Lê Vô Hoa không hiểu, chẳng lẽ y có bệnh thích sạch sẽ?
Tuy nhiên, ông phát hiện ánh mắt của người đàn ông này không hề rung động, chỉ nhìn chằm chằm bộ quần áo, hình như có cảm xúc kỳ lạ nào đó, giống như đang hoài niệm, đang cáo biệt bộ quần áo. Tóm lại, ánh mắt rất phức tạp.
Rất nhanh, ánh mắt người đàn ông khôi phục lại bình thường, đứng dậy, trả đèn lồ ng cho Lê Vô Hoa.
Ánh lửa hừng hực rất nhanh giảm xuống. Người đàn ông dứt khoát quay đi. Dưới ánh lửa yếu ớt chiếu xuống, bóng lưng của y dần dần khuất trong bóng tối, không quay đầu lại…
Trong nhà ăn, người đàn ông không muốn ồn ào, không cần hạ nhân hầu hạ, chỉ có Lê Vô Hoa ngồi ăn cùng.
Mặc dù nhiều lần bị người ta làm mặt lạnh, nhưng Tư Đồ Diệu dạy mãi không sửa, vẫn không chút giận dỗi, vẫn muốn tạo với quan hệ với Quỷ Y. Tuy nhiên, làm thế nào người ta cũng chẳng phản ứng đến ông ta, Tư Đồ Diệu lại phải thất bại trở về.
Hết lần này đến lần khác không thể phát tác, cũng không phải ông sợ người đàn ông này, mà là sợ Quỷ Y sau lưng y.
Trong bữa cơm, Lê Vô Hoa không nhịn được liền hỏi: “Trước mắt ta còn chưa biết tôn tính đại danh của tiên sinh, không biết tiên sinh có thể nói hay không? Đương nhiên, ta biết Quỷ Y không muốn công khai. Nếu tiên sinh không muốn công khai, xem như ta không hỏi. Chuyện trị liệu hôm nay, ta nhất định sẽ giữ bí mật, sẽ không tiết lộ nửa chữ với người ngoài.”
Đôi đũa trên tay người đàn ông dừng lại, im lặng nuốt thức ăn trong miệng, đột nhiên nói: “Ta và sư phụ không giống nhau. Sư phụ danh chấn thiên hạ nên không cần tên. Còn ta mới ra đời, vẫn cần cái danh, cũng có thể bớt chút phiền toái.”
Lê Vô Hoa không thể không nói theo, gật đầu đáp: “Tiên sinh nói đúng lắm.”
Người đàn ông nói: “Vô Tâm!”
Lê Vô Hoa sửng sốt, nghe không hiểu: “Cái gì?”
“Vô của không có gì cả, Tâm…” Người đàn ông chỉ tay vào ngực của mình: “Tên của ta.”
“Ồ!” Lê Vô Hoa bừng tỉnh: “Hiểu rồi, tên của tiên sinh là Vô Tâm.” Nhưng trong lòng lại thầm nhủ, đây là pháp hiệu, nào có người dùng làm tên chứ.
Người đàn ông nói: “Chuyện chữa bệnh, ngày mai ngươi giúp ta công khai đi.”
“…” Lê Vô Hoa ngẩn người, hỏi lại: “Chủ động công khai?”
Người đàn ông nhẹ gật đầu, không nói chuyện nữa, cúi đầu cầm đũa, tiếp tục ăn cơm.
Ngưu Hữu Đạo ngồi ngay ngắn sau án thư, dùng bút than viết vù vù trên trang giấy.
Quản Phương Nghi gõ cửa bước vào, sau đó đóng cửa lại: “Ngươi không đi là đúng rồi. Người ta không thích tiếp khách, Tư Đồ Diệu lại bị hố lần nữa.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Hai mẹ con họ như thế nào rồi?”
“Đúng là đang khôi phục. Ngươi khoan hãy nói, chỉ tùy tiện một đệ tử Quỷ Y thôi cũng khiến cho cả đám Vạn Động Thiên Phủ phải xấu hổ. A, ngươi đang vẽ tranh, vẽ ai vậy?” Quản Phương Nghi bước đến trước án thư, ánh mắt sáng lên, phát hiện người này đang dùng bút than vẽ tranh, vội vén váy bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, biểu hiện vui vẻ như thiếu nữ.
“Chẳng có gì đặc biệt, mấy thứ vặt thôi.” Ngưu Hữu Đạo thu bút, sau đó quăng cây bút than ra ngoài, phủi tay dựa lưng vào ghế.
Quản Phương Nghi tập trung nhìn, phát hiện là một bức chân dung, cũng không ai khác chính là đệ tử của Quỷ Y. Bà ta cầm tờ giấy, hỏi: ”Vô Tâm? Ngươi vẽ y làm gì?”
“Vô Tâm?” Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn bà ta.
Quản Phương Nghi giải thích: “Lê Vô Hoa hỏi tên y, y bảo tên Vô Tâm, Vô của không có gì cả, Tâm là tim.”
“Vô Tâm…. cái tên này.,..” Ngưu Hữu Đạo bắt đầu suy nghĩ.
“Hành vi của người này có chút kỳ lạ, đem quần áo của mình đi đốt, còn chủ động bảo Lê Vô Hoa công khai chuyện y giải độc chữa bệnh…” Quản Phương Nghi lải nhải, đem chuyện mà mình biết nói qua một lần. Vốn Ngưu Hữu Đạo đã dặn bà ta đi tìm hiểu người này.
“Không còn mặc đồ trắng…” Ngưu Hữu Đạo dựa vào thành ghế, tay sờ cằm suy nghĩ. Loại người như hắn, bất kỳ điều gì khác thường cũng dễ dàng tác động đến hắn, khiến hắn phản xạ có điều kiện, đại diện cho mức độ suy nghĩ của hắn.
“Bình thường, ta bảo ngươi vẽ giúp ta, ngươi cứ lề mà lề mề, còn nói không vẽ cho ta, bây giờ ngươi vẽ y làm gì?” Quản Phương Nghi cầm tờ giấy, bất mãn nói.
Bà ta rất quý bức họa của mình, thậm chí còn có cảm giác tiếc nuối ta sinh quân chưa sinh. Nếu có thể gặp Ngưu Hữu Đạo sớm một chút, bà ta sẽ cố lưu lại dáng vẻ đẹp nhất thời trẻ của mình vĩnh viễn.
Vẽ cái tên Vô Tâm đó làm gì?
Ngưu Hữu Đạo im lặng suy nghĩ, chợt nhớ đến hình ảnh Vô Tâm dừng bước trò chuyện với hắn: “Y không phải là người nói nhiều.”
Có ý gì? Quản Phương Nghi không hiểu: “Nói nhiều hay không nói nhiều có liên quan gì đến việc ngươi vẽ chân dung của người ta?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ngay cả Tư Đồ Diệu mà y cũng không thèm để ý, nhưng nghe tên của ta thì lại chủ động dừng bước quay người, ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Quản Phương Nghi đặt tờ giấy lại chỗ cũ, ghé mông ngồi lên trên bàn, đối diện với hắn, cười nói: “Ngươi đừng nói thanh danh của Tư Đồ Diệu chưa chắc khiến người ta chú ý bằng ngươi nhé. Ngươi không cảm thấy rằng ngươi nên khiêm tốn sao?” Trong giọng nói còn có ý trêu chọc.
Ngưu Hữu Đạo ấn ngón tay lên môi bà ta, kéo bà ta đến sát mặt mình, nói: “Nhưng y không phải là người nói nhiều.”
Quản Phương Nghi không hiểu: “Từ khi nào ngươi trở nên thẳng thắn như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo dường như đắm chìm trong thế giới của mình: “Một người không thích nói nhiều, thậm chí không muốn xã giao với quá nhiều người, cũng không có gì đáng ngạc nhiên nếu như y đã từng nghe nói về ta, nhưng lại vì ta mà dừng lại, khiến cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, lại còn nói với ta vài câu, nhắc đến Thiệu thị ở Bắc Châu nữa, ngươi còn nhớ không?”
Quản Phương Nghi gật đầu: “Nhớ, nếu ta nhớ không lầm, lúc đó y có nói rằng: “Ta đã từng nghe nói, ngươi chính là người đã làm cho Thiệu thị Bắc Châu chạy trối chết!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Có gì kỳ lạ đâu? Có thể người ta đã nghe qua chuyện này của ngươi thì sao?”
“Nhưng y không phải là người thích nói nhiều.”
“Cũng đâu có nói nhiều, chỉ nói một câu thôi mà.”
“Vấn đề chính là nằm ở chỗ này.”
“Có ý gì?” Mạch suy nghĩ của Quản Phương Nghi thật sự không theo kịp tư duy của Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không phải hoài nghi y là người của Thiệu Bình Ba chứ? Chuyện này không có khả năng. Đám người Lê Vô Hoa đều có thể chứng minh y là người của Quỷ Y. Nếu Thiệu Bình Ba có được năng lực như Quỷ Y, ngươi đã sớm gặp phiền phức lớn rồi.”
Nói với Quản Phương Nghi cũng không rõ, Ngưu Hữu Đạo liền đưa tay vỗ vào đùi của bà ta, ra hiệu bà ta nhích cái mông sang một bên, cầm bức tranh lên, nhìn chằm chằm vào người trong đó.
Có một số việc Quản Phương Nghi nói không sai. Bất cứ điều gì liên quan đến Thiệu Bình Ba, hắn đều cảnh giác.
Cái gì gọi là đối đầu? Chính là mặc kệ chuyện gì xảy ra, bất kể có phải là đối phương làm hay không, cả hai đều vô thức liên tưởng đến đối phương đầu tiên.
Quản Phương Nghi đứng dậy vòng qua bàn, cười hì hì nói: “Đạo gia, vẽ cho ta một bức đi. Vẽ xong ta thưởng.”
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn bà ta, chợt ngẩn ra, phát hiện trên môi bà ta có một vệt đen, hắn lập tức ý thức được điều gì đó, im lặng lật tay của mình, nhìn ngón tay đã cầm qua bút than, ngón tay đen nhánh…
Sáng hôm sau, Hải Như Nguyệt đang ngủ say đột nhiên tỉnh lại, trên trán đổ mồ hôi lạnh. Bà ta ngồi bật dậy, nhưng bởi vì sức khỏe vẫn còn quá yếu, người còn ngồi chưa vững đã ngã xuống.
Dọa nha hoàn trong phòng hoảng hốt kêu lên.
Tiếng kêu rất nhanh kinh động đến Lê Vô Hoa. Ông chạy vào, ngồi xuống bên giường, trấn an: “Như Nguyệt, nàng sao rồi?” Vừa nói, ông vừa kiểm tra mạch đập cho bà.
“Là y, người bên cạnh Quỷ Y.” Hải Như Nguyệt thở phì phò. Gương mặt trong nhà bếp giống như một cơn ác mộng lúc ẩn lúc hiện trong đầu bà. Sức khỏe dần dần khôi phục, cuối cùng bà đã nhớ ra được mình đã từng nhìn thấy gương mặt đó ở đâu.
Xác nhận sức khỏe của bà đã khôi phục không ít, Lê Vô Hoa thở phào nhẹ nhõm: “Không sai, chính là đệ tử của Quỷ Y, đến đây để giải độc cho nàng. Chất độc trên người nàng đã được y giải trừ. Con của chúng ta cũng không sao.”