Ngưu Hữu Đạo vẫn cười nói:
“Nhưng cũng không tiêu nhiều vậy đi?”
Quản Phương Nghi kiên quyết không đồng ý:
“Ngươi cũng nói là cho ta, đã cho ta làm gì có đạo lý lấy về? Vào tay lão nương là của lão nương, không có tiền!”
“Nhìn xem, bà cần gì như thần giữ của, ta đã nói là mượn, ta mượn rồi chờ lúc sau sẽ trả lại.”
“Không mượn!”
“Trả lại gấp đôi.”
“Nói nghe hay hơn hát, chưa biết khi nào trả lại được, còn không biết ngượng nói gì mà gấp đôi, cứ vẽ bánh nướng cho lão nương!”
“Thật sự không đưa?”
“Không là không!”
“Nếu bà không đưa thì ta tìm Vạn Thú môn lấy.”
Quản Phương Nghi buồn cười phẩy tay:
“Ha ha! Đi đi, có thể tìm Vạn Thú môn đòi thì kiếm ta làm chi? Đi, đi mau, tốt nhất là đòi về nhiều chút.”
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói:
“Quên nói cho bà biết, sau khi Văn Tâm Chiếu tát bà hai cái Cừu Sơn tìm đến ta, vì làm sự việc chìm xuống nên đưa ta một trăm vạn kim tệ. Nhưng sao ta có thể không cốt khí nhận lấy? Một chốc hồ đồ đã từ chối, thôi ta tìm Cừu Sơn đòi lại.”
Nói rồi Ngưu Hữu Đạo rút kiếm định đi.
Quản Phương Nghi không cười nổi, mặt biến sắc quát:
“Đứng lại!”
Ngưu Hữu Đạo còn chưa nhấc chân, hắn chống kiếm trước mặt, hỏi:
“Có gì chỉ giáo?”
Quản Phương Nghi cắn răng:
“Cừu Sơn thật sự lấy một trăm vạn kim tệ dàn xếp Văn Tâm Chiếu đánh ta hai cái tát?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài:
“Không lẽ ta lấy chuyện này ra lừa bà? Vậy bà đi cùng ta, cho ba làm người chứng kiến chịu không?”
Quản Phương Nghi hận ngứa răng, từ khi theo tên này luôn bị hắn xoay như dế, tên khốn này luôn có cách buộc bà thỏa hiệp. Quản Phương Nghi không nuốt trôi cục tức này nhưng không thể làm gì người ta.
Quản Phương Nghi nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nói đi, muốn bao nhiêu?”
Ngưu Hữu Đạo giơ một ngón trỏ:
“Không nhiều, một trăm vạn kim tệ!”
Quản Phương Nghi trợn to mắt nói:
“Một trăm vạn kim tệ có thể chôn sống ngươi còn bảo là không nhiều? Vậy bao nhiêu mới tính nhiều? Họ Ngưu, lão nương phát hiện ngươi tiêu tiền không dùng đầu óc sao, vừa ra tay là mười vạn, trăm vạn, tưởng tiền là nhặt trên đường?”
Ngưu Hữu Đạo ngoắc ngón tay:
“Đừng dông dài, mau đưa cho ta.”
Quản Phương Nghi bực tức xoay người, không biết lục tìm cái gì tránh mặt Ngưu Hữu Đạo, khi bà xoay người thì ném tấm ngân phiếu Thiên Hạ tiền trang.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay che bắt lấy ngân phiếu, xoay lại nhìn, là từ ngân phiếu một trăm vạn kim tệ chứa trong Thiên Hạ tiền trang, không khác gì một trăm vạn kim phiếu, bằng vào ngân phiếu này có thể tùy thời lấy tiền từ Thiên Hạ tiền trang ở các nơi.
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ nhét vào tay áo:
“Đưa sớm cho ta chẳng phải xong rồi, làm tốn miệng lưỡi.”
Quản Phương Nghi hung hăng nói:
“Đưa? Duỗi thẳng lưỡi rồi hẵng nói chuyện, là mợn! Mợn phải trả lại gấp đôi!”
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ cảm ơn rồi chống kiếm xuống bậc thang:
“Rồi rồi rồi, là mượn, trả lại gấp đôi, tạ.”
Quản Phương Nghi mắng xối xả sau lưng Ngưu Hữu Đạo:
“Lão nương ở Phù Phương Viên nhiều năm, toàn là nam nhân đưa tiền cho ta, gặp phải kẻ ăn cơm mềm như ngươi khiến lão nương đưa tiền ngược lại. Lão nương xui tám đời…”
Ngưu Hữu Đạo vẫy tay không thèm nghe vào tai.
Khe núi, hai người một sáng một tối lại chạm mặt.
Hai bên vừa gặp nhau Triều Thắng Hoài nói ngay:
“Đã giao năm con Hắc Ngọc Điêu cho người của ngươi, ngươi đừng nói là không thu được.”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Ngươi yên tâm, con người của ta không nợ tiền, làm tốt lắm, đã nhận.”
Triều Thắng Hoài hỏi:
“Tiền đâu?”
Ngưu Hữu Đạo quan sát bốn phía rồi làm như vô tình bắn ra cục ngân phiếu vào khe hở đá núi phía sau thùy la.
Triều Thắng Hoài chờ một lúc sau ngữ điệu khác lạ hỏi:
“Mới có một trăm vạn? Không phải nói là một con một trăm vạn sao? Ta đưa cho ngươi năm con!”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Gấp cái gì, không cho ngươi chịu thiệt, chẳng qua trên người không mang nhiều tiền mặt như vậy. Có ai rảnh rối mang một đống tiền trên người chuốc rắc rối không? Yên tâm, đợi lát nữa sẽ xếp người liên lạc với ngươi, không thiếu một đồng.”
Triều Thắng Hoài hơi tức giận, thứ nói miệng không bằng chứng hỏi y làm sao tin tưởng được? Nhưng chuyện này vốn đặt cược vào nhân phẩm của đối phương, dù ngươi ta không trả đồng nào thì Triều Thắng Hoài không thể làm được gì, nói sao thì cầm một trăm vạn còn hơn là không có gì.
Tuy gia gia là trưởng lão Vạn Thú môn nhưng cả đời Triều Thắng Hoài lần đầu tiên có được một trăm vạn kim tệ thuộc về mình. Tuy nhiên từ năm trăm vạn biến thành một trăm vạn, Triều Thắng Hoài không tức giận mới lạ, vì làm ra năm con chim có biết y mạo hiểm lớn cỡ nào không?
Nhưng Triều Thắng Hoài càng quan tâm một việc khác:
“Sự việc đã ổn thỏa, cũng cho ngươi vớt được lợi lớn như vậy, ngươi mau đi đi.”
Triều Thắng Hoài không nhắc đến còn đỡ, nghe nhắc Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói:
“Tạm thời không đi, còn lại bốn trăm vạn kim tệ, chờ vài ngày người đưa tiền đến đây đi. Ngẫm lại chuyện về sau khó ai nói trước được, thanh toán xong tiền hàng không ai nợ ai là tốt nhất, tránh cho gây ra hiểu lầm gì. Đợi ta rời khỏi Vạn Thú môn thì nợ giữa chúng ta xóa bỏ, có nói gì ta cũng sẽ không nhận, từ nay là người qua đường. Xong chuyện đừng liên lạc nhau nữa, coi như chưa gặp mặt, làm vậy tốt cho cả hai. Ngươi thấy sao?”
“…”
Triều Thắng Hoài nghe câu đầu thì bùng cháy lửa giận, bản năng cho rằng đối phương nuốt lời, đang lừa phỉnh mình, y tính nổi điên. Nhưng nghe đoạn sau thì như thau nước lạnh dập tắt lửa giận của Triều Thắng Hoài, vài đốm lửa cũng chỉ lập lòe.
Triều Thắng Hoài bị chặn họng, giãy dụa giữ bốn trăm vạn kim tệ. Đó là bốn trăm vạn kim tệ, chờ vài ngày là lấy được, Triều Thắng Hoài không tiếc đánh Ngưu Hữu Đạo trong Huyễn giới là vì cái gì?
Muốn thờ ơ với bốn trăm vạn kim tệ là chuyện rất khó lựa chọn.
Triều Thắng Hoài còn quá non với Ngưu Hữu Đạo, không cần hắn thật sự ra tay đã bắt được điểm yếu của y, dễ dàng xoay ngược mưu tính nóng lòng của y.
Chuyện chưa làm xong sao Ngưu Hữu Đạo có thể dễ dàng bị đuổi đi?
Không đội Triều Thắng Hoài bình tĩnh suy nghĩ lại Ngưu Hữu Đạo tự quyết định bỏ qua việc này:
“Chuyện hôm qua không có sai sót gì đi? Hãy kể lại kỹ quá trình.”
Triều Thắng Hoài khó khăn do dự bản năng trả lời theo câu hỏi của Ngưu Hữu Đạo, nói xong y chợt nhớ ra cái gì:
“Phải rồi, có chuyện cần ngươi giúp ta một tay, cũng là giúp chính ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo đang suy nghĩ quá trình Triều Thắng Hoài hành động, sau đó hỏi:
“Có chuyện gì cứ nói đi.”
Triều Thắng Hoài nói:
“Bốn sư đệ tham dự chuyện này không thể giữ lại, sớm muộn gì sẽ là tai họa ngầm. Nhưng ta không tiện ra tay, thực lực của họ và ta không chênh bao nhiêu, không thể để người nào nữa biết chuyện này, ta khó tìm người khác. Ngươi hãy nghĩ cách giải quyết họ giúp ta.”
Ngưu Hữu Đạo đã hiểu, giết người diệt khẩu, hắn phát hiện Triều Thắng Hoài cũng là nhân vật tâm ngoan thủ lạt, nói giết sư huynh đệ đồng môn của mình không chút do dự.
Ngưu Hữu Đạo khẽ ừ:
“Biết, ngươi yên tâm, việc này giao ta giải quyết. Chờ ta đi rồi sẽ để lại người ở thành Vạn Vật chờ ngươi thông báo, ngươi cảm thấy cơ hội thích hợp, bài bố xong báo người của ta hành động là được.”
Triều Thắng Hoài nói:
“Đi mau đi, trong lúc ở lại nhớ đừng gây sự thêm.”
Ngữ điệu của Triều Thắng Hoài đã không sốt ruột đuổi đối phương đi, chờ mấy ngày là lấy được bốn trăm vạn kim tệ, nặng trịch trong lòng y.
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Ta không muốn gây chuyện ưhng sợ có người chọc vào ta, nên ngươi nhớ theo dõi kỹ mấy kẻ không thích ta, để ta bình an rời đi.”
Triều Thắng Hoài nói:
“Còn một chuyện có phải ngươi nên giải thích với ta không?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Chuyện gì nói đi.”
Triều Thắng Hoài hỏi:
“Hà Hữu Kiến, ngươi nên giao hắn cho ta.”
Ngưu Hữu Đạo đáp:
“Chết lâu rồi.”
Triều Thắng Hoài tức giận nói:
“Ngươi bớt giở trò đi, đến bây giờ còn muốn lấy hắn áp chế ta sao? Ta xảy ra chuyện thì Vạn Thú môn sẽ khiến toàn thiên hạ truy sát ngươi!”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Bản thân ngươi cũng hiểu đạo lý đó thì bây giờ ta còn cần dùng hắn áp chế ngươi sao? Ngươi ngẫm lại lối ra Huyễn giới bị người Vạn Thú môn canh giữ, ngươi cảm thấy ta sẽ mạo hiểm đưa hắn ra Huyễn giới? Khi đó đùa với ngươi thôi, đương nhiên trò đùa không buồn cười chút nào.”