Thử hỏi nàng làm sao có thể không trông ngóng chờ đợi, Vạn Thú Linh Châu cũng ở trên tay của Thánh La Sát.
Ai ngờ đến, Thánh La Sát không nhìn thất, vậy mà đợi được đám người Ngưu Hữu Đạo ra ngoài.
Mà đám người Ngưu Hữu Đạo thật sự kinh ngạc, bị Thánh La Sát truy sát vẫn có thể chạy thoát, xem ra thuật độn thổ của người phụ nữ này thật không đơn giản.
Lúc này Ngưu Hữu Đạo coi như cảm nhận sâu sắc vì sao người phụ này ở Độ Vân Sơn bị tu sĩ nước Triệu vây quét hết lần này đến lần khác mà không được, quả thực là có năng lực bảo vệ bản thân không hề tầm thường.
Sự thật cũng đúng là như vậy, nếu không phải môi trường dưới lòng đất tạo thành trở ngại đối với Thánh La Sát, lần này Vân Cơ cũng trốn cũng thoát, có điều vẫn là bị Thánh La Sát làm cho bị thương.
“Tiền bối không sao là tốt.” Ngưu Hữu Đạo dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh đầu cũng không quên một chuyện khác, vung tay ra hiệu Hứa Lão Lục: “Bên phía Trần Bá và Thượng Thanh tông, lập tức đi liên lạc.”
Quản Phương Nghi cũng tỏ ý hắn ta mau đi, Hứa Lão Lục gật đầu, nhanh chóng bay khỏi.
Vân Cơ cũng lên tiếng: “Các ngươi vậy mà cũng từ trên tay Yêu Vương trốn thoát rồi?”
Nàng cũng không biết nữ nhân nắm y phục Ngưu Hữu Đạo chính là Thánh La Sát, bằng không e là đánh chết nàng cũng không dám đến gần.
Cũng thật sự là nhìn không ra, dáng vẻ Ngân Nhi bây giờ hồn nhiên dễ thương, cho dù là ai cũng không liên tưởng đến trên người Thánh La Sát.
Đám người Ngưu Hữu Đạo đều phản ứng theo bản năng liếc nhìn Ngân Nhi, Vân Cơ dù sao cũng đánh lén qua vị này, một khi vị này ra tay, Vân Cơ còn có thể tránh thoát được một kiếp nữa hay không, rất là khó nói, này đúng thật là đưa đến tận cửa tự tìm đường chết, một đám người đều đổ mồ hôi lạnh thay cho Vân Cơ.
Ngân Nhi vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt to sáng, ánh mắt nhấp nháy, xem ai cũng như nhau, dường như không quen biết Vân Cơ, làm cho đám người an tâm hơn một chút.
Vân Cơ cũng cảm thấy bầu không khí đột nhiên không bình thường, nhưng chỉ nhìn Ngân Nhi một lát, không nghĩ nhiều.
Ngưu Hữu Đạo nhìn bà ta, lắc đầu thở dài: “Nói tới vẫn cần cảm tạ tiền bối. Nhờ tiền bối dẫn vị kia xuống đất chúng ta mới có cơ hội chạy thoát. Chúng ta trốn trốn tránh tránh gian gian khổ khổ mới may mắn thoát được một kiếp, còn tưởng tiền bối gặp nạn, chưa từng nghĩ tiền bối đã ra trước một bước.”
Thì ra là vậy! Vân Cơ cũng thở dài: “Ngươi đừng oán ta bỏ các ngươi lại. Ta đã bị Yêu Vương kia chú ý, ốc còn không mang nổi mình ốc, thực sự không thể chu toàn những điều khác. May mắn sao, cũng coi như gián tiếp giúp các ngươi thoát được một kiếp. Được rồi, chia tay thôi, có rảnh thì đến Vân Sơn chơi một chút.” Giọng nói của bà ta khá phiền muộn.
Bao năm nay bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, thật vất vả mới có được Vạn Thú Linh Châu, cuối cùng lại bị Yêu Vương chiếm mất, sợ là cả đời này không có hy vọng lấy lại, thực sự vô cùng khó chịu.
Nói là chia tay, nhưng bà ta cũng không định cứ như vậy mà rời đi, bà ta còn muốn ra ngoài chờ một chút. Bao năm qua chấp nhất với Vạn Thú Linh Châu, nói là buông, nhưng làm sao buông được.
“Tiền bối!” Ngưu Hữu Đạo gọi lại.
Vân Cơ quay lại, không biết hắn có chuyện gì.
Ngưu Hữu Đạo nói với Quản Phương Nghi. “Lấy ra!”
Quản Phương Nghi không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Cái gì?”
Ngưu Hữu Đạo thẳng thừng ra lệnh: “Vạn Thú Linh Châu!”
Đột nhiên Vân Cơ trợn trừng mắt.
Quản Phương Nghi cũng trợn trừng hai mắt, nhìn Ngưu Hữu Đạo mà không thể tin nổi, chỉ hận không thể xông đến cắn chết hắn. Vậy mà hắn dám tiết lộ Vạn Thú Linh Châu đang trong tay bà ta, không phải đang chơi bà ta sao? Thứ này chỉ có thể lặng lẽ nắm giữ, làm sao công khai được?
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra đòi: “Cho ta!”
Sắc mặt Quản Phương Nghi đầy bi phẫn. Trừ phi bà ta giết Vân Cơ diệt khẩu, nếu không sẽ không thể giữ được bảo vật này nữa. Mà Ngưu Hữu Đạo vẫn có ảnh hưởng đến bà ta, nên cuối cùng, bà ta vẫn phải lấy viên kim châu kia ra, đập lên đầu hắn, mắng thêm một câu: “Cái này là của ta!”
Ngưu Hữu Đạo ôm lấy, chuyển tay đưa cho Vân Cơ: “Tiền bối, khi vị kia truy sát ngài có làm rơi thứ này, chúng ta tiện thể nhặt lấy, không thể để cho ngài đi không công chuyến này, hy vọng nó sẽ có ích với ngài.”
Vân Cơ không thể tin nổi, hơi run run giọng hỏi: “Cho ta thật sao?”
Ngưu Hữu Đạo dùng hành động thực tế để trả lời. Hắn ném viên kim châu ra.
Vân Cơ đón lấy, khum hai tay ôm lấy phân biệt thật giả. Bảo vật mất đi lại lấy lại được, người ngoài không thể hiểu được cảm giác của bà, thực sự là mừng rỡ như điên.
Không nói gì, bà ta nhét luôn vào miệng nuốt xuống xong mới có vẻ an tâm, cung kính khom người với Ngưu Hữu Đạo: “Tạ ơn!”
Quản Phương Nghi không chịu nổi, ngẩng đầu nhìn trời. Đồ của ta, ngươi lại tạ hắn? Bà ta muốn hỏi ông trời xem có còn lẽ trời nữa không?
Viên Cương còn tốt, hắn ta hiểu rõ con người Ngưu Hữu Đạo nên không để ý.
Viên Phương chỉ nhe răng toét miệng, cười cứng như đá. Gã cũng đau như đứt thịt. Bảo bối đó! Cái này giá trị bao nhiêu tiền chứ? Cứ như vậy mà tặng người ta sao?
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Nói tạ ơn là khách khí rồi, nhờ tiền bối vấn an Vân huynh giúp ta. Ta vẫn còn chút việc cần xử lý, sẽ không tiễn tiền bối.”
“Được! Có rảnh rới thì tới Vân Sơn chơi!”
“Nhớ kỹ. Người kia, phiền Hầu Kình Thiên tiếp cận giúp ta.”
“Được, ta sẽ dặn dò y. Mấy người bọn họ vẫn tương đối đáng tin. Có gì cần cứ việc sai sử bọn họ. Cáo từ!” Vân Cơ chân thành đồng ý, sau đó nhanh chóng bay đi. Đã có được đồ, bà ta cũng định chờ huyễn giới vào cửa, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nóng lòng rời đi.
Bay trong gió, quả thực bà ta không ngờ được thứ này đã mất lại có thể lấy lại như vậy. Bao năm truy cầu, cuối cùng đã có được, bà ta vẫn kích động vô cùng.
Nhìn quanh, Ngưu Hữu Đạo quay sang hai bên gọi: “Đi thôi.”
“Đi cái gì mà đi? Không đi!” Quản Phương Nghi bực mình giận dỗi.
Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Không phải chỉ là một thứ đồ thôi sao, có cần phải nghĩ lẩn quẩn vậy không? Đâu đáng để tính toán chi li như thế!”
Quản Phương Nghi nổi giận: “Tính toán chi li? Ngài của người phúc ta, đương nhiên là không sao. Đó là của ta, là đồ của ta, ngài dựa vào cái gì mà đem ra tặng người khác?”
Vừa mới cầm được Vạn Thú Linh Châu vào tay, còn chưa kịp ấm đã phải đưa cho người khác. Bà ta đau lòng quá chừng.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: “Cái gì mà ngươi ta? Của ta chính là của ngươi, của ngươi chính là của ta!”
“Đánh rắm!” Quản Phương Nghi nổi điên chửi bậy.
Ngưu Hữu Đạo giang rộng hai tay: “Ta nói thật. Trên người ta có thứ gì ngươi thích ngươi cứ việc nói. Ta sẽ cho ngươi.”
Quản Phương Nghi bi phẫn: “Ngài chỉ là một con quỷ nghèo, trên người còn chẳng có lấy một đồng nào, ăn uống dọc đường đều do chúng ta bỏ tiền. Ta muốn cái rắm ý!”
Tuy bà ta nói hỗn hào nhưng Ngưu Hữu Đạo ngẫm lại, lại sờ sờ người mình, thấy cũng đúng. Ngoại trừ thanh kiếm này, mình hoàn toàn liêm khiết thanh bạch.
Viên Phương đứng bên cạnh xem thôi cũng đau lòng, không nhịn được mà phải nhắc nhở một câu: “Đạo gia, chưa chắc Vân Hoan đã coi trọng chuyện kết bái kia với ngài, không cần hào phóng như thế. Không lấy ra, xà yêu kia cũng không biết thứ này đang ở trong tay chúng ta.”
Vừa dứt lời, hắn ta bị Viên Cương đá cho một cú nhảy dựng lên.
“Chỉ nói một chút thôi mà.” Viên Phương xoa xoa mông cười gượng với Viên Cương.
Ngưu Hữu Đạo nhìn quanh, thấy mọi người đều có vẻ không vừa ý với hành vi của mình, xem ra cần phải giải thích một chút, bèn chỉ chỉ Viên Phương: “Người xuất gia tứ đại giai không, ngươi là hoà thượng mà trong mắt chỉ toàn là tiền. Sao ta không biết người ta chưa chắc đã coi trọng chuyện kết bái. Kết bái chỉ là mở đầu, có mở đầu mới có sau đó. Mấu chốt là xem sau này làm thế nào, chứ không phải ở chỗ kết bái là thật lòng hay giả ý. Cho dù là kết bái thực lòng, nhưng không có lợi gì thì cũng là giả. Dù là giả ý kết bái, nhưng có lợi thì vẫn là thật. Cho nên, chuyện gì cũng có hai mặt của nó, không có cái gì là thật hay giả, mà phải xem ngươi làm thế nào. Hiểu không?”