Đọc truyện Full

Chương 727: Hồng Nương Bị Đánh? (1)

Nữ trưởng lão cười nói: “Vợ chồng Đỗ chưởng môn của Thiên Hành tông.”

Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng. Chưởng môn Đỗ Vân Tang của Thiên Hành tông, phu nhân là Văn Tâm Chiếu. Hắn chưa gặp qua, nhưng có nghe nói qua.

Thiên Hành tông chuyên luyện chế phù triện, tài lực hùng hậu có thể sánh ngang Vạn Thú môn, nhìn qua hình như cũng có quen biết với Quản Phương Nghi. Ngưu Hữu Đạo thậm chí có chút hoài nghi, mấy phù triện trong tay Quản Phương Nghi có khi nào cũng là do vị Đỗ chưởng môn này tặng cho không?

Hắn dự định khi về sẽ hỏi Quản Phương Nghi một chút.

Quản Phương Nghi đứng thất thần trong gió, không biết đang suy nghĩ điều gì, cũng không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, ngay cả khi có người đến gần cũng không biết.

“Quản Phương Nghi, phu nhân muốn gặp ngươi.”

Một giọng nói chất phác vang lên sau lưng. Quản Phương Nghi hoàn hồn quay đầu lại. Một ông cụ tay không tấc sắt, mái tóc bạc trắng, dáng người chất phác đang đứng nhìn bà.

Ông cụ đó là một trong những người vừa mới từ trong viện bước ra.

Ông cụ đưa tay chỉ một cái đình cách đó không xa. Quản Phương Nghi thuận thế nhìn lại, chỉ thấy bên trong đình có người đang ngồi. Vị phu nhân xinh đẹp đã rời đi trước đó không biết quay lại từ lúc nào, đang nhìn bà ta mỉm cười.

Quản Phương Nghi âm thầm cắn răng, bước theo ông cụ kia.

Bước vào trong đình, ông cụ khoanh tay đứng đằng sau người phụ nữ, biểu hiện chất phác, trầm ổn như núi.

Quản Phương Nghi hơi hành lễ: “Đỗ phu nhân.”

Người phụ nữ xinh đẹp kia chính là vợ của Chưởng môn Thiên Hành tông Đỗ Vân Tang, Văn Tâm Chiếu.

“Hồng Nương, đã lâu không gặp.” Văn Tâm Chiếu chậm rãi đứng lên, đối mặt với Quản Phương Nghi.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của Văn Tâm Chiếu đột nhiên thu lại, bất ngờ ra tay. Bốp! Một cái tát vang dội tát vào mặt Quản Phương Nghi.

Máu từ miệng Quản Phương Nghi chảy xuống, cũng không tránh né, chỉ ôm mặt lảo đảo lui về sau.

Đệ tử thủ vệ Vạn Thú môn nghe tiếng động, kinh ngạc đứng nhìn.

“Tiện nhân, có phải ta đã từng nói với ngươi, về sau không được phép gặp huynh ấy nữa rồi mà?” Văn Tâm Chiếu đến gần, lạnh lùng chất vấn.

Khiến cho Quản Phương Nghi phải lui lại từng bước, tay vịn vào vách tường, không thể nào lui được nữa. Bà ta bình tĩnh nói: “Ta không biết ông ấy ở đây, chỉ là ngoài ý muốn gặp được.”

“Ngoài ý muốn?” Văn Tâm Chiếu ồ một tiếng, nhìn thẳng vào mặt Quản Phương Nghi. Người đàn bà này lớn hơn bà ta mấy tuổi, nhưng vẫn còn trẻ trung xinh đẹp hơn bà ta, lửa giận trong lòng đột nhiên toát ra. Bốp! Lại một cái tát trúng vào bên mặt còn lại của Quản Phương Nghi.

Một đệ tử Vạn Thú môn nhanh chóng chạy đến, cảnh cáo: “Hai vị, nếu có thù riêng thì ra ngoài Vạn Thú môn giải quyết. Nơi này không phải là nơi để các ngươi gây chuyện.”

“Phu nhân!” Ông cụ chất phác cũng nhắc nhở một câu.

“Tiện nhân, ta nhắc ngươi lần cuối, không được có lần sau, nghe rõ chưa?” Văn Tâm Chiếu quát lớn.

Quản Phương Nghi hai má sưng đỏ nhẹ gật đầu.

Văn Tâm Chiếu lạnh lùng quay đi, ông cụ chất phác cũng theo sau.

Đệ tử Vạn Thú môn quay sang nhìn Quản Phương Nghi: “Để quý khách hoảng sợ, ta sẽ đi bẩm báo sư môn, để sư môn định đoạt!”

Gã ta tạm thời còn chưa biết thân phận của Quản Phương Nghi, nhưng trong lòng cũng có chút tức giận, cảm thấy người của Thiên Hành tông quá phách lối, lại dám trắng trợn gây sự ở Vạn Thú môn, hình như không để Vạn Thú môn vào mắt.

Cầm khăn lau vết máu ở miệng, Quản Phương Nghi nói: “Không cần đâu!”

Gã đệ tử kia nói: “Quý khách đừng lo lắng, nơi này không phải Thiên Hành tông, không phải ai cũng có thể giương oai được, cần phải cho quý khách một công đạo.”

Quản Phương Nghi thầm cười khổ. Công đạo? Cái gì là công đạo? Không nói trước Vạn Thú môn không thể vì bà ta mà trở mặt với Thiên Hành tông, nếu chuyện này làm lớn, với thanh danh của bà ta, lấy công đạo đâu ra mà nói. Tất cả mọi tiếng xấu đều rơi hết trên người bà ta.

Cho dù chiếm được công đạo thì sao? Bà ta chọc nổi Thiên Hành tông không? Muốn tìm chết thì còn tạm được.

“Không cần đâu, ta đồng ý mà.” Quản Phương Nghi lắc đầu.

Gã đệ tử kia lập tức im bặt. Người ta nói không truy cứu, lại còn nói đồng ý, Vạn Thú môn còn truy cứu cái rắm.

Gã ta cũng chỉ cho rằng đối phương e ngại thế lực Thiên Hành tông. Ngẫm lại cũng đúng, cho dù có đòi được công đạo ở đây, rời khỏi Vạn Thú môn rồi, cũng sẽ bị Thiên Hành tông đè chết.

“Haiz!” Gã đệ tử buông tiếng thở dài: “Ngươi không sao chứ?”

Quản Phương Nghi mỉm cười: “Cảm ơn ý tốt của tiểu huynh đệ, ta không sao, không cần phải để ý đến ta, ngươi cứ làm việc của ngươi.”

Gã đệ tử đành rời đi. Khi trở lại chỗ canh giữ, gã ta thì thầm bên tai đồng môn của mình, thỉnh thoảng nhìn về phía bên này.

Bên trong đình, Quản Phương Nghi lặng lẽ lau vết máu, đồng thời thi pháp lưu thông máu, để hai má sưng đỏ biến mất.

Đợi đến khi vết sưng biến mất, bà ta giấu cái khăn vào trong ống tay áo, đưa tay cài lại trâm bị lệch trên đầu, khôi phục lại sự đoan trang trước đó, chậm rãi bước ra khỏi đình, giống như người không có việc gì, trở lại bên cạnh ngọn giả sơn, tiếp tục thất thần.

Ánh mắt hai gã đệ tử thủ vệ thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng của bà ta, cảm thấy có chút đồng tình, cho rằng Văn Tâm Chiếu ỷ thế hiếp người quá đáng.

Nhưng bây giờ thì đồng tình, về sau biết được thân phận của Quản Phương Nghi, đồng tình biến thành chế giễu, đoán rằng người phụ nữ này đã câu dẫn chồng Văn Tâm Chiếu. Đây đều là nói sau.

Khi mặt trời sắp xuống núi, Ngưu Hữu Đạo từ trong viện bước ra. Hắn tất nhiên không có đãi ngộ được Trưởng lão của Thiên Nữ giáo đưa ra, mà chỉ là một đệ tử bên dưới.

Lúc ra cửa, Ngưu Hữu Đạo phát hiện có chút không ổn. Hai đệ tử canh cửa vẫn đang ngó chừng hắn, không biết là nhìn cái gì.

Đến hòn giả sơn, Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Ngươi đang nghĩ gì mà ngẩn ra vậy?”

Quản Phương Nghi quay đầu lại, nở nụ cười xinh đẹp: “Vẫn thuận lợi chứ?”

“Cứ cho là vậy, trở về thôi.” Ngưu Hữu Đạo nói. Hai người sóng vai nhau bước đi. Hắn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, kỳ lạ hỏi: “Hai gã thủ vệ kia bị gì thế nhỉ, cứ nhìn chằm chằm chúng ta?”

Quản Phương Nghi cười khẽ: “Có gì lạ đâu, nói rõ lão nương vẫn còn mị lực.”

“Haha, nói rất đúng, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ngày đó, chút mị lực này làm sao mà không có chứ. Đi cùng với ngươi, ta cũng hưởng ké vinh dự.”

“Chưa chắc, tại sao ta không nhìn ra được ngươi động tâm với ta chứ? Ta không phải là không cho ngươi cơ hội.”

“Ngươi nói sai rồi. Sáng sớm ta xông vào phòng ngươi, nhìn ngươi tắm, đuổi cũng không ra. Mị lực của ngươi là có thể nghĩ mà.”

“Đi chết đi!”

“Haha, đúng rồi, trước đó đi ra là vợ chồng Chưởng môn Đỗ Vân Tang của Thiên Hành tông à?”

“Làm sao? Ngươi biết bọn họ?”

“Lúc ta vào trong, ta có hỏi thăm. Ánh mắt của Đỗ chưởng môn nhìn ngươi rất lạ, là người quen cũ à?”

“Cái gì mà người quen hay không quen. Chẳng phải luôn có chuyện như vậy sao.”

“Ta thấy không đơn giản như thế. Phản ứng của ngươi khi nhìn thấy người đó rất khác. Trước kia, khi ngươi gặp người quen cũ, cũng không thấy ngươi có phản ứng như thế.”

“Cái này cũng bị ngươi nhìn ra? Thật ra không có gì đâu. Những người trước chưa từng ngủ với ta, còn người này thì đã từng. Phu nhân của người ta ở bên cạnh, ta còn phải tránh hiềm nghi mà.”

“À, thì ra quan hệ không tầm thường. Khó trách! Nói thật đi, mấy phù triện trong tay ngươi có phải ông ta cho không?”

“Haiz, lúc đó ta thật sự không muốn lấy, nhưng ông ấy cứ khăng khăng đưa cho. Ta còn cách nào chứ, thịnh tình không thể chối từ mà!”

“Haha!”

Bước ra ngoài viện, hai người bay đi. Cứ đi đi về về mãi cũng quen, chỉ cần không chạy loạn, cũng không cần người khác dẫn đường.

Khi trở lại chỗ ở, Chu Thiết Tử đã bày bàn ăn bên trong, thức ăn nhiều hơn so với bình thường không ít.

Ngưu Hữu Đạo bước vào, Ngân nhi chỉ nhìn thoáng qua, sau đó ánh mắt tỏa sáng nhìn một bàn đầy thức ăn, thỉnh thoảng le đầu lưỡi đỏ tươi li3m li3m bờ môi.

Ngưu Hữu Đạo bước đến bên cạnh bàn ăn nhìn một chút: “Ồ, Chu huynh, lượng thức ăn hôm nay nhiều hơn bình thường đấy.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full