Một câu đã khiến Hoàng Liệt không thể nói gì. Đạo lý rất đơn giản. Lúc trước Đại Thiện sơn đã không thể khống chế được nơi này, bọn họ vừa đến lập tức sẽ xúc động đến báo động của Thiệu Bình Ba, vẫn sẽ khiến Thiệu Bình Ba trốn đi. Vấn đề mấu chốt không ở việc dùng kim sí đưa tin có tới trước được hay không, mà ở chỗ Đại Thiện sơn quá tự đại, cho rằng Thiệu Bình Ba có quá nhiều sơ hở để lợi dụng.
Tuy nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ ngăn cản người ta từ chối trách nhiệm, bản thân thực ra vẫn đang tự trách. Đợi hắn đến tự ra tay, tự mình tọa trấn, chỉ e Thiệu Bình Ba không hẳn đã có thể thuận lợi trốn thoát. Vì khi đối mặt với Thiệu Bình Ba, hắn càng thận trọng, cảnh giác hơn Đại Thiện sơn.
Từ sau nhà có người đi ra. Mấy đệ tử của Đại Thiện sơn đi ra trong sự “Hộ tống”, cùng với Thiệu Đăng Vân.
“Chưởng môn Hoàng đã đến rồi.”
Thiệu Đăng Vân đi tới trước mặt Hoàng Liệt hành lễ chào, buông tiếng thở dài:
“Đến vì nghiệt tử sao? Đều do ta không biết dạy con, thực sự có tội.”
Hoàng Liệt lạnh lùng nhìn ông ta, biết người này không chịu phối hợp vây bắt, lòng quả thực giận dữ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nói:
“Dù sao cũng qua rồi, không quan hệ tới Thiệu huynh.”
Nghe được vị hán tử uy vũ, tóc hoa râm này là ai, là lần đầu gặp mặt, Ngưu Hữu Đạo chợt đánh giá một lượt, phát hiện không giống Thiệu Bình Ba bao nhiêu.
Vị này thể trạng khôi ngô, cao lớn, khí thế hào hùng, còn Thiệu Bình Ba tuấn tú, âm nhu.
Ánh mắt Thiệu Đăng Vân cũng nhằm vào hắn. Thấy hắn không mặc trang phục Đại Thiện sơn, dáng vẻ còn trẻ, lại có thể đứng sóng vai với Hoàng Liệt, tự nhiên ông ta chú ý tới. Đặc biệt là, hắn nhìn ra một chút sát ý trong mắt của đối phương.
Đối với người từng trải sa trường gần cả đời như Thiệu Đăng Vân sẽ rất nhạy cảm đối với sát khí. Người trẻ tuổi này không quen mình.
“Vị này chính là?” Thiệu Đăng Vân thỉnh giáo.
Người của Đại Thiện sơn nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, bởi vì đều biết vị này và con trai của đối phương là đối thủ một mất một còn.
Ngưu Hữu Đạo cười lộ hàm răng:
“Ngưu Hữu Đạo!”
Con ngươi của Thiệu Đăng Vân đột nhiên co rụt lại, cuối cùng cũng hiểu vì sao đối phương lại động sát ý với mình, không ngờ còn dám tới cả nơi này.
Mặt khác, ông ta cũng hiểu đối phương không hề sợ hãi, đã đứng bên phía Đại Thiện sơn, là chạy tới đuổi tận giết tuyệt con trai của mình.
“Ngưỡng mộ đã lâu, thì ra ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo đã giết Yến sứ, quả nhiên là một nhân tài.” Thiệu Đăng Vân gật gật đầu.
Ngưu Hữu Đạo cười híp mắt nói:
“Thì ra ngươi chính là tướng quân Thiệu được Trữ vương Thương Kiến Bá một tay đề bạt, nhưng cuối cùng lại ruồng bỏ Thương thị, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Lời ấy đâm trúng chỗ đau của Thiệu Đăng Vân, khiến ông ta trầm mặc.
Ngưu Hữu Đạo liếc chéo Chung Dương Húc:
“Chung trưởng lão, Thiệu Bình Ba có trốn ở phủ Thứ sử hay không, phủ Thứ sử đã được điều tra chưa?”
Chung Dương Húc than thở:
“Y đã chạy từ địa đạo!”
Ngưu Hữu Đạo:
“Nói cách khác vẫn chưa lục soát, vẫn nên cẩn thận tìm kiếm một hồi thì hơn.”
Nói vậy giống như thừa thãi, nhưng Hoàng Liệt lại mau chóng hiểu ra. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Người trông coi bên này lại sơ sẩy. Ông trừng mắt với Chung Dương Húc, trầm giọng nói:
“Cẩn thận lục soát cho ta, không được bỏ sót bất kỳ khu vực nào!”
Ngưu Hữu Đạo xác thực sợ xuất hiện vệt đen dưới đèn (*), để Thiệu Bình Ba có chỗ trống chui vào.
“Phải!” Chung Dương Húc thẹn thùng, mau chóng bắt chuyện với người đi lục soát.
Thấy Ngưu Hữu Đạo không chút khách khí chĩa mũi nhọn vào con trai mình ngay trước mặt mình, Thiệu Đăng Vân cũng không thể nói gì được.
Chống kiếm đứng, ngón tay Ngưu Hữu Đạo giật giật, bàn tay đặt trên chuôi kiếm dường như không an phận. Ánh mắt hắn theo dõi Thiệu Đăng Vân, sát cơ càng như ẩn như hiện.
Một cái tay duỗi tới, Hoàng Liệt vươn một tay đặt trên mu bàn tay cầm kiếm của Ngưu Hữu Đạo, ý bảo hắn không nên làm loạn.
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn trời, tâm tư chuyển mau.
Hắn hiểu rõ sự e ngại của Hoàng Liệt. Một khi giết Thiệu Đăng Vân, châu Bắc đại loạn, sẽ không thể đàm phán với ba đại phái của nước Yến.
Đạo lý rất đơn giản, muốn đàm phán với ba đại phái thì phải tư cách trước đã. Ba đại phái có thể đàm phán với ngươi là vì ngươi có thể thuận lợi bàn giao châu Bắc cho họ. Chỉ khi khống chế được thế lực tu hành và thế tục ở châu Bắc đồng thời chắp tay nhường châu Bắc, nước Yến mới có thể dễ dàng khống chế lại châu Bắc.
Nếu không, châu Bắc rối loạn, nước Yến phải cướp giật châu Bắc với nước Hàn, người ta còn cần đàm phán làm gì với ngươi, còn cần đồng ý với điều kiện của ngươi sao?
Đại Thiện sơn cũng không còn tư cách có thể dễ dàng thoát khỏi châu Bắc để đi tiếp quản châu Nam. Hiện tại giết Thiệu Đăng Vân không phù hợp với lợi ích của Đại Thiện sơn, tương tự cũng không phù hợp với lợi ích của Ngưu Hữu Đạo lợi ích. Hoàng Liệt vì vậy mà khuyên.
Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu, tỏ ra hiểu rõ, rồi nói với Thiệu Đăng Vân:
“Tướng quân Thiệu, ngài quen thuộc nơi này, có thể hạ mình dẫn ta đi xem hay không?”
Thiệu Đăng Vân lạnh lùng nói:
“Không cần phải vậy, chỗ ta không hoan nghênh ngươi!”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha.
Đang muốn mở miệng, chợt có một đệ tử Đại Thiện sơn đi tới, sau khi chào Hoàng Liệt lại bẩm báo cho Chung Dương Húc:
“Sư phụ, tra xét khu nhà ngoài thành kia được chút manh mối. Một hạ nhân nhìn thấy vài người đội mũ rộng vành màu đen đã điều khiển ba con chim mang Thiệu Bình Ba và Thiệu Đăng Vân đi.”
Hoàng Liệt lập tức hỏi:
“Có biết những kẻ đó là ai không?”
Tên đệ tử đáp:
“Hạ nhân sai vặt, không biết nhiều, chỉ vô tình nhìn thấy, không biết những người kia là ai.”
Nghe được vận dụng ba con chim cùng lúc, lại là ngươi đeo mũ rộng vành, trong chớp mắt đã xúc động Ngưu Hữu Đạo, nghĩ đến tình hìnhHắc Mẫu Đơn bị tập kích mà Đoạn Hổ báo. Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói:
“Hẳn là người của Hiểu Nguyệt các!”
Thiệu Đăng Vân liếc Ngưu Hữu Đạo.
Hoàng Liệt kinh ngạc:
“Hiểu Nguyệt các?”
“Ông cho rằng ta nói chúng là người của Hiểu Nguyệt các chỉ là nói đùa?” Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại.
Sắc mặt Hoàng Liệt trầm trọng, nhìn về phía Thiệu Đăng Vân, không biết người này có dính dáng tới Hiểu Nguyệt các hay không. Nhưng cũng không quan trọng, không cần thiết phải ép hỏi. Đại Thiện sơn đã định từ bỏ châu Bắc, không cần phiền phức, để cho người khác đau đầu thôi.
Ngưu Hữu Đạo xoay người đi, dẫn theo Quản Phương Nghi sang một bên, lặng lẽ căn dặn:
“Lập tức liên hệ với bên phỉa Hiểu Nguyệt các, hỏi xem có phải bên đó mang người đi hay không. Nếu đúng, bảo Hiểu Nguyệt các giao người ra đây, điều kiện sẽ đàm phán!”
Quản Phương Nghi gật gật đầu, xoay người đi tìm Trần bá sắp xếp.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn Thiệu Đăng Vân, vốn định gọi sang bên, thăm dò thái độ của vị này một phen.
Vì sao phải thăm dò? Bởi vì hắn vẫn không quyết định từ bỏ hạ sát thủ với ông ta!
Vốn không muốn giết Thiệu Đăng Vân, nhưng Thiệu Bình Ba chạy mất, tính chất lập tức khác đi.
Chỉ cần Thiệu Đăng Vân khống chế thế lực châu Bắc vẫn còn sống, Thiệu Bình Ba còn có thể trở về.
Chỉ cần Thiệu Đăng Vân khống chế thế lực châu Bắc vẫn còn sống, Thiệu Bình Ba còn có lực ảnh hưởng với bên ngoài, thì còn có năng lực tiếp tục dày vò.
Nếu như thế, giết Thiệu Đăng Vân làm loạn châu Bắc, triệt để cắt đứt ngọn núi dựa dẫm lớn nhất của Thiệu Bình Ba, cũng có thể xem là một biện pháp.
Nhưng làm loạn châu Bắc lại ảnh hưởng đến việc đá Thiên Ngọc môn ra khỏi châu Nam của hắn. Dù vậy, hắn cho rằng Thiệu Bình Ba nguy hiểm hơn Thiên Ngọc môn.
Có nên hạ sát hay không, hắn còn phải tử tế suy nghĩ lợi hại trong đó một chút, cho nên phải thử thái độ của Thiệu Đăng Vân một chút. Đây là trọng điểm để hắn quyết định có hạ sát thủ hay không.
Nhưng Thiệu Đăng Vân không muốn để ý tới hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là tự mình suy nghĩ, liền xách kiếm đi bộ vào phủ Thứ sử.
Gặp gỡ một đệ tử Đại Thiện sơn, Ngưu Hữu Đạo hỏi tình huống, đi tới phòng làm việc hằng ngày của Thiệu Bình Ba.