mã, nhẹ gật đầu với đám người Đường Nghi đằng trước, biểu hiện chính xác là Ngưu Hữu Đạo.
Bởi vì đám người Ngưu Hữu Đạo cũng dịch dung.
Sau khi người của Thượng Thanh tông hỏa tốc đuổi tới thành Vạn Tượng, bọn họ cho rằng Ngưu Hữu Đạo nhất định sẽ đến đây, liền phái người ra ngoài, hoặc tìm người hoặc ôm cây đợi thỏ ở thành Vạn Tượng, cuối cùng Ngụy Đa trùng hợp gặp được đám người Ngưu Hữu Đạo.
Người khác có lẽ nhận không ra, nhưng Ngụy Đa lại quen biết với Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương, nhất là dáng người vạm vỡ của Viên Cương. Ngụy Đa liếc mắt một cái liền nhận ra, sau đó bảo đồng môn đi bẩm báo đám người Đường Nghi, còn mình thì đi theo, bởi vậy mới có tình huống như bây giờ.
Ngưu Hữu Đạo trên lưng ngựa quay đầu nhìn thoáng qua phản ứng của Ngụy Đa, rồi lại nhìn người đang ngăn đằng trước. Hắn từ hình dáng của đám người Đường Nghi, dần dần đưa ra phán đoán, đây chính là người của Thượng Thanh tông.
Tay Quản Phương Nghi lặng im bỏ vào trong tay áo, cầm lấy phù triện.
Đám người Trần bá đều cầm vũ khí trên tay, không biết người cản đường là ai. Mặc dù Vạn Thú môn đã đặt quy củ ở thành Vạn Tượng, nhưng ai dám cam đoan sẽ không có việc gì xảy ra.
Người của Phù Phương Viên không biết người cản đường là người của Thượng Thanh tông đang có gút mắc với Ngưu Hữu Đạo, tất nhiên phải giữ vững cảnh giác cao độ.
Đường Nghi cũng nhìn ra được sự không ổn, khẽ giơ tay bước sang một bên, tránh phát sinh hiểu lầm.
Người của Thượng Thanh tông cũng tránh sang một bên nhường đường.
Hai chân Ngưu Hữu Đạo đạp vào bụng ngựa, nhìn thẳng đằng trước không chớp mắt, mang theo người của mình đi lướt qua đám người Thượng Thanh tông.
Ngụy Đa gia nhập đội với đám người Đường Nghi, đi theo đằng sau Ngưu Hữu Đạo.
Người của Phù Phương Viên nhận thấy tình huống của chút kỳ lạ, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn người đằng sau.
“Ai vậy?” Quản Phương Nghi giục ngựa tiến lên, hỏi Ngưu Hữu Đạo một câu.
Ngưu Hữu Đạo im lặng không trả lời. Quản Phương Nghi liếc mắt, biết tên tiểu tử này nếu không muốn nói, có hỏi rát cổ họng cũng chẳng hỏi được gì.
Mọi người dừng lại trước một khách sạn, sau đó vào đặt phòng.
Cách đó không xa, một người cũng dịch dung đứng dưới mái hiên, nhìn đám người Đường Nghi bước vào khách sạn, ánh mắt hơi lo lắng.
Người này chính là Lục Thánh Trung mà Thiệu Bình Ba đã phái đi.
Gã một đường đi theo đám người Đường Nghi đến thành Vạn Tượng, theo dõi chỗ đặt chân của những người khác, cho nên biết rõ đám người Đường Nghi đã dịch dung là ai.
Khi đám người Đường Nghi vừa ra khỏi khách sạn, gã đã lập tức theo dõi. Kết quả phát hiện Đường Nghi đã chạm mặt Ngưu Hữu Đạo.
Cùng giống như Ngụy Đa, trước đây gã đã từng tiếp xúc với Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương, liếc mắt một cái là đã nhận ra Viên Cương, từ đó đoán được người dẫn đầu chính là Ngưu Hữu Đạo.
Điều này khiến cho gã vô cùng bất ngờ, không nghĩ đến Đường Nghi đến đây là vì muốn tìm Ngưu Hữu Đạo.
Trong lòng Lục Thánh Trung cũng có sự e ngại đối với Ngưu Hữu Đạo, biết thủ đoạn của người này không hề thua kém Đại công tử. Cộng thêm những chuyện mà Ngưu Hữu Đạo đã làm trong mấy năm gần đây, lại càng khiến gã kiêng kỵ hơn, nhận rõ Ngưu Hữu Đạo là một nhân vật nguy hiểm. Cho nên lúc nào gã cũng cẩn thận, nếu không cẩn thận sẽ rơi vào tay đối phương.
Gã đi theo Thiệu Bình Ba, biết mình đã phản bội sư môn, phản bội Ngưu Hữu Đạo. Một khi rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, kết quả là có thể nghĩ.
Hành lang khách sạn, tiểu nhị mở cửa, bồi tiếp Ngưu Hữu Đạo vào phòng.
Tiểu nhị cung kính thối lui khỏi phòng, chưa đầy một lát, Hứa lão lục bước vào bẩm báo: “Đạo gia, có người tìm, tự xưng là Chưởng môn Thượng Thanh tông!” Nói xong, ông còn lén lút dò xét phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.
Chuyện xưa giữa Ngưu Hữu Đạo và Chưởng môn Thượng Thanh tông, ông nhiều ít cũng có nghe thấy.
Quản Phương Nghi hết nhìn đông rồi lại nhìn tây trong phòng, sau đó chậm rãi quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, có chút kinh ngạc, ánh mắt vụt sáng, khóe miệng dần dần nhếch lên. Bà ta cũng có nghe qua chuyện giữa Ngưu Hữu Đạo và người phụ nữ kia của Thượng Thanh tông, vẫn rất hiếu kỳ, không nghĩ đến hôm nay lại gặp được. Bà ta muốn biết đó là nhân vật như thế nào.
Kiếm trong tay chậm rãi đập xuống sàn nhà, Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng “ừ” một tiếng.
Hứa lão lục ra ngoài, rất nhanh ba người tiến vào, Đường Nghi, La Nguyên Công và Tô Phá. Còn có Đường Tố Tố nhưng bà ta không đến. Bà ta không muốn gặp Ngưu Hữu Đạo. Đám người Đường Nghi cũng sợ bà ta không kìm lòng được gây ra chuyện xấu, liền để bà ta ở nhà.
Ba người quan sát thanh kiếm của Ngưu Hữu Đạo, sau đó Đường Nghi dẫn đầu lột mặt na da người trên mặt, lộ ra gương mặt xinh đẹp, ánh mắt sáng nhìn thẳng vào Ngưu Hữu Đạo, thậm chí còn liếc nhìn Quản Phương Nghi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo mấy lần.
La Nguyên Công và Tô Phá cũng lần lượt tháo lớp ngụy trang xuống.
Gặp lại Ngưu Hữu Đạo, tâm trạng cả hai cực kỳ phức tạp, không còn tâm thái dùng thân phận Trưởng lão đối mặt với tiểu đệ tử trong môn trước kia, khí thế từ trên cao nhìn xuống đã không còn.
Không nghĩ đến lại là đại mỹ nhân! Quản Phương Nghi thầm nhủ trong lòng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt quan sát Đường Nghi, có vẻ bắt bẻ.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Ba vị đã lâu không gặp, không nghĩ đến lại có thể gặp nhau ở đây, không biết ba vị tìm tại hạ có việc gì?”
Giọng nói non nớt năm xưa của hắn đã trở nên thành thục, khí độ xứng đôi, càng có phong phạm.
Không thể đợi Ngưu Hữu Đạo tháo mặt nạ nói chuyện với mình, Đường Nghi đành nói: “Dù sao chàng cũng là đệ tử của Thượng Thanh tông, chàng hãy trở về đi. Đối với chàng, chức Chưởng môn lúc nào cũng để trống!”
Nghe xong, trong lòng Ngưu Hữu Đạo cảm thấy chán ngấy. Hắn biết vì cái gì mà bọn họ muốn kéo hắn về. Thượng Thanh tông sắp chịu không nổi rồi, muốn kéo hắn về để thay bọn họ ra mặt. Hắn không chút khách sáo nói: “Ta nhớ ta cũng đã nói rất rõ ràng, ta và Thượng Thanh tông đã không còn bất kỳ quan hệ nào. Tất cả mọi chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại. Còn có chuyện gì nữa không?”
Đường Nghi hỏi: “Chẳng lẽ chàng không còn chút hoài niệm nào với Đông Quách sư thúc sao?”
Ngưu Hữu Đạo rút kiếm quay người, kiếm lại đập xuống đất, đưa lưng phất tay: “Hồng Nương, giúp ta tiễn khách!”
Bị đối đãi như vậy, Đường Nghi ý thức mình đã có chút nóng vội. Thấy Quản Phương Nghi cưỡng ép tiễn khách, nàng cũng không chống cự, đành phải tạm thời rời đi.
Trong phòng không còn những người khác, Ngưu Hữu Đạo nhìn Viên Cương: “Liên lạc với bên Bắc Châu, hỏi bọn họ khi nào thì rời khỏi Bắc Châu.”
Đi theo Ngưu Hữu Đạo nhiều năm, Viên Cương hiểu ý hắn nói. Bọn họ đến rất bí ẩn, nhưng lại bị Thượng Thanh tông vây chặt, đã khơi dậy sự hoài nghi của Đạo gia. Hắn ta biết vừa rồi Đạo gia là cố ý đẩy Quản Phương Nghi ra, lập tức gật đầu quay người rời đi.
Trong phòng yên tĩnh, Ngưu Hữu Đạo im lặng nhắm mắt, một mình cầm kiếm đứng đó, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Quản Phương Nghi tiễn khách trở về, thông báo với Ngưu Hữu Đạo: “Người đã đi rồi, để ta bảo lão Lục đi thăm dò chỗ nghỉ chân của bọn họ.”