Mấy người của Đại Thiện sơn đổi sắc mặt, đều nghe ra sát ý trong mấy lời này, lập tức đề phòng chung quanh. Có điều, nhìn tình hình hiện giờ, họ cảm thấy cũng chưa chắc có thể làm gì được họ. Thực lực của họ không phải đồ trang trí cho vui!
Hoàng Liệt mặt đen lại nói:
“Lão đệ, ta có thể thề với trời, Đại Thiện sơn ta không có bất kỳ cấu kết nào với triều đình, càng không làm ra bất kỳ chuyện bất lợi nào đối với lão đệ! Chẳng lẽ lão đệ mời ta đến đây xem lễ nặng chính là cái này? Lão đệ đừng nên trúng kế ly gián của kẻ khác!”
Hai tay chống kiếm, Ngưu Hữu Đạo vẻ nghiền ngẫm:
“Cho dù thật sự bị kẻ khác nói, nhưng ta vẫn không tin Đại Thiện sơn có thể làm như vậy đối với ta. Tình huống trước mắt của châu Nam không cho phép! Ta cũng nghi ngờ có kẻ đang ly gián chúng ta.”
Hoàng Liệt:
“Lão đệ có thể nghĩ như vậy, lòng ta rất an ủi!”
Tuyói như vậy, người của Đại Thiện sơn vẫn lộ vẻ đề phòng.
Đúng lúc này, Đoạn Hổ bỗng chỉ lên trời:
“Đạo gia, mau nhìn!”
Mọi người nhìn theo hướng gã chỉ, thấy trên cao có mười mấy điểm đen, rõ ràng có người đang cưỡi chim cỡ lớn bay tới.
Ngưu Hữu Đạo cất bước tới lan can, hơi híp mắt, buông một tay khỏi kiếm, nhẹ nhàng nâng lên!
Lôi Tông Khang thấy thế liền xoay người, phất tay ra hiệu cho người bên dưới lầu cao.
Trong một sân viện khác, nơi ở của tăng chúng chùa Nam Sơn, trong một đình các có treo một cái chuông lớn, vài tăng nhân đang canh giữ bên chuông.
Viên Phương mặc áo nhà sư trắng như tuyết, tay ôm trước bụng, vẫn đứng bên ngoài quan sát chăm chú về phía lầu cao. Thấy Lôi Tông Khang ra hiệu, hắn lập tức vung tay áo với trong đình, đi tới gạt mấy tăng nhân ra:
“Đi ra đi ra, các ngươi yếu người, để tự ta làm!”
Hắn ta xắn tay áo lên, xách cái trụ gỗ lên, thi pháp đụng mạnh vào chuông lớn!
“Coong! Coong! Coong…” Tiếng chuông trong trẻo mà vang động lập tức truyền khắp bốn phương tám hướng quanh sơn trang.
Tiếng chuông bình thường gõ rất êm tai, ôn hòa lòng người, nhưng lúc này lại vang lên đinh tai nhức óc, ngay cả hòa thượng ngoài đình còn tưởng Chủ trì của mình điên rồi, vội dùng tay bưng kín lỗ tai.
Hoàng Liệt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi thả tay xuống, nét mặt vẫn bình ổn.
Người trên lầu các không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy sang bên này để quan sát. Ánh mắt người đàn ông áo bông bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía sơn động trong núi.
Động này là cấm địa cất rượu. Từ xưa đến nay, người không có phận sự thì không được đến gần. Lúc này, một đám áo đen bịt mặt từ trong sơn động vọt ra.
Tại một sơn động khác trong núi cũng có người áo đen bịt mặt vọt ra, vội vàng bay lên Mao Lư sơn trang trên đỉnh núi.
Rất nhanh, một đám người áo đen đứng trên tường rào sơn trang, trên mỗi gian phòng trên nóc nhà cũng có người, còn có người bay vào các lầu các, bảo vệ tại các tầng lầu, cảnh giác nhìn chung quanh, hoặc nhìn chằm chằm phi cầm cỡ lớn bay trên không trung.
Thấy những người này xuất hiện, Viên Phương ngừng đánh chuông, nhìn các hòa thượng che lỗ tai chung quanh, phất tay nói: “Đi mau, đi mau!”
Y vung tay áo, dẫn một đám hòa thượng chạy trước, chuẩn bị đến chỗ mẹ con Trang Hồng đang lánh nạn. Nói về đào mệnh, y là một trong những người tích cực nhất ở đây.
Không ít người trên lầu các đều không biết đám áo đen bịt mặt này xuất hiện từ chỗ nào.
Người đàn ông áo bông liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo. Khi Ngưu Hữu Đạo bị tập kích trên đường, y đã từng nhìn thấy đám người bịt mặt áo đen, chỉ là không biết Ngưu Hữu Đạo đã âm thầm bố trí ở chỗ này.
Nhìn thân thủ của đám người áo đen bịt mặt, người của Đại Thiền Sơn nhận ra tất cả đều là cao thủ, khoảng chừng mấy trăm người bao quanh chỗ này, khiến bọn họ khẩn trương hẳn lên.
Trước đó, bọn họ còn cảm thấy có thể trở mặt. Với thực lực và nhân thủ của Ngưu Hữu Đạo, chưa chắc hắn có thể ngăn cản bọn họ thoát thân. Lúc này, bọn họ nhìn thấy con át chủ bài ẩn tàng ở Mao Lư sơn trang, rốt cuộc đã cảm nhận được nguy hiểm nồng đậm, ý thức được Ngưu Hữu Đạo có thể bắt bọn họ bất cứ lúc nào.
Không phải Ngưu Hữu Đạo không dám trở mặt với bọn họ, mà là hắn chưa muốn.
Sắc mặt Hoàng Liệt trở nên nặng nề: “Lão đệ, bọn họ là ai vậy?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn bình tĩnh, cũng không trả lời.
Hoàng Liệt phát hiện Trưởng lão bên cạnh trở nên khác thường, vội quay đầu lại, chỉ thấy có mười con phi cầm cỡ lớn đang bay đến từ đằng sau núi, lướt qua trên không sơn trang. Bởi vì trên mỗi một con phi cầm đều có một đám người bịt mặt áo đen, tốc độ của phi cầm không được nhanh cho lắm, nghênh đón mười mấy con phi cầm cỡ lớn từ trên không trung vọt tới.
Đây rõ ràng là tiết tấu muốn khai chiến. Một lúc có thể xuất động mười con phi cầm, thực lực này khiến người ta phải kinh ngạc. Hoàng Liệt không còn tâm trạng hỏi là cái gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm động tĩnh trên không trung.
Thương Thục Thanh cũng thu hồi ánh mắt, bắt đầu nhìn chung quanh, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm đứng lù lù bất động.
Ngân nhi vẫn đang ôm hộp cơm ăn chóp chép. Chuyện người bịt mạng xuất hiện chỉ khiến nàng ta tò mò nhìn thêm mấy lần, ngoài miệng vẫn không ngừng nhai. Không tim không phổi cũng không phải là chuyện xấu. Ít ra không khí khẩn trương như vậy không ảnh hưởng đến nàng ta.
Đám người Phí Trường Lưu, Viên Cương đứng trên đỉnh núi ngẩng đầu nhìn địch quân từ trên cao bay đến, mũi tên của bọn họ bắn ra không với tới được độ cao như vậy.
“Không ổn! Chúng ta bị trúng kế rồi, phòng thủ sơn trang trống rỗng. Bọn họ muốn từ không trung nhảy dù tập kích sơn trang, chúng ta phải nhanh chóng triệu tập nhân thủ tiếp viện.” Phí Trường Lưu sợ hãi nói, ông ta cảm thấy lo lắng cho Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo mà đổ, tình cảnh của ba phái bọn họ cũng xem như tiêu.
Viên Cương đưa tay ngăn cản: “Đạo gia không phải người ăn chay, sớm đã có ứng đối, không cần chúng ta quan tâm. Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện trước mắt là được.”
Hắn ta vừa nói xong, đã thấy mười con phi cầm từ sơn trang bay lên, bay về phía quân địch, nhân thủ dường như không ít, khí thế cũng không hề yếu, tiến hành đột kích quân địch.
Nội bộ sơn trang ở đâu ra nhiều người như vậy? Quả nhiên là sớm có ứng đối. Đám người Phí Trường Lưu mừng rỡ vô cùng.
Viên Cương vung đao chỉ về phía dưới núi: “Có người xông đến, quân đồn trú gần đây không thể ngăn nổi. Phí chưởng môn, trận chiến này liên quan đến tồn vong của ba phái và Mao Lư sơn trang, chúng ta bằng bất cứ giá nào cũng phải cản bọn chúng lại, tuyệt không cho bọn chúng vượt qua phòng tuyến quấy nhiễu Đạo gia tác chiến!”
Dù sao phạm vi bao trùm của cung tiễn và công thành nỏ cũng có hạn. Khi đối phương liều mạng công kích, rốt cuộc cũng có cao thủ xông ra khỏi phạm vi bao trùm của mũi tên, xông về phòng tuyến công kích, hiển nhiên muốn phá hư bố cục phòng tuyến bên này.
Một khi phòng tuyến bị loạn, nhân mã tiếp theo của quân địch sẽ cùng nhau tiến lên. Bên này lập tức có đệ tử Lưu Tiên tông trong tình thế cấp bách xông ra ngoài chặn đường.
Phí Trường Lưu giận dữ, hai tay cầm Nguyệt Lân, khua tay nói: “Giết!”
Ông ta dẫn đầu bay xuống, mấy vị Trưởng lão và những người khác cùng lao xuống luôn.
“Người nào tự ý lui lại, luận theo tội phản bội sư môn mà xử trí.” Giọng của Phí Trường Lưu vang lên trong trận tuyến phòng ngự.
Dưới hiệu lệnh của Chưởng môn và chư vị Trưởng lão, một đám đệ tử Lưu Tiên tông lập tức xông vào tiền tuyến phòng ngự, vây đánh đám tu sĩ Phi Hoa các đang vọt tới.
Mục đích của bên tấn công là phá vỡ phòng tuyến với lực sát thương kinh người, để giảm bớt đệ tử tổn thất trong mưa tên, bọn chúng đúng là liều mạng.
Mục đích của bên thủ là thủ vững phòng tuyến. Việc này liên quan đến lợi ích và tồn vong của bản môn, tất cả đều không cần quan tâm. Binh khí hai bên vừa chạm nhau, lập tức giết đỏ cả mắt, trong khoảnh khắc chính là ngươi chết ta sống.
Mưa tên vẫn bao trùm như cũ. Đống cung tên bằng thép đang nhanh chóng tiêu hao, điều chỉnh tần suất công kích đâu vào đấy.
Trên không trung, mười mấy con phi cầm chở không ít nhân thủ bay đến, tốc độ phi hành không nhanh nổi.