Mật thư giơ lên trong tay Lam Nhược Đình cứng đờ, dường như ý thức được gì đó, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy chưởng môn Đại Thiện Sơn Hoàng Liệt đang chắp tay đứng ở trước một mặt tường khác, nhìn một bức bản đồ khác trên mặt tường.
Mưa gió nổi lên, triều đình nước Yến nhằm vào đại chiến hết sức căng thẳng của Nam Châu, cao tăng Đại Thiện Sơn đâu còn có thể nán lại ở tông môn, tập thể dời đến phủ thành nơi này.
Điểm này Lam Nhược Đình đương nhiên là biết, chỉ là không ngờ đến Hoàng Liệt thế mà cũng đang ở Anh Vũ đường, lại núp ở một bên không lên tiếng, khiến ông ta nhất thời không nhìn thấy nói lỡ miệng.
Trong phòng tạm thời yên tĩnh khiến Hoàng Liệt chậm rãi quay đầu lại nhìn, từ từ xoay người, mỉm cười nói: “Có phải có việc bí mật ta không thích hợp ở bên cạnh nghe, cần ta ra ngoài đúng không?”
Xe lăn quay sang, Mông Sơn Minh cười nói: “Hoàng chưởng môn đa nghi rồi, không có việc.”
Lam Nhược Đình lập tức phản ứng theo, thở phào nhẹ nhõm nói: “Doạ ta giật mình, ta tưởng sau lưng ta ẩn giấu gì đó, thì ra là Hoàng chưởng môn.”
Mông Sơn Minh mỉm cười: “Nam Châu không có bí mật gì mà Hoàng chưởng môn không thể biết, tiểu Lam, cho Hoàng chưởng môn xem trước.” Hất cằm ra hiệu cho Lam Như Đình đưa thư cho người ta.
Ông ta thấy dáng vẻ của Lam Như Đình, xem chừng có lẽ là tin tốt, đối với Nam Châu vào thời điểm này, tin tốt có thể khiến Lam Nhược Đình vui mừng như vậy, đối với Đại Thiện Sơn mà nói chắc hẳn cũng là tin tốt.
Phản ứng của ông ta cũng nhanh, mau chóng đưa ra cách ứng đối.
Thấy Mông Sơn Minh cũng đã nói như vậy rồi, Thương Triều Tông mỉm cười gật đầu.
Lam Nhược Đình đang muốn bước lên đưa mật thư, Hoàng Liệt cười ha ha, khoát tay nói: “Ta chỉ thuận miệng nói, không có ý gì khác, xem trước xem sau cũng không quan trọng. Nói không chừng là quân tình khẩn cấp, Lam tiên sinh vẫn là đưa cho Vương gia và Mông doái trước đi, không nên làm lỡ chính sự, ta không hiểu chiến sự, đứng ngoài quan sát là được rồi.”
Y cũng tỏ ra hào phóng, tránh cho nói Đại Thiện Sơn y vừa đến đã vênh váo hung hắng, bên này dù sao cũng không phải một tay Đại Thiện Sơn nâng đỡ lên, giữa hai bên ít nhiều cũng có chút xa lạ, hơn nữa tên Ngưu Hữu Đạo đau đầu kia kẹp ở giữa, giữ chút tôn trọng vẫn tốt hơn, tránh cho mọi người khó chịu trên mặt.
Lam Nhược Đình tình thế khó xử.
Mông Sơn Minh cũng không già mồm, hai tay tự mình thúc bánh xe đi sang, Thương Triều Tông cũng đi qua theo, Lam Nhược Đình giao thư cho Thương Triều Tông trước.
Thực ra Hoàng Liệt rất quan tâm nội dung trên mật thư, nội dung có thể khiến cho Lam Nhược Đình thất thố là gì chứ?
Trong lòng lẩm bẩm, bề ngoài lại giả vờ ung đung bình tĩnh, lại quay người nhìn bản đồ trên bức tường.
Sau khi Thương Triều Tông xem qua thư chợt kinh ngạc một tiếng: ” Sứ thần nước Tống Đồ Hoài Ngọc ở Kim Châu bị ám sát bỏ mình, hung thủ là sứ đoàn nước Yến!”
“….” Mí mắt Hoàng Liệt giật một cái, khó mà bình tĩnh lại.
Bất thình lình quay người, nhanh chóng đi đến bên cạnh họ.
Tin tức này khiến cho Mông Sơn Minh vội vã, nhanh chóng nhận thư, sau khi xem vuốt râu trầm ngâm.
“Mông soái!” Hoàng Liệt thử duỗi tay xuống.
“A, mời Hoàng chưởng môn xem.” Mông Sơn Minh phản ứng kịp, hai tây lập tức dâng mật thư lên.
Hoàng Liệt run rẩy tay áo dường như, cũng vươn hai tay nhận thư, tỏ vẻ tôn trọng Mông Sơn Minh
Sau khi xem thư, y kinh ngạc hai phần, phần đầu là việc ám sát, lần còn lại chính là thư này là tin tức Ngưu Hữu Đạo gửi đến.
Y lập tức hỏi: “Ngưu Hữu Đạo ở Kim Châu?”
Y ở đây liên tục đưa tin cho Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo cũng không để ý đến y, hơn nữa Đại Thiện Sơn vừa dời đến Nam Châu, bố cục nội bộ Nam Châu vẫn còn chưa chắc chắn an toàn, làm gì còn tinh lực chú ý đến bên ngoài, tạm thời bên phía Kim Châu vẫn chưa có tai mắt gì, cho nên hoàn toàn không biết việc Ngưu Hữu Đạo ở Kim Châu.
Lam Nhược Đình nói: “Xem ngày tháng và thời gian sự việc phát sinh, bản thân Đạo gia rất có thể đang ở Kim Châu.
Nhìn thấy nội dung trên bức thư, biết giấu không nổi nữa, chỉ có thể thuận thế mà làm.
Y rất hối hận, hối hận quá mức vui mừng, đi vào lại không để ý đến bên cạnh có người sống sờ sờ, cũng không biết sơ suất của bản thân có làm lỡ việc của Ngưu Hữu Đạo.
Thực ra bên này sớm đã biết Ngưu Hữu Đạo ở Kim Châu, nhưng người của Đại Thiện Sơn vẫn luôn đang truy tìm tung tích của Ngưu Hữu Đạo, bên này thấy Ngưu Hữu Đạo không nói với Đại Thiện Sơn, cảm thấy có thể có nguyên nhân, đương nhiên cũng ở đó giả bộ hồ đồ, thoái thác không biết.
Nói gì mà con người Ngưu Hữu Đạo trước nay không dễ dàng tiết lộ hành tung với bên ngoài, thần long thấy đầu không thấy đuôi, lần trước sau khi rời khỏi phủ thành vẫn chưa thấy quay trở lại quận Thanh Sơn, cũng không biết đã đi đâu.
Điều mà Hoàng Liệt quan tâm bây giờ không phải việc này, đám người này là người của Ngưu Hữu Đạo cũng không phải không biết, vạch trần cũng không ý kiến, bố cục Nam Châu chính là dạng này, có những việc còn không bằng nhắm một mắt mở một mắt giả hồ đồ.
Y quét mắt liếc nhìn ba người, hỏi: “Yến sứ giết Tống sứ, có phải có khả năng khơi mào cho chiến tranh của nước Yến và nước Tống, triều đình đối mặt với áp lực có phải là sẽ có khả năng từ bỏ tấn công Nam Châu?
Thương Triều Tông: “Trên lý thuyết quả thực là như thế, nhưng điều kiện tiên quyết là thái độ của nước Tống.”
Hoàng Liệt ngó ngó nội dung trên thư: “Yến sứ vào thời điểm này giết Tống sứ, sao ta cảm thấy không đúng.” Giương mắt nhìn họ, hỏi: “Lần trước hình như Ngưu Hữu Đạo đã giết Yến sứ? Hắn ở Kim Châu, Tống sứ này sẽ không phải là do hắn giết chứ?”
Mông Sơn Minh khoát tay một cái, ha ha nói: “Trên thư nói rõ là Yến sứ giết Tống sứ, năng lực Đạo gia có lớn hơn nữa, cũng không đến mức nghe lời hắn đi giết Tống sứ. Hoàng chưởng môn, có những lời nói chúng ta nói riêng với nhau thì được, nhưng không thể nói lung tung ở bên ngoài.”
Hoàng Liệt gật đầu: “Điều này là hiển nhiên.”
Sau khi hai bên thảo luận, Hoàng Liệt cũng không còn tâm tình ở lại đậy, xảy ra việc lớn như thế, trước tiên phải bàn bạc với cao tầng trong môn, sau đó còn phải xác minh lại tình hình một chút.
Ra khỏi Anh Võ đường, nghi ngờ trong lòng của y đối với Ngưu Hữu Đạo vẫn chưa loại bỏ, trên mặt biểu lộ rõ vẻ hoài nghi, còn có lo lắng.
Lý do hoài nghi Ngưu Hữu Đạo không chỉ là những thứ y vừa nói ngoài miệng, trọng điểm là thái độ của Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo trước đây quá bình tĩnh rồi, dường như từ sớm là đã biết trước có biến cố như vậy.
Nếu như bàn ta gây tội sau màn thật sự là tên kia, trước tiên không nói sao làm được, chỉ dựa vào lá gan này, lúc trước xử lý một Yến sứ, bây giờ lại giết một Tống sứ, y ngẫm lại cũng đau răng, đổi lại là Đại Thiện Sơn y cho dù có năng lực cũng không dám tuỳ tiện làm ra loại chuyện này.
Điều y lo lắng bây giờ là, sứ giả một nước làm sao có thể dễ dàng bị ám sát như vậy, đây cũng không phải là tình hình Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ lần trước, đây thế nhưng là trực tiếp đánh chặn đường ở nửa đường! Nước Tống có hoài nghi là Đại Thiện Sơn y triệu tập nhân thủ làm hay không, Đại Thiện Sơn nhập chủ Nam Châu, Yến đình uy hiếp đến Nam Châu, Đại Thiện Sơn hoàn toàn có lý do làm như vậy, e là không muốn để người khác hoài nghi cũng khó.
Nhưng cụ thể là chuyện gì y một chút cũng không rõ, không rõ quá trình sẽ không có chứng cứ rửa sạch cho bản thân.
Y mơ hồ cảm thấy Đại Thiện Sơn dường như bị Ngưu Hữu Đạo kéo xuống nước rồi, lại phân không rõ, từ này về sau còn không biết nước Tống sẽ chỉnh đốn Đại Thiện Sơn như thế nào nữa!
Thời gia y giao thiệp với Ngưu Hữu Đạo cũng không dài, phong cách làm việc của Ngưu Hữu Đạo như lọt vào trong sương mù không tuỳ tiện lộ ra lá bài tẩy với bên ngoài y vẫn chưa quen, quen rồi có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Trong Anh Võ đường, Thương, Mông, Lam ba người cũng đang đưa mắt nhìn nhau.