“Bái sư cho tử đệ, đặc biệt là bái một tiểu nhân vật như ta, còn tìm đến hoàng đến Tề quốc, chỉ hỏi một chút thì cũng thôi đi, người không có thì cũng thôi, lại không phải chuyện nóng lòng nhất thời, sau này có tin tức hẵng liên lạc cũng được. Với nhân mạch của Ngọc Thương muốn liên hệ với ta khó lắm sao? Lão ta không hiểu hay Hạo Vân Đồ ngu ngốc, đáng để sử dụng sức mạnh một nước như vậy sao? Đáng để dùng Giáo Sự Đài tìm kiếm khắp cả nước sao?”
“Bắt ta trở về bái sư, ai bái ai làm sư, có phải bái sư như vậy hơi vô lễ quá không, có kiểu bái sư vậy sao? Thời cơ lại trùng hợp vào lúc đó, ta muốn không nghi ngờ có ý đồ khác cũng khó.”
Sắc mặt Quản Phương Nghi ngưng trọng: “Ngươi nói vậy thì cũng đúng là đáng nghi. Nếu Ngọc Thương thật sự là người của Hiểu Nguyệt các, e là có địa vị không tầm thường trong nội bộ Hiểu Nguyệt các.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chắc chắn là cao tầng, với thân phận cùng sức ảnh hưởng của lão không thể chịu thiệt được, hoàn toàn có khả năng là các chủ Hiểu Nguyệt các.”
Vừa nghĩ đến khả năng khám phá được thân phận Các chủ Hiểu Nguyệt các thần bí khó lường kia, Quản Phương Nghi hãi hùng khiếp vía: “Ngọc Thương tiên sinh này dính đến không tí quyền quý của các nước, có không ít học sinh có địa vị cao ở các nước, nếu thật sự là cao tầng Hiểu Nguyệt các, tin này e dính líu quá lớn, ngươi không nói với Bộ Tầm đấy chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta dám nói sao? Nói ra rồi còn có thể rời khỏi Tề kinh à?”
Quản Phương Nghi căng thẳng: “Ngọc Thương biết ngươi khám phá ra rồi à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Lần này coi như ta bị Hạo Vân Đồ lừa thảm rồi, bị lừa đau đớn mà không nói ra được. chuyện này không thể xé rách được, chỉ cần xé ra, chỉ cần trong lòng ông ta có quỷ chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
Quản Phương Nghi sốt ruột: “Vậy ngươi còn vội vả rời đi, người sốt ruột thoát thân thế này há càng khiến Ngọc Thương chắc chắn ngươi đã khám phá ra, há có thể buông tha cho ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật sự có vấn đề thì chắc chắn sẽ bất chấp mọi giá động thủ với ta. Ta ở Phù Phương Viên ngay cả một giọng nước còn không dám uống, nào dám lưu lại. Nếu không có vấn đề, chạy trốn cũng sẽ không ai để ý. Nếu thật sự có vấn đề không trốn sẽ chết, ngươi nói ta nên trốn không? mẹ nó, Tề kinh đúng là phúc địa của lão tử, lần nào đến cũng phải bỏ trốn.”
“Mặc kệ Ngọc Thương có phải các chủ Hiểu Nguyệt các không, thân phận của lão dính líu quá lớn, không thể sơ suất. Hiểu Nguyệt các chắc chắn sẽ sử dụng lực lượng khổng lồ đối phó ngươi. Chúng ta bây giờ đi đâu? Cũng không thể tránh cả đời không lộ diện?”
Quản Phương Nghi sợ hãi nhìn xung quanh, biết nếu như không may xé rách thân phận Ngọc Thương, vậy thì lần này đã thực sự k1ch thích Hiểu Nguyệt các rồi, quái vật khổng lồ như vậy một khi dốc hết sức đối phó, ngẫm lại cũng thấy đáng sợ.
Ngưu Hữu Đạo: “Dĩ nhiên chỗ nào an toàn thì tới, ta không tin Hiểu Nguyệt các dám chạy đến địa bàn chín đại chí tôn giương oai. Giờ chủ yếu nhất là phải thoát thân trước đã, chỉ cần tránh thoát một kiếp này, chuyện xấu có lẽ là chuyện tốt.”.”
Bên này vốn đang định đi Vệ quốc một chuyến, giờ vì chuyện này nên đã hoàn toàn bị rối kế hoạch.
Thế lực Hiểu Nguyệt các trải rộng các nước, trước khi thoát được thì sao họ dám xuất đầu lộ diện ở Vệ quốc.
…
Phù Phương Viên, trong một gian tĩnh thất, Ngọc Thương ngồi xếp bằng trên bồ đoàn không nhúc nhích, hai tay đỡ đầu gối, hai mắt nửa mở, ánh mắt quỷ quyệt âm lãnh.
Độc Cô Tĩnh gõ cửa đi vào, vừa đóng cửa lại, Ngọc Thương đã hỏi trước: “Tìm được hướng đi chưa?”
Độc Cô Tĩnh tiến đến quỳ chân phía đối diện: “Tên này rất giảo hoạt, cố ý lách đông lách tây, thật tình không biết bản thân đã bị gieo manh mối theo tung tích, hắn cứ vòng qua vòng lại kéo dài thế này ngược lại đã giúp chúng ta có thời gian thông báo nhân thủ bốn phía chuẩn bị. Đã xác định được phương hướng cuối cùng, đi về phía Vô Biên các.”
“Vô Biên các!” Khóe miệng Ngọc Thương giật giật, cười lạnh: “Đúng vậy, biết chúng ta không dám động thủ ở Vô Biên các, cũng đúng là không dám làm loạn ở Vô Biên các. Chuyện này không thể để sai sót, không thể để chúng đến Vô Biên các được, nếu không sẽ bất lợi cho chúng ta, nhất định phải ngăn chúng lại.”
Độc Cô Tĩnh: “Sư phụ yên tâm, trên người hắn đã được trồng mồi, chỉ cần không phát giác thì sẽ không thể chạy thoát được.”
Ngọc Thương nhắc nhở: “Đừng quên, trên người Quản Phương Nghi kia có Thiên Kiếm phù.”
Độc Cô Tĩnh: “Thiên Kiếm phù không thể dùng không hết được, đã triệu tập một lượng lớn cao thủ đến chặn đường, có Thiên Kiếm phù cũng không thể chạy thoát. Dù không thể bắt sống nhưng xử lý hắn sẽ không thành vấn đề.”
…
Thiên Vi phủ, Huyền Vi ngồi sau án tay cầm mật tín đọc.
Chát! Chợt một chưởng đập thư lên án, khuôn mặt lạnh lẽo nói: “Khang Hòa làm ăn kiểu gì vậy?”
Tây Môn Tình Không cất bước đi đến, đưa tay rút bức thư dưới lòng bàn tay nàng ta ra, xem thử, sau khi đọc xong hơi nhíu mày, hiểu ra vì sao Huyền Vi lại nổi giận.
“Theo cách nói trên đó, chính hắn không muốn đến, dưa hái xanh không ngọt, đi thì đi, sao phải tức giận.” Tây Môn Tình Không an ủi một câu.
Huyền Vi lắc đầu: “Nếu hắn bị người ta cướp đi thì thôi, hắn không muốn đến mới làm bổn cung tức giận, hắn thế này là chướng mắt Vệ quốc ta nên cao chạy xa bay.”
Tây Môn Tình Không: “Có lẽ là vẫn tâm niệm bên Bắc Châu, không cam tâm từ bỏ.”
Huyền Vi: “Giờ hắn không thể đi Bắc Châu, ngay cả Tề quốc cũng bắt đầu động thủ bắt hắn, muốn thuận lợi thoát thân từ Tề quốc chắc chắn có thế lực khác đón hắn đi. Vệ quốc ta có gì không tốt, trong bảy nước, Vệ quốc ta trù phú nhất, có, điểm nào không xứng với hắn?”
Tây Môn Tình Không khuyên nhủ: Không nên tức giận, đợi có cơ hội thích hợp, ta sẽ giáo huấn hắn một chút.”
Huyền Vi nghiêng đầu bộ dạng như con gái trợn mắt nhìn hắn ta, hơi có cảm giác vũ mị, nói: “Ngưu Hữu Đạo không buông tha hắn, Tề quốc cũng muốn động thủ với hắn, bây giờ lại đắc tội Vệ quốc ta, hắn không lộ diện thì thôi, một khi lộ diện, tất nhiên là có chỗ cậy vào, chỉ sợ ngươi cũng không thể tùy tiện ra tay giáo huân được.”
Nàng vốn dai nhân, lại ra vẻ không phải nam cũng chẳng phải nữ! Tây Môn Tình Không thích nhìn bộ dạng này của nàng ta, mỉm cười: “Một con chó nhà có tang, không đến mức canh cánh trong lòng, đi thì đi thôi, đó là hắn không thức thời, được rồi.”
Huyền Vi đưa mắt nhìn về phía ngoài cửa có vẻ như tự nhủ: “Ta thì muốn xem xem, hắn chướng mắt Vệ quốc ta hay coi trọng ai.”
Đúng lúc này, lại một hoạn quan tiến đến, hai tay đặt xuống một mật tín rồi lại rời đi.
Huyền Vi tiện tay kéo sang, sau khi đọc xong thì cười lạnh: “Được rồi, thịt ăn không được mà còn gánh tiếng xấu, ai cũng nghĩ là chuyện tốt Vệ quốc ta làm.”
Tây Môn Tình Không lại rút thư từ tay nàng ta để xem, phát hiện là thư Viên Cương gửi, tìm bên này đòi người.
Muốn giao Thiệu Bình Ba ra, điều kiện có thể bàn.
Bên này lòng dạ biết rõ, Viên Cương chỉ thực hiện, còn đòi người là Ngưu Hữu Đạo…
Trời cao đất xa, đã là hoàng hôn.
Từ trên cao nhìn xuống, mặt đất bao la phía trước giống như một con rồng nằm ngang, một bên là thảo nguyên mênh mông, một bên là sa mạc vô bờ.
Viên Cương không xa lạ gì với địa hình này, một đoạn chuyện xưa xộc thẳng lên đầu, phía trước có một điểm đen từ đỉnh núi nằm ngang dâng lên, không chỉ là một điểm đen mà là ba chấm đen.
Giật mình thoát khỏi cảm xúc của chuyện cũ, Viên Cương lớn tiếng quát lên: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo chú ý tới.
Không chỉ ba chấm đen, xung quanh còn có vài chấm đen dâng lên, trái phải cũng có chấm đen lao tới.
“Đằng sau!” Quản Phương Nghi sợ hãi kêu lên.
Ngưu Hữu Đạo quay phắt đầu lại, thấy mặt đất bên dưới lại có ba chấm đen dâng lên, tạo thành bố cục cao thấp, treo giữa bầu trời ép tới.
Đây rõ ràng là thế vây công bốn phía, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Hắn cảm thấy khó hiểu, dù có chặn đường, cho dù có thể đoán ra hắn đến Vô Biên các, thiên địa mênh mông, phạm vi có thể bay lớn như vậy, sao có thể bố trí mai phục chính xác đến thế? Đây là đã biết rõ hướng bay của hắn sao?