Sau khi tính toán kì hạn sử dụng dài nhất của lương thảo nước Yến, trong thành trì và thôn trang cách chiến khu một phạm vi nhất định, toàn bộ bách tính đều phải di tản lùi về phía sau, mang đi tất cả đồ ăn, của cải tài sản, tiêu hủy tất cả cây nông nghiệp, tình nguyện giúp nước Tống tạo thành hiện trường tổn thất, cũng hạ quyết tâm không để lại cho quân Yến một chút lương thực nào,
Nhất thời không biết bao nhiêu dân chúng khóc sướt mướt bị ép xa xứ, rất nhiều người không phải là người giàu có gì, phải trồng một ít hoa màu sống qua ngày, sau khi rời khỏi nơi này, cái ăn đều trở thành vấn đề, những ngày tháng sau này ghĩ tới thôi cũng biết khó khăn thế nào.
Thế nhưng không còn cách nào khác, dưới thế lực lớn, những bách tính bình thường này không có quyền làm chủ.
Năm lộ binh mã của quân Yến tất cả đã vượt sông, tiến vào trong lãnh thổ nước Tống.
Đồng thời, động tĩnh bất thường của quân Tống bên này cũng nhanh chóng bị Mông Sơn Minh nhanh chóng biết được.
Trận chiến lớn như vậy, hai bên đều muốn phái một lượng tám tử sang bên đối phương, tình hình bất thường lớn như vậy, không thể giấu được tai mắt của thám tử.
Cái đuôi của đội quân ở đê sông nước Tống bám theo quấy rối, lại liên hệ với bách tính di tản toàn bộ, rõ ràng là muốn hao tổn chết quân Yến.
Tin tức từ các lộ truyền đến, tình hình không ổn, hào khí trong quân trại hơi bị trầm xuống, quân Tống là đang muốn quân Yến hao tổn chết dần hết mòn, hết lần này tới lần khác uy hiếp quân Yến.
“La Chiếu đã thay đổi chiến lược, tên tiểu tử này coi như không hồ đồ.”
Trước kia, đối phương nói rõ là muốn tập trung binh lực mạnh phát động tấn công sang bên này, hôm nay đội quân ở đê sông lại phân bố tản ra quấy rối mấy lộ quân bên này.
Trương Hổ nói: “Đại soái, tuy đã đoạt được chút lương thực, nhưng cho dù là chuyện bình thường ăn ít thì trong lúc chiến tranh cũng ăn hết, chúng ta cũng không kiên trì được bao lâu.”
“Lui ra trước đi, để ta yên tĩnh.” Mông Sơn Minh phất tay, quay lưng về phía mọi người.
Mọi người nhìn nhau, rồi cùng lui ra khỏi lều vải, trong lều chỉ còn lại hai thầy trò.
Nước trà đã sôi, La Đại An đi tới một bên châm trà rót nước.
Mông Sơn Minh chợt hỏi một tiếng: “Đại An, con coi như cũng đã theo ta một thời gian dài, La Chiếu nói ra thì cũng là người nhà của con, đều là họ La cả, La Chiếu thay đổi chiến lược, con thấy thế nào?”
Bưng nước trà đi tới, La Đại An vừa buông trà xuống vừa sững sờ, chậm rãi đứng thẳng người, nhìn phản ứng của Mông Sơn Minh: “Trong lòng sư phụ đã có đáp án rồi ạ.”
Mông Sơn Minh à một tiếng: “Con xem như ta không biết gì, thử trả lời ta nghe xem.”
La Đại An nghiêng đầu nhìn về phía bản đồ: “La Chiếu dù có thay đổi chiến lược thế nào cũng vô dụng, chỉ cần đội quân Giang Phòng vẫn còn dây dưa theo chúng ta, thì sẽ khó tránh khỏi tay sau mà sư phụ đã dự bị, chỉ có điều là phiền toái không nhỏ, nhưng chỉ cần điều khiển binh lính hợp lý, kết quả sẽ không có gì thay đổi. Còn nơi quyết chiến sợ là phải tuyển đội quân khác, chiến pháp của đối phương đã thay đổi, hóa ra nơi quyết chiến đã không thích hợp rồi.”
Mông Sơn Minh: “Vậy giúp ta tìm tất cả những nơi thích hợp.”
“Ách… Sư phụ, ta…” La Đại An còn muốn nói gì đó. Kết quả, một câu “Người đâu” của Mông Sơn Minh đã cắt đứt câu nói của cậu ta.
Bên ngoài, một tên thủ vệ đi vào, Mông Sơn Minh bảo hắn đẩy ông ra ngoài.
Trong lều chỉ còn lại một mình La Đại An, cậu ta sững sờ trong chốc lát, cuối cùng đi đến trước bản đồ tỉ mỉ tường tận xem xét.
Ngoài lều, một đám người đang bàn luận, thấy Mông Sơn Minh đi ra, lập tức đến nghênh đón.
Trương Hổ hỏi một tiếng: “Đại soái chắc đã có đối sách gì rồi ạ?”
Mông Sơn Minh nói: “Đối sách thì Đại An đang ở bên trong suy nghĩ, ta tuổi tác đã cao, không còn nhiều sức lực, chiến sự kế tiếp sẽ giao cho Đại An chỉ huy.”
Nghe xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi. Cung Lâm Sách là người đầu tiên lên tiếng: “Mông soái, ngài đang nói đùa sao?”
Từ Cảnh Nguyệt cười xấu hổ: “Mông soái, con đường của Đại An còn rất dài, không cần phải vội vã.”
Trương Hổ lại càng nói thẳng: “Đại soái, Đại An hoàn toàn không có kinh nghiệm tác chiến. Đàm binh trên giấu và thực chiến là hai chuyện khác nhau. Chiến sự lớn như vậy, sao có thể giao cho gã chỉ huy? Không khỏi quá trẻ con rồi.”
Nghe mọi người phản đối, Mông Sơn Minh hiểu. Uy vọng của bản thân ông đối với chuyện này cũng không cách nào nói chuyện cho La Đại An, người bên dưới không phục.
Nhưng ông chỉ thăm dò mà thôi, muốn nhìn xem phản ứng của mọi người, kết quả nhận được sẽ giúp ông hạ quyết tâm. La Đại An hoàn toàn không thích hợp ở bên cạnh ông. Ông đang tìm cơ hội để ném La Đại An xuống tầng dưới chót.
Quân Tống đang tiến đến gần Yến Kinh, còn có chiến sự thay đổi ở vực sông phía Đông. Quân Yến liên tiếp thắng trận, ổn định quân tâm chư hầu. Sau khi Mông Sơn Minh và Thương Triều Tông liên lạc qua lại, một trăm ngàn thiết kỵ binh của Thương Triều Tông bắt đầu có động tĩnh.
Một trăm ngàn thiết kỵ binh vẫn luôn ngồi yên bất động ở Nam châu đã bắt đầu đến gần đại quân do La Chiếu suất lĩnh.
Khi nhận được tin tức, La Chiếu vẫn đang ngồi trên lưng ngựa theo đại quân tiến lên. Nhân mã Nam Châu trước giờ vẫn bất động đột nhiên có động tĩnh khiến La Chiếu trầm tư thật lâu.
Cẩn thận suy nghĩ, La Chiếu nhìn đại quân đang trùng điệp tiến lên, hạ lệnh: “Nhân mã tiên phong tăng tốc, kéo dài khoảng cách với quân chủ lực, dụ Thương Triều Tông đột kích.”
Gã ta đang chuẩn bị tạo ra một sơ hở dụ Thương Triều Tông tấn công. Một khi Thương Triều Tông mắc câu, nhân mã chủ lực của gã ta lập tức bọc đánh hai bên.
“Bệ hạ, một trăm ngàn thiết kỵ binh của Thương Triều Tông đang di chuyển về phía quân Tống, hình như có ý đồ công kích quân Tống.”
Hoàng cung Yến Kinh, Tổng quản đại nội Điền Vũ nhanh chóng báo cáo tin tức cho Thương Kiến Hùng.
Thương Kiến Hùng nghe xong, không khỏi vui mừng, đột nhiên đứng lên sau án thư, hỏi: “Tin tức đáng tin chứ?”
Điền Vũ đáp: “Không sai đâu. Ban đầu lão nô không tin, sau đó xác nhận qua, đúng là một trăm ngàn thiết kỵ binh Nam châu đang tiến hành áp sát quân Tống.”
Quân Tống hoành hành bên trong cảnh nội nước Yến, nhân mã tiên phong dùng tốc độ hai trăm dặm một ngày để hành quân, nhanh chóng đến gần Yến Kinh, khiến Yến Kinh hoảng loạn, tiếng hô kêu gọi rút lui khỏi Yến Kinh càng lúc càng nhiều.”
Lúc này, nhân mã Nam châu xuất hiện tiếp viện, khiến Thương Kiến Hùng như nhìn thấy được hy vọng, ngoài ý muốn nói: “Truyền chỉ cho Thương Triều Tông, chỉ cần y có thể ngăn được quân Tống, quả nhân đồng ý trao cho y chức Đại Tư Mã.”
Điền Vũ sửng sốt, nhìn tu sĩ một bên, muốn nói rồi lại thôi. Thương Kiến Hùng thật sự muốn đem vị trí Đại Tư Mã cho Thương Triều Tông?
Nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của Thương Kiến Hùng, Điền Vũ bừng tỉnh. Đây chỉ là cổ vũ cho Thương Triều Tông, về sau có thật sự cho hay không, còn sợ trong triều không có người đứng ra tìm cớ ngăn cản sao?
“Vâng!” Điền Vũ lập tức làm theo.
Nhưng sự thật đã khiến cho Thương Kiến Hùng phải thất vọng. Vị trí Đại Tư Mã hoàn toàn không đả động được Thương Triều Tông. Nhân mã Nam châu đã đến gần quân Tống, vẫn một mực đi theo bên cạnh, không hề có ý định chặn đường quân Tống.
La Chiếu cũng rất thất vọng. Mặc kệ gã ta lộ ra sơ hở gì, Thương Triều Tông vẫn cứ thờ ơ, bất vi sở động đi theo bên cạnh.
Cảm giác này khiến La Chiếu rất khó chịu. Quân Tống giống như một tảng mỡ dày, còn Thương Triều Tông là một con sói đói, vẫn theo bên cạnh nhìn chằm chằm, nhưng qua lại như làn gió, khiến ngươi không thể làm gì được.
……..
“Bệ hạ, năm trăm ngàn quân tiên phong của quân Tống cách kinh thành chúng ta nhiều nhất cũng chỉ năm ngày đường. Hai trăm ngàn thủ quân bên trong kinh thành của chúng ta sợ là rất khó ngăn cản.”
“Bệ hạ, kinh thành không thể giữ, rút lui đi. Nếu không rút lui, bọn chúng đến thì không còn kịp. Chúng ta còn chậm trễ, sợ là khó thoát khỏi sự truy sát của quân Tống. Trước rút lui, duy trì một khoảng cách an toàn.”