“Hoàng Chưởng môn, tuy Đại Thiền Sơn trung gian tốt, nhưng chẳng lẽ không biết bản thân đang tứ cố vô thân sao? Các ngươi đã sớm rơi vào trong kế hoạch của Thiệu Bình Ba rồi, bị Thiệu Bình Ba cho cô lập rồi, đến thời cơ thích hợp đến cả một ngoại lực nói chuyện giúp các ngươi cũng không có, Thiệu Bình Ba chỉ cần dẫn chút lửa là đã có thể nghiền nát khí tế của Đại Thiền Sơn, Đại Thiền Sơn có thể làm được gì? Nói trắng ra là từ đầu tới cuối Thiệu Bình Ba không hề để Đại Thiền Sơn vào mắt, Đại Thiền Sơn chỉ là con cờ trong hoành đồ đại nghiệp của y mà thôi.”
Nói đến đây, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn đám người Đại Thiền Sơn, “Chư vị, ta cũng không tin mọi người không hề phát giác được chút nào Thiệu Bình Ba có ý định mượn lực Bắc châu khuếch trương dã tâm, các ngươi thực sự cho rằng còn có thể khống chế được Thiệu Bình Ba kia sao?”
Nghe được lời bàn như vậy, đám người Đại Thiền Sơn đều trầm mặc, trong lòng nặng nề.
Ánh mắt Quản Phương Nghi ngồi nghe chớp liên tục liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo hai cái, trong lòng thầm nhỉ miệng lưỡi kẻ xấu này thật tốt, nói đến mức người ngoài cuộc không biết rõ tình hình như ta đây cũng phải tin, rõ ràng mưu đồ làm loạn, thấy phản ứng của mấy tay Đại Thiền Sơn bị người ta mưu đồ còn đều tưởng thật, có được năng lực thuyết phục này còn phí công làm gì nữa, chỉ cần nói chuyện bằng một bữa sáng không phải xong rồi sao.
Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên ta thành thật khuyên Hoàng trưởng lão, Bắc châu đối với Đại Thiền Sơn mà nói đã là nơi thị phi, xác thực chính là lời tâm huyết của Ngưu mỗ.”
Hoàng Liệt chậm rãi nói: “Vẫn là câu nói kia, Thiên Ngọc môn sao có thể để chúng ta tranh giành Nam châu? Chỉ dựa vào sự ủng hộ của ngươi thôi e là không đủ nhỉ?”
Ngưu Hữu Đạo dùng một tay vịn kiếm, một tay mở ra, “Thiên Ngọc môn sao đủ gây ra sợ hãi đây? Không phải các ngươi đang đàm phán cùng với ba đại phái nước Yến sao? Để ta đoán một chút, ba đại phái chắc chắn không muốn để Đại Thiền Sơn tiếp tục nắm giữ Bắc châu, điểm ấy hai bên các ngươi cũng khó lòng nhượng bộ được.”
“Nếu đã như vậy, Đại Thiền Sơn không thỏa hiệp nhượng bộ nịnh nọt ba đại môn phái, từ bỏ Bắc châu đi vào Nam châu, coi đây là điều kiện để ba đại môn phái chuyển Thiên Ngọc môn dời tới Bắc châu, Thiên Ngọc môn tuy ngồi giữ Nam châu, trên thực tế lại đối lập với Thương Triêu tông, chỉ cần Thương Triêu tông nắm giữ quyền to thế thường không loạn, chỉ cần Thương Triêu tông ổn định thế cục Nam châu, Thiên Ngọc môn sẽ không cách nào ép bức được ba đại môn phái, ba đại phái cưỡng chế ra lệnh, Thiên Ngọc môn không dám không nghe theo, chỉ có thể ngoan ngoãn đi về phía trước!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn Hoàng Liệt cười hỏi: “Đại Thiền Sơn nếu dùng đạo lý này thuyết phục ba đại môn phái, ta nghĩ ba đại phái không có lý do gì từ chối điều kiện của Đại Thiền Sơn, đại sự đảo mắt lại thành!”
Hoàng Liệt trầm ngâm không nói, ánh mắt chớp kịch liệt, có chút rung động, chợt ngẩng đầu lên nói: “Ngươi sớm đã nói với Hoàng trưởng lão không sai, nói cách khác đây chính là dã tâm ngươi đã mưu đồ từ lâu, ngươi đã liệu định sẽ có ngày hôm nay… Đây đều là thế cục ngươi thiết hạ, có đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại: “Điều này có quan trọng không?”
Được nghe lời ấy, chẳng những Hoàng Liệt, mà tất cả đám người Đại Thiền Sơn đều kinh hãi, vào giờ phút này rốt cuộc hiểu rõ vì sao Thiệu Bình Ba lại nóng lòng muốn diệt trừ người này, người này thật đáng sợ.
Hoàng Liệt xoay người đi, gật đầu một tiếng gọi mấy vị trưởng lão ra đình tụ lại một góc thương lượng.
Ngưu Hữu Đạo chỉ liếc mắt hai cái, không can dự, biết chuyện lớn như vậy một mình Hoàng Liệt khó có thể làm chủ, cần cùng thương lượng với các lãnh đạo cấp cao của Đại Thiền Sơn sau đó mới có thể đưa ra quyết định.
Quản Phương Nghi tiến đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: “Ngươi đấy, không nên sớm nói những lời kia với Hoàng Thông, cũng không nên sớm nói cái gì đầm rồng hang hổ với Hoàng Liệt, hiện giờ xem ra tất cả đều trong kế hoạch của ngươi, như vậy ngươi sẽ khiến bọn họ sợ hãi.”
Ngưu Hữu Đạo tra kiếm khẽ thở dài: “Sợ hãi là tốt rồi, đang muốn để bọn họ phải kiêng kị, sau này không dám hành động thiếu suy nghĩ với ta nữa. Còn tiếp tục với Thiên Ngọc môn như vậy nữa không phải kế lâu dài, hậu phương không chắc dễ dàng bị kẻ khác lợi dụng, chung quy sẽ bị cản trở. Lần này vì muốn quét sạch hậu hoạn Thiên Ngọc môn ở Nam châu kia cũng phải quét dọn tai họa ngầm bên trong Nam châu mới được, chỉ cần bên trong Nam châu không loạn, ta sẽ tránh lo âu về sau. Thiên Ngọc môn càng kết thù oán với chúng ta càng sâu càng khó có thể hòa giải, phải để bọn họ cút ra khỏi Nam châu mới được.”
Quản Phương Nghi ẩn nghe ra được khí thế trong lời nói này, lại im lặng không nói thêm gì nữa, nội tâm lại thầm than tuổi còn trẻ đã bị cuốn vào loại sự việc giày vò tâm huyết này, đi từng bước một cho tới hôm nay cũng thật sự không dễ dàng, đổi lại là người bình thường ở cái tuổi này đối diện với dạng thế cục như vậy chỉ sợ sớm đã bị nghiền nát rồi, chỉ e đến cả chết như thế nào cũng không biết ấy chứ.
Đại Thiền Sơn bên kia sau một hồi thương nghị đã quay trở lại.
Hoàng Liệt đi vào trong đình, thẳng thắn với Ngưu Hữu Đạo, “Thiên Ngọc môn đi rồi, Đại Thiền Sơn chúng ta tới Nam châu có gì khác với Thiên Ngọc môn chứ? Ngươi sẽ không sợ chúng ta giống Thiên Ngọc môn trở thành kẻ địch lại nổi dậy tranh chấp với ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Lời này của Hoàng Chưởng môn đã nói đúng vào mấu chốt, lật đổ Thiên Ngọc môn dẫn tới một Đại Thiền Sơn giống như Thiên Ngọc môn, trong tay cũng không có thế lực tu hành khống chế Nam châu, đuổi Thiên Ngọc môn đi đối với ta có lợi ích gì? Lùi một bước mà nói trong một khoảng thời gian tương đối dài ta khó có khả năng đối nghịch với Thiên Ngọc môn, đây là đạo lý rất đơn giản.”
“Nhưng đầu óc Thiên Ngọc môn bị nước vào rồi, rõ ràng đã qua khoảng thời gian dài không ngừng bị Thiệu Bình Ba xúi giục, ta rời khỏi Nam châu cũng không chịu bỏ qua, đảo lộn Nam châu rất vui vẻ sao? Đại cục đã không nhìn được như vậy, vậy ta chỉ có thể không khách khí đối chọi gay gắt thôi.”
Hoàng Liệt: “Tầm ảnh hưởng của ngươi đối với Thương Triêu tông quá lớn, không khác với việc khiến Thiên Ngọc môn mất đi khống chế Nam châu, đổi lại là bất kỳ môn phái nào cũng sẽ lo lắng tới vấn đề này, cũng sẽ không ngồi nhìn, diệt trừ ngươi là điều tất nhiên.” Lời này cũng nói rõ tiếng lòng của chính y, muốn biết Ngưu Hữu Đạo có dụng ý chân thật gì, đừng đến lúc đó Đại Thiền Sơn lại trở thành một Thiên Ngọc môn thứ hai bị đuổi ra khỏi Nam châu.
Ngưu Hữu Đạo: “Buồn cười! Tâm nhãn của Thiên Ngọc môn quá nhỏ, ngược lại đổi thành ta sai? Bất luận là ở quận Thanh Sơn hay đang ở Nam châu, ta cũng không rút ra được bất kỳ lợi ích nào, chỗ tốt đều do Thiên Ngọc môn nắm giữ, khiến ta phải nhọc công khổ sở, lao tâm lao lực nghĩ giành một thế lực ở Nam châu làm chỗ dựa bảo vệ mình cũng không được sao?”
“Thực không dám giấu diếm, cũng giống như Thiệu Bình Ba, Nam châu quá nhỏ, không đủ cho dã tâm của Dung Bình Quận Vương, hắn sớm muộn cũng muốn kiếm chỉ yên đình. Nam châu, ha ha, Dung Bình Quận Vương sẽ không để ý, ta cũng sẽ không để ý, Đại Thiền Sơn các ngươi nếu thích thì giữ lại là được, không có ai tranh đoạt với các ngươi. Thiên Ngọc môn chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không nghĩ thông điều này, chỉ biết một mặt chèn ép và khống chế, hoàn toàn ngược lại là tất nhiên.”
Hoàng Liệt: “Theo như lời ngươi nói thì Thương Triêu tông cũng giống như Thiệu Bình Ba, Đại Thiền Sơn còn cần chạy từ Bắc châu tới Nam châu không?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Thế cục ở Nam châu và Bắc châu không giống nhau, hơn nữa Đại Thiền Sơn có lựa chọn khác sao?”
Hoàng Liệt sa sầm mặt.
Ngưu Hữu Đạo: “Hoàng Chưởng môn, xin khuyên một câu, tới Nam châu cần hiểu rõ một chút, Thương Triêu tông tất nhiên là muốn kiếm chỉ yến đình vì để lấy lại công đạo cho nhà bọn họ, ai cản đường Thương Triêu tông thì tất sẽ trở thành kẻ thù của Thương Triêu tông. Về phần ta, ta sẽ không khuếch trương thế lực ở Nam châu, cũng sẽ không rút ra lợi ích gì từ Nam châu, chỗ tốt đều là của các ngươi, đây là lời hứa của ta, ta cũng chướng mắt chút đồ tốt kia, chỉ cần một chỗ dựa sống yên phận, nếu ai ngay cả chút đảm bảo ấy của ta cũng muốn chặt đứt, vậy ta cũng sẽ không khách khí!”