Nhìn cách ăn mặc, là người của Phiêu Miễu các. Bốn người lập tức lách mình đến dưới tảng đá, tự báo thân phận…
Chạng vạng tối, các thành viên nước Triệu phân tán tìm kiếm một lần nữa tập trung lại, có mấy người lặng lẽ thoát ly khỏi căn cứ.
“Các vị, chúng ta đi đâu thế?” Trần Tử Phi đi cùng với bốn tu sĩ nước Triệu, vừa đi vừa nghi ngờ hỏi.
Gã ta là tán tu được nước Triệu mời chào, không tiện từ chối.
Nhưng nhìn chung quanh, gã ta phát hiện mình đã bị mang đi càng lúc càng xa. Đây là lần thứ ba gã ta hỏi cùng một câu hỏi, trong lòng dần dần có chút bất an.
Một người trấn an: “Trần huynh yên tâm đi, chuyện tốt, chờ lát nữa sẽ biết. Chúng ta…” Đang nói, gã ta lập tức im bặt.
Năm người dừng lại, chỉ thấy đằng trước xuất hiện bốn người đang cản đường, chính là đám người Ngưu Hữu Đạo.
“Ngưu Hữu Đạo!” Mọi người nhanh chóng cảnh giới.
Trần Tử Phi và bốn người kia nhìn chung quanh, còn chưa gặp được thành viên Phiêu Miễu các, không nghĩ đến đã gặp Ngưu Hữu Đạo trước.
Ngưu Hữu Đạo có vẻ như đau đầu, giơ tay xoa nhẹ mắt ba lần. Sau khi nhìn thấy Trần Tử Phi đáp lại tín hiệu, thuận tay thủ thế: “Nhanh gọn đi!”
Ba người Vu Chiếu Hành bỗng nhiên lách mình xông lên, ra tay thật nhanh.
Chưa đầy một lát, tiếng đánh nhau ngừng lại, Vu Chiếu Hành từ đằng xa bước đến, ném một thi thể xuống dưới chân Ngưu Hữu Đạo.
Ba đánh bốn, xem ra người này biết mình không địch lại nên đã bỏ trốn, bị Vu Chiếu Hành truy sát giết chết mang về.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh, ra hiệu một chút. Ba người Vu Chiếu Hành nhanh chóng tránh ra xung quanh để đề phòng.
“Trần Tử Phi?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.
Trần Tử Phi còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, vội trả lời: “Là ta, đây là?” Gã ta chỉ thi thể dưới đất, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ngưu Hữu Đạo nhìn thi thể dưới chân. Dù sao bốn người này cũng là người trong môn phái, có một số bí mật e rằng người bên dưới chỉ có thể giữ được nhất thời, chưa chắc đã có thể thủ khẩu như bình. Có một số bí mật sẽ không dễ dàng tiết lộ ra ngoài, giết người diệt khẩu là ổn thỏa nhất.
Làm mấy chuyện này, trong lòng hắn chẳng có gì là gánh nặng, nhẹ nhàng trả lời: “Là ta bảo bọn họ mang ngươi đến.”
Trần Tử Phi kinh ngạc, không thể tin nổi: “Bọn họ nghe theo lời ngươi?”
Tư duy logic của gã ta đúng là hơi bị quá tải. Nếu nghe lời ngươi, ngươi cần gì phải giết bọn họ?
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đây không phải là chuyện ngươi cần quan tâm. Ta bảo bọn họ bí mật mang ngươi đến đây. Ta hỏi ngươi, lúc các ngươi rời đi có bị người ta phát hiện hay không?”
Trần Tử Phi suy nghĩ một chút, do dự nói: “Tán tu chúng ta phụ trách đề phòng bên ngoài. Ta là người canh gác đầu tiên, bọn họ đột nhiên đến tìm ta. Rời đi từ khu vực mà ta đang canh giữ hẳn là không ai phát hiện. Về phần trước khi bọn họ đến tìm ta, có ai biết hay không thì ta không cách nào đoán được.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Sau khi ngươi trở về, tất có thể nghiệm chứng. Bây giờ ta chỉ muốn biết tình huống thành viên nước Triệu.”
Trần Tử Phi hỏi: “Phương diện nào?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Sau khi ba Trưởng lão chủ quản chết, có ảnh hưởng gì đối với bọn họ không?”
Trần Tử Phi gật đầu: “Có, ảnh hưởng rất lớn. Ở Thiên cốc, ngươi giết không chỉ ba Trưởng lão chủ quản mà còn có một số nhân vật cốt cán. Tình huống trước mắt, ba phái không có người làm chủ chân chính. Thân phận các phái không khác nhau, ai có thể ngoan ngoãn cúi đầu nghe lời ai chứ? Không có ai có thể trấn trụ được bọn họ. Bị tình thế ép buộc, mặc dù gặp chuyện vẫn đoàn kết, thương lượng xử lý, nhưng chuyện quan trọng thì không dám tùy tiện đánh nhịp, không thể so với các Trưởng lão trong môn phái có khả năng gánh vác trách nhiệm. Bọn họ sợ sẽ xảy ra vấn đề không đảm đương nổi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bọn họ không nghĩ đến việc liên hợp với các thế lực khác sao?”
Trần Tử Phi gật đầu: “Có, có người đã đề nghị qua, nhưng không ai dám làm chủ, nên bị gạt qua luôn. Đầu tiên là sợ bị thế lực khác biến mình thành vũ khí để sử dụng, sợ hy sinh vô ích. Tiếp theo, cúi đầu trước thế lực khác, khi trở về chỉ sợ giao thành phẩm không được bao nhiêu. Bọn họ dường như đã đạt thành nhận thức chung.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nhận thức chung gì?”
Trần Tử Phi đáp: “Mặc dù không nói rõ nhưng ta có thể cảm nhận được, lần đến bí cảnh Thiên Đô này, bọn họ không có ý định tranh thứ hạng gì cả, chỉ tự vệ là chính, có thể giao nộp đủ là xong. Bởi vì bọn họ có lý do để trốn tránh trách nhiệm.” Vừa nói, ánh mắt của gã vừa nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, dường như có ẩn ý bên trong.
Ngưu Hữu Đạo hiểu: “Bọn họ đẩy hết lên đầu ta, bởi vì ta là nguyên nhân tạo nên sự thất bại cho bọn họ?”
Trần Tử Phi đáp: “Đoán chừng cũng không khác gì, chắc là ý như vậy, cũng không còn lý do nào tốt hơn nữa, còn có thể giúp cho bọn họ ít tranh chấp ở đây hơn.”
Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ, tình thế cũng không khác gì so với dự liệu của hắn, chỉ là trước đó không cách nào xác nhận mà thôi, không biết trong thành viên nước Triệu có xuất hiện một nhân vật cường thế có thể chỉnh hợp lại tất cả không. Bây giờ hắn đã có thể xác nhận không có người tài ba như vậy xuất hiện.
Trong lòng nắm chắc, hắn liền quyết định: “Được rồi, ngươi cũng không nên ở đây lâu. Ta nói ngắn gọn, bây giờ ta muốn bắt đầu sử dụng ngươi…”
Sau khi nói rõ phương thức dùng ký hiệu để trao đổi, hắn liền để Trần Tử Phi rời đi.
Lần này hắn không bảo Trần Tử Phi làm cái chuyện vu oan hãm hại nữa, cũng không để Trần Tử Phi dội nước bẩn lên đầu tu sĩ hải ngoại, chỉ bảo Trần Tử Phi lưu lại ký hiệu theo dõi, nhờ thế lực nước Triệu hỗ trợ tìm kiếm vị trí của các thế lực khác.
Sau khi đám người Vu Chiếu Hành quay lại, Ngưu Hữu Đạo cũng không dựng hiện trường giả, trực tiếp hủy thi diệt tích.
Sau đó hắn tiếp tục tránh né, từ xa quan sát các thành viên nước Triệu.
Vừa quan sát, Vân Cơ lại nhịn không được mà hỏi: “Tại sao người nước Triệu lại nghe lời ngươi mà mang người đến?”
Đây chẳng những là điều mà Trần Tử Phi băn khoăn, mà còn của ba người kia, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không có khả năng.
Ngưu Hữu Đạo cũng không nói ra chân tướng, thuận miệng qua loa một câu: “Chút thủ đoạn nhỏ thôi mà, không đáng là gì.”
Thủ đoạn nhỏ? Ba người nhìn nhau, im lặng. Bọn họ rất muốn biết thủ đoạn nhỏ đó là gì mà có thể phát huy tác dụng như thế, không khỏi quá thần kỳ rồi.
Nhưng ở chung một khoảng thời gian, bọn họ đều biết phong cách của Ngưu Hữu Đạo. Chuyện mà Ngưu Hữu Đạo không muốn nói, có hỏi cũng vô dụng, cũng không có khả năng uy hiếp Ngưu Hữu Đạo nói ra chân tướng, chỉ có thể tự mình đoán mò lung tung.
Nhưng bọn họ cũng nhìn ra được một số việc, thủ pháp hành sự lần này rõ ràng không giống hai lần trước, đã có sự thay đổi.
Ví dụ như lần này chỉ đến gần quan sát.
Một đêm trôi qua, thành viên nước Triệu cũng không gây ra động tĩnh quá lớn, các thành viên chỉ lục soát xung quanh gần đó, cũng không đi xa để điều tra.
Nếu nói ban đêm không thể tìm kiếm thì cũng có thể hiểu được, nhưng sau khi trời sáng, người nước Triệu cũng không có động tác gì quá lớn, chỉ tiếp tục di chuyển bên trong bí cảnh Thiên Đô.
Nhìn các thành viên nước Triệu rời đi, Ngưu Hữu Đạo lặng yên đưa ra một kết luận: “Nước Triệu, lòng người đã mất.”
Trong lúc buồn chán chờ đợi, ba người Vu Chiếu Hành đột nhiên bừng tỉnh. Cũng bởi vì câu nói kia, ba người có cảm giác giống như từ trong mơ tỉnh lại.
Người nào cũng nhìn Ngưu Hữu Đạo chằm chằm, trong nháy mắt cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ trên người hắn, cảm thấy hắn rất đáng sợ.
Bị đẩy vào tuyệt cảnh, nhưng bọn họ không hề thấy hắn e ngại hay sợ hãi, ngược lại còn rất bình tĩnh, tiến thoái có chừng.
Rõ ràng đứng trước sự uy hiếp của các nước, hắn dường như không có giác ngộ về phương diện này.
Nhưng cũng nhờ một câu vừa nãy của hắn, ba người mới ý thức được tình huống dường như ngược lại, khiến cho người ta sinh ra một loại ảo giác. Hắn giống như đang lội ngược dòng nước, chẳng khác nào một con rắn độc đang trốn ở chỗ tối quan sát thế lực các nước.