“Được rồi, cũng coi như ra ngoài một phần ròi, chúng ta cũng không cần phải ở đây chờ đợi nữa.” Nam Hải Pháp Vương kêu một tiếng.
Chủ Tứ Hải ở nơi này trông vài ngày nhìn thấy người của mình, coi như trong lòng đã biết trước rồi, không cần thiết chờ đợi đến kỳ hạn ba ngày, rời đi trước đám đông.
Tây Hải Yêu Vương vừa đi vừa trêu ghẹo mọi người: “Các vị từ từ đợi, chúng ta đi uống rượu đây, ngày mai khi kết thúc đến xem hạng của các vị thắng bại như thế nào, được trọng thưởng rồi không thể keo kiệt nha! Phải mời khách, đãi rượu ngon!”
Người của Vạn Thú môn, Linh tông và Thiên Hành tông rời đi sớm hơn, nhìn thấy người của mình ra ngoài bình yên vô sự thì rút lui rồi, thứ bậc này bọn họ không quan tâm.
Ngưu Hữu Đạo ngồi khoanh chân ngay ngắn ở cửa sơn động trên vách đá dựng đứng, vị trí đó chính là địa bàn người Tứ Hải dừng chân nghỉ ngơi bên trong Thiên cốc
Nhìn thấy người Tứ Hải vọt ra, Ngưu Hữu Đạo cười, hắn vẫn luôn ở chỗ này chờ bọn họ.
Sau khi ra ngoài, tu sĩ Tứ Hải quan sát xung quanh cũng nhìn thấy hắn, nhanh chóng đi tới bên này, đám người Phù Hoa phi thân đứng trước cửa động.
Ngưu Hữu Đạo đã tẩy rửa, xử lý sạch sẽ, quần áo cũng nhờ người Phiêu Miễu các để cả người sạch sẽ, sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhìn tổng thể thì không nhìn ra rằng đã từng bị thương.
Hắn không cần và cũng không muốn bày ra bộ dáng đáng thương cho người khác nhìn, người khác đồng tình với hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề…
“Nghiêm Lập có ý gì? Tại sao lại lật lọng, lạnh lùng hạ sát thủ đối với chúng ta, có phải các ngươi chưa bàn bạc với nhau phải không?” Gặp nhau, Phù Hoa ngay lập tức hỏi.
Đây là chuyện trong dự liệu, Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Không có cái gì mà bàn bạc hay không bàn bạc, vốn đó là ý của ta, Nghiêm Lập chỉ là làm theo ý của ta mà thôi.”
Vẻ mặt chủ nhân Tứ Hải sa sầm, Phù Hoa cắn răng nói: “Có phải ngươi cho rằng ngươi xuất hiện thì chúng ta không làm gì được ngươi đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đại tỷ, nói những thứ này chẳng có ý nghĩa gì, ta không tin ngươi đoán không ra nguyên nhân Nghiêm Lập làm như vậy, trong kế hoạch của ta, Nghiêm Lập nhất định phải xóa bỏ được mọi sự nghi ngờ, điều này hẳn là các ngươi đều biết.”
Lãng Kinh Không trầm giọng nói: “Lấy đi tính mạng của nhiều người bên chúng ta như vậy để xóa bỏ hiềm nghi? Lui mười ngàn bước (*) mà nói, trước đó có phải là ngươi muốn nói chuyện với bọn ta trước, để bọn ta còn có cái mà chuẩn bị trước đúng không?”
(*): giả định ở một mức độ thấp nhất, nhưng những việc xảy ra thì vẫn xảy ra.
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không giải thích thì các ngươi cũng biết nguyên nhân.”
Phù Hoa nổi giận: “Thái độ này của ngươi là gì vậy? Ngươi đừng quên bây giờ Linh Chủng đang nằm trong tay bọn ta, có cho ngươi hay không là tính toán của bọn ta.”
Ngưu Hữu Đạo: “Các ngươi đây là chuẩn bị tự mình làm người xung phong sao? Ta cảm thấy người xung phong này vẫn là để ta đảm nhận thì tốt hơn.”
Đoạn Vô Thường: “Nơi này không phải chỉ có một mình ngươi, Linh Chủng này bọn ta còn có thể cho người khác!”
Ngưu Hữu Đạo: “Không nói những nguyên nhân khác, tóm lại ta cầm đầu, phần thưởng đều cho các ngươi hết! Cho người khác, các ngươi có thể lấy được một nửa cũng không tệ rồi, động một tí tổn thất hơn trăm triệu kim tệ, có thể vì người Tứ Hải chọn mua được bao nhiêu linh nguyên đan? Trả một cái giá lớn như vậy, rồi còn phải đối mặt với kết quả, lại còn cần phải tiếp nhận tổn thất kia sao? Nói nhảm như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, tất mọi người đều hướng về phía trước, đạo lý này cũng không cần ta phải nói nhiều, các ngươi chắc hẳn là đã rõ ràng, rất nhiều chuyện ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi!”
Nói xong, cúi xuống nhìn tu sĩ Tứ Hải dưới vách đá dựng đứng: “Người Tứ Hải chưa bị tiêu diệt toàn bộ, còn có thể giữ được nhiều nhân lực như vậy, ta cũng đã rất nỗ lực. Không có người hy sinh mà toàn bộ đều an toàn, ta thật sự không làm được! Đại ca, đại tỷ, Phiêu Miễu các còn đang xem xét số lượng Linh Chủng, cho ta đi!”
Ầm ĩ thì ầm ĩ, bất mãn thì bất mãn, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Như là Ngưu Hữu Đạo nói, đưa Linh Chủng cho hắn mới là sự lựa chọn phù hợp nhất.
Tu sĩ Tứ Hải cất Linh Chủng trong người, toàn bộ đều lấy ta, tập kết trong sơn động thành một đống lớn, ba người Vu Chiếu Hành hỗ trợ nhặt bỏ vào mấy cái bao lớn.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, dưới cái nhìn chằm chằm của tu sĩ Tứ Hải, không nhanh không chậm đi ra khỏi sơn động.
Ba người Vu Chiếu Hành chia nhau cõng mấy bao to đi theo phía sau hắn.
Đến dưới vách núi, Vu Chiếu Hành hỏi một tiếng: “Sắc mặt ngươi không được tốt cho lắm.”
“Lúc đi ra bị thương nhẹ.” Ngưu Hữu Đạo nói nhẹ như mây gió, cũng không nói đến là mình bị thương rất nặng, còn thiếu chút nữa là mất mạng.
Nhìn cũng không thấy có vấn đề gì lớn, Vu Chiếu Hành cũng không hỏi nhiều, trái lại là Vân Cơ nhắc nhở: “Châm ngòi giữa bọn họ và người bảy nước để họ chém giết lẫn nhau, từ đó ngươi làm ngư ông đắc lợi, sau đó hai bên vừa chạm mặt, sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ nhìn ra chân tướng, ngươi không sợ bọn họ trở mặt sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Người với người không phải ai cũng có thể tùy tiện trở mặt, chỉ cần chúng ta có thực lực, lo lắng đấy cũng là dư thừa, chuyện qua đi thì cứ để nó qua, bọn họ sẽ hiểu làm bằng hữu so với trở mặt thích hợp hơn.” Liếc mắt đối diện với đôi mắt mong đợi của Ngụy Đa, cũng không để ý tới, trực tiếp đi qua.
Tây Môn Tình Không và Ngụy Đa cũng chú ý tới những bao lớn đang vác trên lưng ba người Vu Chiếu Hành.
Nhìn theo ba người phía sau.
Tây Môn Tình Không thản nhiên nói: “Quên đi thôi, hắn không cần tâm ý của ngươi. Hắn và ngươi không phải là người chung đường, có năng lực tự mình giải quyết vấn đề thì sự quan tâm của ngươi là dư thừa. Như vậy dưới nghịch cảnh… Người này xác thực có bản lĩnh.” Ánh mắt nhìn chằm chằm mấy cái bao lớn kia.
Ngụy Đa nhìn cái túi nhỏ mình đang cầm trong tay, bên trong chứa một ít Linh Chủng, so với mấy cái bao lớn kia thì thật sự rất ít.
Y ở bí cảnh, cố gắng tìm kiếm Linh Chủng, chính là hy vọng lúc Ngưu Hữu Đạo cần đến thì y có thể tận một chút sức mọn.
Ngay cả Tây Môn Tình Không cũng chưa kiếm được Linh Chủng nào cũng không cầu mong gì khác ngoài việc cống hiến cho Ngưu Hữu Đạo, nhưng hiện tại xem ra là do y suy nghĩ nhiều rồi, người ta căn bản không cần.
Ngụy Đa chậm rãi cúi đầu, buồn bã ủ rũ, y rất khó chịu, Thượng Thanh tông thật sự là chẳng có một chút tác dụng gì đối với vị kia, dường như ngay cả tư cách áy náy đền bù cũng không có luôn, thật sự cứ như vậy là cắt đứt quan hệ với Thượng Thanh tông sao?
“Nếu như người nước Vệ có thể thuận lợi đi ra, ta đề nghị ngươi vẫn là tặng những Linh Chủng này cho người nước Vệ, dù sao Thượng Thanh tông vẫn còn ở bên trong nước Vệ!” Tây Môn Tình Không đưa tay vỗ vỗ vai Ngụy Đa rồi buông tay, sau đó cũng rời đi.
Ngụy Đa cúi đầu không nói gì.
Người ở lối ra Thiên cốc, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện trong Thiên cốc, ai cũng đều nhìn chằm chằm, không phải nhìn hắn mà là nhìn vào mấy cái bao lớn kia, ai cũng nghi ngờ không thôi, chẳng lẽ đều là Linh Chủng? Ngưu Hữu Đạo kiếm được nhiều Linh Chủng như vậy ư?
Long Hưu, Cung Lâm Sách, Mạnh Tuyên, ba người đều nhìn nhau.
Bọn họ cũng không biết tại sao Ngưu Hữu Đạo vì sao phải kiếm nhiều Linh Chủng như vậy!
Nhưng Ngọc Thương lại biết, lúc này ánh mắt lóe lên tia sáng kì dị, tinh thần phấn chấn khó diễn tả được tràn ngập cõi lòng, ánh mắt vô cùng chờ mong nhìn chằm chằm mấy cái bao lớn.
Bạch Ngọc Lâu ngồi trước một cái bàn dài, sau chỗ kiểm kê Linh Chủng cũng chậm rãi quay đầu, nhìn Ngưu Hữu Đạo dẫn đầu một nhóm người đi tới, rồi nhìn đến mấy cái bao lớn kia!
Thả bao lớn xuống mặt đất, Vu Chiếu Hành chỉ chỉ Ngưu Hữu Đạo nói: “Hắn!”
“Đều là của hắn!” mẫu tử Vân Cơ sau khi đặt bao lớn xuống cũng chỉ Ngưu Hữu Đạo.