Khách sạn Thiên Vận, hai đệ tử Đại Thiền Sơn đi theo sau lưng Trưởng lão Hoàng Thông xuống lầu.
Dưới bậc thang, đệ tử Đại Thiền Sơn ngênh đón dẫn đường, dẫn ba người vào một gian phòng trang nhã.
Trên cái bàn bên trong gian phòng đặt những món ngon được nấu bằng thịt linh thú. Người nhìn thấy cũng không khỏi muốn nếm thử.
Sau khi Hoàng Thông ngồi xuống, ông ta phất tay ra hiệu mọi người cùng nhau ngồi xuống, sau đó nói: “Mọi người cũng đừng ở không, hãy chia nhau ra ngoài nghe ngóng đi.”
“Rõ!” Mọi người đồng loạt lên tiếng.
Bên trong vừa mới bắt đầu dùng cơm, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân tiến vào gian phòng bên cạnh, tiếng xê dịch bàn ghế, tiếng ngồi xuống, và sau đó là tiếng nói chuyện.
“Bên cạnh hắn là Hồng Nương Tề kinh?”
“Không sai, nghe nói năm đó bà ta là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ.”
“Ừm, vì sao phu nhân Đỗ chưởng môn lại tát bà ta hai bạt tai? Chẳng lẽ Hồng Nương và Đỗ chưởng môn có cái gì…”
“Im miệng đi, việc này không được nói lung tung?
“Sư huynh, ta nghe nói Ngưu Hữu Đạo liên tiếp đến bái phỏng Chưởng môn Tiêu Diêu cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung, Thiên Nữ giáo, mặt mũi đúng là không nhỏ!”
“Không nhỏ cái gì chứ, nghe nói là bị Thiệu Bình Ba của Bắc Châu bức đấy.”
Nghe trộm đến chữ “Thiệu Bình Ba Bắc Châu”, đôi đũa trong tay Hoàng Thông cứng đờ, bắt đầu tập trung lắng nghe.
Những người còn lại cũng nhìn nhau, tất cả đều ngừng động tác, nín thở ngưng thần, không dám phát ra động tĩnh nào để có thể nghe cho rõ.
“Ủa? Ngưu Hữu Đạo không phải người ở Nam Châu sao? Bắc Châu và Nam Châu hình như cách xa nhau mà?”
“Cụ thể thì ta không rõ lắm, chỉ là khi sư môn sắp xếp người giúp y chuyển lời với sáu đại phái, lúc sư bá và sư thúc trò chuyện, ta cũng có mặt ở bên cạnh. Hình như liên quan đến Thượng Thanh tông, Thiệu Bình Ba phái người đến ám sát Ngưu Hữu Đạo. Sát thủ thất bại, bị Ngưu Hữu Đạo giải quyết. Cũng không chỉ sát thủ không, y còn cấu kết với Thiên Ngọc môn, muốn liên thủ với bọn họ đưa Ngưu Hữu Đạo vào chỗ chết. Một vị Trưởng lão của Thiên Ngọc môn cũng đã chạy đến Vạn Thú môn, Thiệu Bình Ba chọc giận Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo hình như đã triển khai phản kích.”
“Làm sao phản kích?”
“Không biết, dù sao việc cũng chẳng liên quan đến chúng ta…”
Chủ đề của phòng bên cạnh lại chuyển sang một câu chuyện khác.
Bên này, ánh mắt của đệ tử Đại Thiền Sơn đều tập trung về phía Hoàng Thông.
Hoàng Thông hơi im lặng, ra hiệu hai tên đệ tử ra ngoài tìm hiểu một chút.
Thân là người Bắc Châu, vừa đến đã nghe chuyện có liên quan đến Bắc Châu, ông ta cảm thấy có chút khác thường, lo lắng có người đang giở trò quỷ.
Cho đến khi người phòng bên cạnh rời đi, bên này cũng không phát ra động tĩnh gì.
Bên ngoài khách sạn, cửa sổ lầu đối diện, Triều Thắng Hoài đang ngồi trước cửa sổ, thông qua khe hở quan sát cửa khách sạn bên kia.
Nhìn thấy mấy đệ tử của Vạn Thú môn rời khỏi khách sạn, Triều Thắng Hoài lập tức đứng lên, đẩy cửa sổ ra, tiếp tục quan sát cửa khách sạn.
Rất nhanh, một đệ tử của Đại Thiền Sơn cũng từ khách sạn đi ra, hiển nhiên là đi theo đệ tử của Vạn Thú môn.
Điều này nói rõ việc sắp xếp đã có hiệu quả. Đại Thiền Sơn đã nhận được tin tức mà bọn họ muốn cung cấp. Triều Thắng Hoài thở phào một hơi, nhẹ nhàng khép cửa sổ lại, quay người rời đi.
Bước xuống lầu, gã lặng lẽ rời khỏi bằng cửa sau.
Cũng không cần thiết phải ở lại thêm. Nhiệm vụ của gã đã hoàn tất. Cũng đơn giản thôi, chẳng cần thiết phải mạo hiểm. Nếu không, gã cũng không dễ dàng đồng ý với Ngưu Hữu Đạo.
Bên trong gian phòng người của Đại Thiền Sơn đang dùng cơm, ba người còn lại không còn hứng thú dùng nữa. Hoàng Thông im lặng dựa lưng vào ghế.
Rất nhanh, một đệ tử trở về, thấp giọng bẩm báo: “Sư phụ, nhìn trang phục, bọn họ chính là đệ tử của Vạn Thú môn. Đệ tử đã hỏi Chưởng quỹ, ông ta cũng nói phòng bên cạnh là của đệ tử Vạn Thú môn, và ông ta cũng biết những người này.”
Hoàng Thông chậm rãi hỏi: “Có phải do người khác sắp xếp hay không? Có cử người tiếp tục theo dõi không?”
Gã đệ tử đáp: “Sư huynh đã đi theo rồi.”
Hoàng Thông nói: “Ngươi cũng đi theo đi, nếu chẳng may có việc gì thì cũng tiện tiếp ứng và phản hồi.”
“Rõ!” Gã đệ tử lên tiếng đáp rồi nhanh chóng ra ngoài.
Hoàng Thông đứng lên, không ăn nữa, bước ra khỏi phòng, trở về phòng của mình, bắt đầu trầm tư suy nghĩ, biểu hiện có chút ngưng trọng.
Gần đây, thành Vạn Tượng ngo ngoe đến không ít người, so với người đến đây vì Linh thú còn nhiều hơn, ngư long hỗn tạp, có chút loạn, mục đích tất nhiên là vì chuyện Huyễn Giới chưa đóng lại. Hoàng Thông ông cũng nhận mệnh Đại Thiền Sơn đến đây vì chuyện này.
Ai ngờ vừa đến đây, còn chưa triển khai công việc, trong lúc vô tình biết được giao phong giữa Thiệu Bình Ba và Ngưu Hữu Đạo.
Thật giả thì không biết, phản ứng đầu tiên của ông ta khi nghe được chính là xác định đây có phải là cái bẫy hay không. Nếu không, tại sao lại trùng hợp như vậy?
Cho nên, ông ta cần phải xác minh đối phương có phải là đệ tử của Vạn Thú môn hay không. Nếu là thật, Vạn Thú môn kinh doanh tám phía cũng không có khả năng giúp Ngưu Hữu Đạo mà cuốn vào chuyện này. Hơn nữa, với thực lực của Ngưu Hữu Đạo, theo lý cũng không thúc đẩy được loại người như Vạn Thú môn. Như vậy, sự việc có chút nghiêm trọng rồi.
Tiêu Diêu cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn của nước Yến, Bách Xuyên cốc, Vô Thượng cung, Thiên Nữ giáo của nước Hàn, bây giờ Bắc Châu đang bị kẹp giữa thế lực lớn của hai nước. Ngưu Hữu Đạo liên lạc với thế lực hai phe này là để làm gì?
Về phần mâu thuẫn giữa Thiệu Bình Ba và Ngưu Hữu Đạo, ông là Trưởng lão của Đại Thiền Sơn, tất nhiên phải biết. Đại Thiền Sơn đã ra lệnh cưỡng chế Thiệu Bình Ba dừng tay, chẳng lẽ Thiệu Bình Ba còn âm thầm ra tay sao? Phái người ám sát, cấu kết với Thiên Ngọc môn?
Nếu đúng sự thật, chẳng khác gì bức Ngưu Hữu Đạo vào đường chết. Ngưu Hữu Đạo không phản ứng mới là lạ.
Ước chừng sau nửa canh giờ, hai tên đệ tử cùng nhau trở về.
Không đợi hai người nói, Hoàng Thông đã khẩn trương hỏi: “Đã xác nhận có phải là đệ tử Vạn Thú môn hay không?”
Hai gã đệ tử vẫn chắp tay trước, một người đáp: “Sư phụ, đã xác nhận, là đệ tử của Vạn Thú môn. Đệ tử tận mắt nhìn thấy bọn họ tiến vào sơn môn của Vạn Thú môn, lại còn chào hỏi với đệ tử trong coi sơn môn nữa.”
Hoàng Thông nghi ngờ hỏi: “Có khi nào người khác giả mạo hay không?”
Một đệ tử khác đáp: “Sư phụ, người nghĩ đi, trước sơn môn có đệ tử Vạn Thú môn trông coi, người ngoài làm sao có thể mặc trang phục của Vạn Thú môn ra vào được?”
Hoàng Thông ngẫm lại thấy cũng đúng. Trang phục của một môn phái chính là đại diện cho môn phái đó. Quần áo chuẩn bị cho khách cũng chỉ là thường phục, cũng không thể chuẩn bị cho người ngoài trang phục của môn phái mình được, rất dễ gây ra rắc rối cho bổn môn.
“Xem ra là đệ tử Vạn Thú môn thật…” Hoàng Thông trầm ngâm, sau đó nói: “Lập tức đưa tin trở về, đem tình huống bẩm báo lại, nhờ tông môn định đoạt.”
Bên trong khu rừng, tại một góc bí mật, bốn tên đệ tử Vạn Thú môn hoặc ngồi hoặc đứng lo lắng nhìn chung quanh.
“Sư huynh đến.” Thấy một người lên tiếng, những người đang ngồi lập tức đứng dậy.
Một người nhảy ra, rơi xuống trước mặt những người này, chính là Triều Thắng Hoài.
Triều Thắng Hoài hỏi: “Không xảy ra sơ suất gì chứ?”
“Không có, không có.” Mọi người liên tục trả lời.
Triều Thắng Hoài hỏi: “Có nói theo mấy lời đã chuẩn bị trước không? Không thêm mắm thêm muối lung tung chứ?”
Một người nói: “Sư huynh yên tâm đi, huynh đã liên tục dặn dò, chúng đệ cũng đã luyện tập, tuyệt không thêm mắm thêm muối.”
Triều Thắng Hoài gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Một người hỏi: “Sư huynh, chúng ta chen vào việc này liệu có thích hợp không? Chúng ta làm vậy, Triều trưởng lão không biết chứ?”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Triều Thắng Hoài nói: “Ngươi sợ à? Cho dù xảy ra chuyện, kẻ cầm đầu cũng là ta, ta có thể để các ngươi xảy ra chuyện sao?”
“Đúng vậy, ngươi nói mò gì thế?” Những người còn lại vội chỉ trích người kia, làm gã liên tục cúi đầu nhận lỗi.