“Lập tức truyền tin triều đình!” Lư Thành Hải quát một tiếng.
Ngay khi một con Kim Sí bay lên, đường đi lại có tiếng vó ngựa ầm ầm đến, đám người phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy nhân mã triều đình nước Triệu chạy nhanh đến, không ít người mặc y phục hoạn quan trên người, ở giữa chính là Triệu Sâm một bộ áo choàng.
Hai bên đương nhiên chạm mặt với nhau, biết tin Đồ Hoài Ngọc bị ám sát, Triệu Sâm từ trước đến nay tuy là người có vẻ mặt lạnh lùng, cũng kinh hãi đến biến sắc, nhảy xuống ngựa nhanh chân chạy đến.
“Dựa vào năng lực bảo vệ của các ngươi, ai có thể dễ dàng ám sát Đồ đại nhân, là ai làm?” Mệt mỏi ở trước thi thể nhìn một chút, Triệu Sâm dừng lại hỏi.
Gã không nghĩ ra, dưới tình huống bình thường sẽ không ai liều lĩnh đi giết sứ thần một nước, bởi vì tác dụng không lớn, giết rồi vẫn có thể cử kẻ khác đến, lại gây phiền phức rất lớn, một khi bại lộ dễ dàng rước lấy sự trả thù của lực lượng một nước.
Lư Thành Hải nghiến răng nghiến lợi nói: “Là sứ đoàn nước Yến làm!”
Triệu Sâm sầm mặt lại: “Ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Lời nói không căn cứ không thể nói lung tung!”
Lư Thành Hải cười lạnh: “Hai bên giao thủ, ta ở đây tận mắt nhìn thấy người của sứ đoàn nước Yến, còn có thể sai hay sao?”
“….” Triệu Sâm á khẩu không trả lời được, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Kim Châu.
Trong bụng gã đầy lửa giận, thầm mắng Cao Thiếu Minh có phải điên rồi không, đây là khúc mấu chốt gì rồi, thế mà còn dám đi trêu chọc nước Tống, muốn rửa hận cũng không biết lựa chọn thời điểm, chả trách thực lực nước Yến dần dần đi xuống, lão tử thân ở vị trí cao để nâng đỡ con trai một cái, thật sự là loài người gì cũng dám phái đi sứ!
Gã cũng coi như Cao Thiếu Minh muốn trả thù mối nhục dạ yến.
“Đi!” Lư Thành Hải vung tay hét một tiếng.
Một nhóm người mang thi thể Đồ Hoài Ngọc và những người khác, thay đổi phương hướng, muốn quay ngươc lại Kim Châu.
Trong đầu Triệu Sâm có gì đó như ánh chớp loé qua, lập tức khua tay ngăn cản, hét to nói: “Đừng làm loạn, việc này có điều kỳ lạ, đừng trúng gian kế của người khác!”
“Triệu phủ lệnh, ta cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng ta có thể làm ngơ được hay sao? Có phải mưu kế của kẻ gian hay không tự có người đi tra, mà sự việc trước mắt nếu như ta không làm không cách nào giao phó với triều đình! Đi!” Lư Thành Hải vung cánh tay lên hô, một đám người lại ầm ầm phi nhanh về đường cũ.
Sau trận đánh, chiến trường trở thành một bãi vô cùng bừa bộn. Triệu Sâm mặt mày xanh lét đưa mắt nhìn.
“Phủ lệnh, Tống sứ vào thời điểm này bị ám sát, không khỏi quá trùng hợp rồi.” Một tên thái giám đi theo một bên nhắc nhở.
Triệu Sâm liếc xéo một cái: “Còn cần ngươi nói nữa sao?”
Người mù cũng có thể nhìn ra thời cơ ám sát này không đúng, có phải là Cao Thiếu Minh, Kim Châu và Nam Châu đều có thể hạ thủ đoạn hiểm độc này, thậm chí có khả năng là nước Tống tự mình làm, vấn đề mấu chốt là thái độ nước Tống, tình hình một khi có biến, mượn cớ tốt như vậy đưa đến tay của nước Tống, nước Tống nguyện ý tin sự việc có kỳ lạ đi truy cứu chân tướng, hay vẫn cứ khăng khăng tin tưởng, cũng đều nằm trong ý muốn của nước Tống.
Thái giám hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Lập tức đưa tin báo lên triều đình, đồng thời đưa tin cho Cao Thiếu Minh, để y có cái chuẩn bị.” Triệu Sâm nhanh chân quay về, lật người lên ngựa, đẩy toạ kỵ, lớn tiếng hét một tiếng: “Trở về Kim Châu.”
Không quay về Kim Châu không được, người của y ở bên này, không thể làm ngơ, y phải xem là tình hình gì, có thể đúng lúc can dự vào để sự việc không đi theo chiều hướng xấu.
Đám người chạy về lên ngựa, bầy ngựa nhanh chóng chuyển hướng ầm ầm chạy về…
Lưu Phương quán, quản gia Toàn Kiều lúc đầu, Quách Bình bây giờ, cầm trong tay bức thư, vội vàng chạy vào một gian phòng, đem thư đưa cho Cao Thiếu Minh đang quanh quẩn trong phòng: “Đại nhân, không ổn rồi, Triệu Sâm gửi thư, Đồ Hoài Ngọc bị ám sát bỏ mình rồi!”
“….” Cao Thiếu Minh dừng bước xoay người, vẻ mặt kinh ngạc, một tay đoạt lây phong thư kiểm tra, sau khi xem sầm mặt lại, cả giận nói: “Ăn nói vớ vẩn, ta cần gì phải ám sát lão thất phu kia?”
Quách Bình nhắc nhở: “Đại nhân, còn nhớ xung đột của người với Đồ Hoài Ngọc ở dạ yến không?”
Cao Thiếu Minh: “Vậy thì sao? Giữa các sứ phát sinh tranh chấp không phải là chuyện bình thường hay sao?”
Quách Bình:”Chỉ sợ người ngoài không nghĩ như vậy, thuận lý thành chương!”
Cao Thiếu Minh nghiêm mặt, vung tay lên: “Bảo mọi người lập tức thu dọn đồ đạc rời đi…Chậm đã!” Lại rút lời về, sắc mặt rất khó coi, nếu như mà bây giờ lảng tránh, thì sự việc không nói rõ được, bị hiềm nghi là bỏ trốn.
Giơ lá thư trong tay lên, lại nhìn một chút, giọng căm hận nói: “Chúng ta căn bản không làm chuyện này, chúng ta hiểu rõ, lại khăng khăng vu vạ lên người chúng ta, rõ ràng là có ý đổ tội, việc này không phải là Kim Châu làm thì là Nam Châu làm, thậm chí… năng lực bả vệ của sứ đoàn nước Tống làm sao có thể để thích khách dễ dàng đắc thủ như vậy, sợ là nước Tống tự mình làm!”
Quách Bình gật đầu, hiểu ý của y, nếu như việc này là nước Tống tự mình làm, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi, không khác nào nói rõ thái độ của nước Tống, muốn mượn gió bẻ măng!
Lúc xế chiều, một nhóm người sứ đoàn nước Tống tiến vào Lưu Phương quán, xông thẳng vào đình viện nơi sứ đoàn nước Yến dừng chân, hai bên trực tiếp đối mặt, một bên muốn xông tới, một bên ngăn cản.
Thi thể Đồ Hoài Ngọc và một đám tuỳ tùng bày trên mặt đất.
“Cái chết của Đồ đại nhân, ta cũng rất lấy làm tiếc, nhưng việc này không có bất cứ liên quan nào với chúng ta, dù cho các ngươi muốn vu cáo, cũng phải đưa ra chứng cứ!” Cao Thiếu Minh chỉ thi thể trên mặt đất gầm thét.
“Chứng cứ?” Lư Thành Hải cười lạnh, ánh mắt quét qua đám người phía bên kia: “Từ Cáo có đó không?”
Theo cách nói của Triều Thắng Hoài, đã chém một nhát trên cánh tay của Từ Cáo, chỉ cần lôi Từ Cáo ra, tra xét rõ vết kiếm là được, trong thời gian ngắn như vậy, vết kiếm không thể khỏi hẳn.
Nhắc đến Từ Cáo, trong lòng Cao Thiếu Minh lộp bộp một cái, trong lòng tràn ngập lo lắng, mặt lạnh lùng nói: “Đêm qua Từ Cáo đã mất tích rồi.”
“Mất tích? Vậy thì thật trùng hợp, sớm không mất tích muộn không mất tích, lại mất tích ngay lúc này, ngươi lừa quỷ à?” Lư Thành Hải giận dữ cười, đột nhiên chỉ mũi Cao Thiếu Minh: “Muốn tự chứng minh mình trong sạch, thì lập tức đem Từ Cáo ra đây, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Cao Thiếu Minh: “Muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do!”
Lư Thành Hải: “Bớt nói những lời vô dụng đi, đem người giao ra đây, đúng sai trắng đen tự nhiên rõ ràng!”
Cao Thiếu Minh: “Ta nói rồi, người đã mất tích từ tối qua!” Y cũng không còn cách nào, chỉ có thể nói như vậy.
Sứ đoàn nước Tống bên này lập tức mặc kệ, khi hai bên nháy mắt muốn xông vào nhau, bên ngoài truyền đến một tiếng gầm thét: “Dừng tay hết cho ta!”
Số lượng lớn tu sĩ Vạn Động Thiên phủ chạy đến, bao vậy phía bên này lại.
Một vị trưởng lão Thiên Ngọc môn từ trong đám người đi ra: “Kim Châu ta há lại là nơi các ngươi tuỳ ý giương oai!”
Động tĩnh bên đây quá lớn, đám người sứ thần nước Tấn được ý chỉ phía trên vẫn đang tìm cơ hội ra tay tạm thời vẫn chưa rời khỏi cũng bị kinh động đến.
Nhìn thấy tình hình này, Sở Ngọc Tương và phó sứ Lưu Đức Chính ngơ ngác nhìn nhau.
……
Phủ Thứ Sử, Lê Vô Hoa nhanh chân chạy vào trong một toà đình viện tìm được Tư Đồ Diệu đang đàm luận với một vị trưởng lão, cấp báo: “Chưởng môn, xảy ra chuyện rồi!”
Tư Đồ Diệu: “Gấp cái gì? Từ từ nói!”
Lê Vô Hoa: “Sứ thần nước Tống Đồ Hoài Ngọc rời khỏi Kim Châu không bao lâu, trên đường gặp phải ám sát, đã gặp nạn! Bây giờ người của sứ đoàn nước Tống mang theo thi thể người gặp nạn xông vào Lưu Phương quán, vọt vào sân của sứ đoàn nước Yến, nói là sứ đoàn nước Yến ra tay, ép sứ đoàn nước Yến giao người…” Ông ta đem tình hình nói sơ qua.
“A!” Tư Đồ Diệu và vị trưởng lão kia kinh hãi cùng nhau đứng lên.