Hiểu Nguyệt các là cái loại gì, y quá hiểu. Lợi dụng Hiểu Nguyệt các thoát thân xong, y lập tức quyết đoán chặt đứt liên hệ, tuyệt không để mình rơi vào vòng khống chế của Hiểu Nguyệt các. Bởi vậy, y cầu một số đệ tử của ba đại phái nước Tề làm hộ vệ từ chỗ Anh vương Hạo.
Tại mảnh đất này có đệ tử của Thiên Hỏa giáo, Huyền Binh tông, Đại Khâu môn bảo vệ, bất kể Ngưu Hữu Đạo hay Hiểu Nguyệt các cũng không dám dễ dàng động vào y.
Đương nhiên, y sẽ không nói về Hiểu Nguyệt các với Hạo Chân, chỉ nói là bị Ngưu Hữu Đạo truy sát.
Thiệu Liễu Nhi đứng trên bậc thang nhìn theo, thần sắc bình tĩnh.
Bên trong phòng lớn của phủ, Hạo Chân khép hờ mắt ngồi đó, hai tay khoanh lại giấu trong ống tay áo, đặt trên đùi.
Thái giám tổng quản Mộc Cửu đứng bên cạnh, Cao Tiệm Hậu của Thiên Hỏa giáo, Xa Bất Trì của Đại Khâu môn, Tạ Long Phi của Huyền Binh tông, ba người tới gần Hạo Chân.
Cao Tiệm hậu nói:
“Ý đồ của y rất rõ ràng, muốn nương nhờ vào Vương gia.”
Hạo Chân nói:
“Người anh vợ này của ta lại không phải người bình thường, tuyệt đối có tài năng. Không ngờ y bị Ngưu Hữu Đạo bức cho thành như vậy. Bên châu Bắc lúc trước không có một chút dấu hiệu báo trước nào, không biết nhạc phụ kia của ta bây giờ ra sao?”
Mấy người ở đây đều hiểu sự lo lắng của hắn ta. Sở dĩ vị này cưới Thiệu Liễu Nhi trước là do hoàng mệnh khó cãi, thứ đó là cũng vì vừa ý với bối cảnh gia đình của Thiệu Liễu Nhi. Thiệu gia có năng lực giằng co với nước Yến và nước Hàn, xét về trình độ nào đó mà nói là có thể tăng cường sức nặng của hắn ta trong lòng Hạo Vân Đồ, xem như trợ lực từ bên ngoài cho hắn ta. Vào thời khắc quan trọng, hắn ta sẽ cần dùng tới. Nếu Thiệu gia đổ rồi, trợ lực này sẽ không còn nữa.
Mộc Cửu:
“Vương gia, chuyện đã đến mức độ này, sợ là Ngưu Hữu Đạo cũng rất khó thu tay lại!”
Hạo Chân:
“Mặc kệ như thế nào cũng phải thử một phen. Bản vương không thể ngồi nhìn không. Người như Thiệu Bình Ba bình thường muốn cầu cũng không được, đã chủ động đưa tới cửa thì há có thể từ bỏ. Bản vương lưu y lại còn có tác dụng lớn, không thể để Ngưu Hữu Đạo đuổi theo hạ sát thủ. Đưa tin cho Ngưu Hữu Đạo, dùng đến cái tình, nói hắn cho bản vương chút thể diện, chuyện Thiệu Bình Ba chấm dứt ở đây. Chuyện bên châu Bắc, hắn không nên làm bản vương khó xử. Nói cho hắn, coi như trả lại ân tình cho bản vương… Sau đó không ngại nói nặng thêm chút, đó là nhạc phụ và anh vợ của bản vương, mặc kệ là ai giết họ đều sẽ là kẻ thù của bản vương!”
……
Trong tiểu viện của trang viên lớn, Thiệu Bình Ba đứng dưới mái hiên, Thiệu Tam Tỉnh đang bận bịu tự kiểm tra lại cả tiểu viện một lần.
Nơi này là chỗ chiêu đãi khách nước ngoài, thêm vào thân phận Thiệu Bình Ba, Hạo Chân trước tiên vẫn thu xếp ở quán trọ cho khách của nước Tề, chuẩn bị xem xem bên Tề hoàng đế có sắp xếp gì xong mới dự định tiếp, có mùi vị tiên quốc hậu gia (*), cũng có thể nói là sợ bị người dèm pha.
(*Tiên quốc hậu gia: Trước quốc gia, sau mới đến gia đình.)
Còn về an toàn thì không cần lo lắng. Nơi này vốn do tu sĩ bảo vệ, hơn nữa còn có một số người so Hạo Chân tăng cường thêm.
Tra xét tiểu viện một lượt, Thiệu Tam Tỉnh đi tới mái hiên:
“Đại công tử, có thể nghỉ ngơi.”
Thiệu Bình Ba đang có vẻ lơ đãng nói:
“Ngươi thấy Liễu Nhi thế nào?”
Thiệu Tam Tỉnh sửng sốt một chút, trả lời:
“Rất tốt, tiểu thư mập hơn một chút, cũng nhiều quý khí hơn. Có thể nhìn ra, Anh vương đối xử với tiểu thư khá tốt, hẳn là tương xứng với tin tức nhận được về hắn ta.”
Thiệu Bình Ba:
“Nó khách khí đúng mực đối với ta, quá bình tĩnh… Nó vẫn chưa quên chuyện trước kia, vẫn còn giận ta.”
Hóa ra là nói chuyện đó. Thiệu Tam Tỉnh hơi trầm mặc. Nói thật, nhìn y lớn lên từ bé, ít nhiều gì cũng hiểu rõ. Ông ta cũng nhận ra trong mắt tiểu thư khi nhìn đại công tử còn ẩn giấu một vài thứ.
Hơi trầm mặc một chút, ông ta buông tiếng thở dài:
“Đại công tử, vì sao không nhờ thẳng lên Tề hoàng?”
Thiệu Bình Ba:
“Hạo Vân Đồ không còn nhỏ tuổi, người lớn tuổi mà đặc biệt ở lâu trên ngôi vị Hoàng đế sẽ luyến quyền. Ông ta sẽ không dễ dàng mặc kẻ khác trở thanh uy hiếp đối với hoàng quyền của ông ta, không đến ngày chết là sẽ không dễ dàng uỷ quyền. Theo như ta quan sát về thế cuộc của nước Tề, hiện tại Hạo Vân Đồ vẫn rất mâu thuẫn, vừa phải đối mặt với vấn đề lựa chọn người thừa kế, lại vừa phải cảnh giác kẻ có thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế, có tâm thái của một con sư vương tuổi xế chiều.”
“Kết quả là, trong số các hoàng tử không nhìn thấy một ai xuất chúng. Kẻ có năng lực cũng duy trì ẩn nhẫn, khiêm tốn, thí dụ như Anh vương Hạo Chân. Nếu Hạo Chân thật sự tiếp nhận ta, ta nguyện tạm thởi ẩn nhẫn vì hắn ta, có thể ngầm bày mưu tính kế cho hắn ta. Nếu hắn không muốn tiếp nhận ta, ta nương nhờ Hạo Vân Đồ cũng vô nghĩa. Bởi vì liên quan đến Liễu Nhi, ai cũng đều cho rằng ta là người bên Hạo Chân, nên Hạo Vân Đồ tạm thời sẽ không trọng dụng ta. Chí ít, khi ông ta còn sống là sẽ không có đất dụng võ cho ta. Hạo Vân Đồ không dùng đến ta, Hạo Chân lại không muốn tiếp thu ta, ngươi cảm thấy ta ẩn nhẫn ở lại nước Tề có ý nghĩa không? Trong lúc này, ta không được coi trọng lại không có thế lực kề bên người, khó thoát bị Ngưu Hữu Đạo lấy mạng. Ta không kéo dài được!”
Thiệu Tam Tỉnh cúi đầu không nói, không nghĩ tới năm xưa gả tiểu thư tới đây lại trở thành ràng buộc hôm nay.
Ông ta không nghi ngờ phán đoán của Thiệu Bình Ba, đi theo đã nhiều năm, có đủ tự tin đối với năng lực phán đoán của đại công tử, ngẩng đầu hỏi:
“Đại công tử, tiếp theo nên làm sao bây giờ?”
“Ta vẫn có tin tưởng đối với Hạo Chân. Nếu không ta đã không tới nương tựa vào hắn ta.”
“Chẳng may đại tiểu thư gây khó dễ từ bên trong thì làm sao?”
“Một vương gia có thể kiên nghị ẩn nhẫn lâu như vậy, lỗ tai sẽ không mềm như thế, hùng tâm sẽ không dễ dàng bị một người phụ nữ đầu độc. Chỉ cần Hạo Chân có ý, ta cũng không phải người chết, sẽ không để Liễu Nhi làm xằng bậy.”
………………..
Đồng cỏ khô vàng, trên con đường mòn cũ, một đoàn người ngựa vội vàng chạy đi, Trình Viễn Độ cưỡi ngựa đi trước.
Nhận được tin tức từ Thiên Ngọc môn, nhóm Ngưu Hữu Đạo từ phủ thành châu Bắc lần thứ hai khẩn cấp đuổi theo…
Thiệu Đăng Vân run rẩy nâng lên một lá thư.
Chữ viết quen thuộc, là chữ của lão thủ trưởng, so với trước kia càng cứng cáp hơn.
Đoạn đầu trong thư mắng cho ông ta một trận.
Hỏi ông ta có nhớ sau trận chiến ở Tiểu Hàn sơn, Trữ vương Thương Kiến Bá tự mình dẫn ông ta đạp ngựa xuất chiến, trước đại quân lại vì ông ta dắt ngựa khoe công, hưởng thụ vinh quang vạn chúng hô hào, lẽ nào đại quân đang hoan hô một kẻ phản bội đó sao?
Hỏi ông ta có nhớ là ai suốt đêm chạy đường dài, giải vây cho ông ta từ trong quân địch?
Hỏi ông ta có nhớ vì cứu ông ta, Anh Dương Vũ Liệt vệ chết bao nhiêu người?
Hỏi ông ta, trong binh sĩ của Anh Dương Vũ Liệt vệ có kẻ nào từng phản bội?
Hỏi ông ta, ngươi cho rằng ngươi tự lập ở nơi đầy thị phi như châu Bắc liệu có thể lâu dài? Từ xưa tới nay, không có công lao ba đời, có mấy kẻ có thể tô tro trát phấn lên cái danh ô nhục mà xưng bá một phương? Tự ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo huynh đệ bên dưới!
Nói rằng ông ta làm tướng không biết trung là gì, quản gia lại để xảy ra chuyện cốt nhục tương tàn; ở ngoài có ô danh, bên trong nuôi yêu nghiệt, ngơ ngơ ngác ngác, tính đi tính lại, quả là một phen thống khổ.
Trước đây có thể nói ngươi là bất đắc dĩ, có thể không truy cứu. Bây giờ Trữ vương đã dựng cờ ở châu Nam, hỏi ông ta có phải mù mắt, hỏi ông ta có nhìn thấy hay không?
Câu cuối cùng “Thứ khốn kiếp, còn không quay đầu lại, chờ đến khi nào!” khiến Thiệu Đăng Vân mắt tràn lệ già, tựa bàn hô lên:
“Mông soái! Mạt tướng biết sai rồi…”
Dương Song nâng ống tay lau nước mắt.
Thiệu Đăng Vân ngồi thẳng người dậy, cất tiếng đau buồn:
“Mang giấy mực đến, mạt tướng thỉnh tội với Mông soái!”