Nhưng bọn họ nghĩ không ra tại sao Ngưu Hữu Đạo lại giết bọn họ? Giết bọn họ chẳng những không có được chỗ tốt, lại còn gây thêm phiền phức, hắn chán sống rồi sao?
“Mẹ nó, tên khốn kiếp kia, bắt sứ thần là không được đâu.” Không biết là ai mắng, mà cũng không biết là mắng ai.
Vù! Một mũi tên báo tin phóng lên trời.
Vù vù vù…
Từng mũi tên báo tin phóng lên theo.
Mắt thấy có rất nhiều thích khách, tình thế nguy cấp, sứ thần các nước đều phát tín hiệu cầu cứu.
Người đi sứ của các nước không chỉ có mấy người. Lưu trú tại một quốc gia khác, có rất nhiều việc cần bọn họ làm, không phải chỉ vài người là có thể làm được, có khi là cả một sứ đoàn. Lực lượng bảo vệ cũng không phải ngồi chơi không. Nếu không nhịn được, có khi còn muốn giày vò cả đất nước của kẻ địch.
Mặc dù các nước đều tìm đến Ngưu Hữu Đạo, tuân theo lời dặn của Ngưu Hữu Đạo mang theo ít người nhưng không có nghĩa là không có sự chuẩn bị.
Đề phòng chuyện ngoài ý muốn, không có khả năng không chuẩn bị.
Tín hiệu cầu cứu vừa xuất hiện, không nói đến thiên quân vạn mã, mấy trăm người là vẫn phải có. Nhận được tín hiệu cầu cứu bên này, tất cả đều bay lên không.
Thấy trạch viện bị vây công loạn thành một bầy, người đến giúp liều chết đánh vào vòng vây giải cứu sứ thần bổn quốc.
Thích khách đại khai sát giới, người của sứ thần các nước cũng đại khai sát giới, cũng không thèm để ý đây có phải là thành đô của nước Yến hay không. Thích khách hành thích, chẳng lẽ còn không cho bọn họ phản kháng?
Chỉ cần có thể sống sót, cần quan tâm chi đây là đâu.
Nhiều tu sĩ như vậy, trận chiến lớn đến thế, người dân bên ngoài bị dọa đến mức hoảng hốt chạy đi, loạn thế dần dần tác động đến toàn bộ kinh thành.
Tại khu vực bị vây công, sứ đoàn sáu nước bắt đầu liên thủ chống cự. Tiếng mắng chửi Ngưu Hữu Đạo không ngừng truyền ra.
Ông! Trên nóc nhà một bên đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng rất lạ bằng mắt thường có thể thấy được.
“Thiên Kiếm phù!” Có người trong sứ đoàn sáu nước giật mình, lập tức có người thi pháp khẩn cấp một Thiên Kiếm phù.
Cương ảnh hình kiếm to lớn từ một bên nóc nhà lao thẳng xuống mặt đất, sau đó từ trên mặt đất xuất hiện một cương ảnh hình kiếm to lớn nghênh kích.
Cạch cạch cạch!
Tiếng nổ liên tiếp, hai bên lần lượt phóng ra mười hai đạo cương ảnh kiếm cương cứng đối cứng với nhau, có thể nói là cương khí bốn phía, cuồng phong quét sạch, đất đá bay tán loạn.
Sứ thần các nước thiếu chút nữa bị thổi bay, được tu sĩ hộ vệ thi pháp bảo vệ an toàn.
Tiếng nổ vừa ngừng, lại thấy một luồng ánh sáng kỳ lạ khác phát ra, bên trong thích khách lại có người đánh ra Thiên Kiếm phù.
Sứ đoàn sáu nước cũng chẳng phải kẻ thiện. Thiên Kiếm phù của nước Triệu đã dùng xong, nước Hàn lập tức phóng ra một Thiên Kiếm phù để chống cự.
Hai bên dùng Thiên Kiếm phù cứng đối cứng với nhau, một bên điên cuồng công kích, một bên liều mạng chống cự.
Uy lực Thiên Kiếm phù của cả hai bên đã tiêu hao hết, bên phía thích khách lại hiện lên luồng ánh sáng kỳ lạ, chúng vẫn còn Thiên Kiếm phù.
Bên phía nước Vệ cũng thi triển Thiên Kiếm phù để đối lại.
Hai bên quả thật như nổi điên. Thiên Kiếm phù tầng tầng lớp lớp, đánh nhau tứ tung.
Sau khi cho nổ tung liên tiếp mấy tấm Thiên Kiếm phù, thủ lĩnh bên phía thích khách sợ ngây người. Để ám sát Ngưu Hữu Đạo, người sau lưng có thể nói không tiếc hạ hết vốn.
Bởi vì bọn họ biết trong tay Ngưu Hữu Đạo chắc chắn có Thiên Kiếm phù, bên cạnh còn có cao thủ xếp thứ sáu Đan bảng Vu Chiếu Hành đi theo bảo vệ, người đứng đằng sau không tiếc bất cứ giá nào, đã đưa mười Thiên Kiếm phù cho gã.
Ngay cả đại môn phái cũng khó mà lấy ra được nhiều Thiên kiếm phù như thế, nhưng người đứng đằng sau lại vận dụng một lần nhiều như vậy, đây không phải người bình thường có thể chi trả. Năng lượng của người đứng đằng sau là có thể nghĩ.
Tóm lại, mục đích chỉ có một, bất luận thế nào cũng phải giết chết Ngưu Hữu Đạo. Nếu không, tính mạng của gia đình người đứng đằng sau sẽ bị uy hiếp.
Lúc này, người đứng đằng sau đã thật sự bằng bất cứ giá nào.
Tu sĩ sáu nước cũng sợ ngây người. Đến mức như vầy sao? Để giết bọn họ, Ngưu Hữu Đạo đã không tiếc vận dụng nhiều Thiên Kiếm phù như thế. Bọn ta đào mộ tổ tiên nhà ngươi sao? Thiên Kiếm phù không cần tiền mua à? Một Thiên Kiếm phù giá đến hàng triệu đồng lận đấy.
Cũng may, sau khi xuất hiện chuyện sứ thần nước Yến bị giết, nước Tống gặp chuyện sau đó, đại phái các nước đều phòng thủ Thiên Kiếm phù để đề phòng vạn nhất.
Tránh cho việc đường đường là đại phái mà ngay cả sứ thần cũng bảo vệ không nổi.
Đương nhiên, cho dù bọn họ biết khả năng xuất hiện việc ám sát sứ thần sẽ không xảy ra thường xuyên, Thiên Kiếm phù cũng chỉ để đề phòng vạn nhất, khả năng sử dụng nó sẽ không lớn.
Sứ đoàn sáu nước đều trang bị Thiên Kiếm phù cho riêng mình. Ai ngờ hôm nay nó đã phát huy tác dụng, mà không chỉ một nước, tất cả các nước đều có đất dụng võ.
Xa xỉ như vậy cũng là bình thường. Sứ đoàn một nước gánh vác trọng trách rất lớn, chi phí cho họ luôn luôn nhiều. Thiên Kiếm phù là thứ phải có. Một khi có tình huống quan trọng xuất hiện, vẫn có thể điều động phi cầm cỡ lớn tiếp ứng. Nhớ ngày đó, Thiệu Bình Ba là nhờ sứ đoàn nước Tấn mang đi như thế.
Sâu trong lòng đất, đám người Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu, nhìn cát bay đá chạy như trời mưa rơi xuống.
Ngưu Hữu Đạo cảm thấy kỳ lạ: “Tránh sâu như vậy rồi mà còn cảm thấy dư chấn mãnh liệt như thế. Chẳng lẽ bọn họ dùng Thiên Kiếm phù?”
Mọi người nhìn nhau.
Vân Cơ thi pháp trên vách để xử lý. Nếu không, tất cả mọi người sẽ bị chôn sống.
Chấn động kịch liệt vẫn diễn ra. Vu Chiếu Hành nói: “Là Thiên Kiếm phù sao? Bọn họ phải dùng bao nhiêu Thiên Kiếm phù mới đạt đến tình trạng này?”
Đúng là không cần phải dùng Thiên Kiếm phù để diễn đạt sự hoài nghi. Lúc này Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy nghi ngờ. Nhưng điều không cần hoài nghi chính là, động tĩnh lớn như thế, chứng tỏ trình độ chém giết kịch liệt là có thể tưởng tượng.
Quản Phương Nghi hãi hùng khiếp vía: “Xem ra, người muốn giết ngài thật sự muốn đưa ngài vào chỗ chết.”
……..
Có rất nhiều người dân không hiểu chuyện trong kinh thành đều hoảng hốt, nhưng bọn họ chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy, cửa sổ đóng chặt, còn người bên trong thì bị dọa đến run lẩy bẩy.
Nhà có quyền thế thì tăng cường hộ vệ.
Một đội ngũ vội vàng chạy đến, bao xung quanh Cao phủ.
Phạm Chuyên chạy vào chỗ Cao Kiến Thành đang đứng dưới mái hiên, bẩm báo: “Lão gia, người của phủ nha đến.”
Cao Kiến Thành nhìn về hướng động tĩnh càng lúc càng nhiều, hỏi: “Là chỗ mà Ngưu Hữu Đạo đang ở sao?”
Phạm Chuyên nói: “Đúng vậy, đã ra tay rồi. Động tĩnh lớn như thế, đánh muốn sập nhà. Xem ra Đồng Mạch đã không tiếc bất cứ giá nào.” Vừa nói, gương mặt ông ta hiện lên sự lo lắng.
Cao Kiến Thành chậm rãi nói: “Chính vì động tĩnh lớn như vậy, ta ngược lại không lo lắng. Ngưu Hữu Đạo quả thật đã có chuẩn bị mà đến.”
Phạm Chuyên sửng sốt, chợt bừng tỉnh. Cũng đúng, người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo không cách nào phản kháng kịch liệt một cách liên tục đến trình độ như vậy được. Chuyện này chỉ có thể nói rõ Ngưu Hữu Đạo đã có chuẩn bị đầy đủ.
Cao Kiến Thành nói: “Hai người công nhiên giao thủ ở kinh thành, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi. Đúng là không chết không thôi mà.”
Phạm Chuyên nói: “Xem ra, chuyện ám sát bên trong bí cảnh đã chọc giận Ngưu Hữu Đạo. Lúc này, Ngưu Hữu Đạo đã thật sự tìm Đồng Mạch để tính sổ.”
Cao Kiến Thành than nhẹ: “Một bên là mãnh long quá giang, đến đây để gây sóng gió. Một bên là địa đầu xà, cây lớn rễ sâu, gió táp mưa sa cũng bất động. Cái gọi là cường long không ép được địa đầu xà. Hươu chết vào tay ai còn chưa biết. Ngưu Hữu Đạo bị bại, phe phái Nam châu sẽ đổ. Đồng Mạch bại, chẳng khác nào vạn kiếp bất phục.”
Phạm Chuyên nói: “Vị kia trong cung khẳng định cũng có nhúng tay vào. Nếu không, Đồng Mạch không dám làm ra động tĩnh lớn như thế. Ngưu Hữu Đạo thắng, có liên lụy đến vị kia trong cung hay không?”