Sau đó Thương Triều Tông chạy đến hiện trường chém giết, nhìn thi thể những tướng sĩ ngã dưới đất, chân giẫm trên hiện trường đầy nước máu kiểm tra, cơ bắp trên hai gò má giật giật, đột nhiên quay phắt đầu nhìn về phía chưởng môn ba phái lớn, trầm giọng nói: “Thích khách từ trên trời giáng xuống, xuyên thẳng đến khu vực trung tâm của đại quân, lẽ nào chư vị pháp sư sắp xếp phòng ngự trên không cho đại quân ta là bằng thừa sao? Nếu cứ tiếp tục thế này, theo bản vương thấy, trận này không cần thiết phải đánh nữa!”
Mạnh Tuyên nói: “Việc này nhất định sẽ điều tra rõ rang chân tướng cho vương gia một công đạo!” Miệng thì đáp nhưng ánh mắt đang tìm kiếm xung quanh xem có thể tìm được thi thể Ngưu Hữu Đạo không.
Không tìm được, đừng nói Ngưu Hữu Đạo, thi thể của những người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo kia cũng không tìm được.
Mãi không thấy đám Vu Chiếu Hành bên cạnh Ngưu Hữu Đạo ra tay, bọn Mạnh Tuyên đã thầm cảm thấy không ổn rồi.
Đợi một lát, có một tu sĩ chạy tới, khẽ bẩm báo với ba vị chưởng môn; “Sau khi chúng ta đánh vào trong trướng không hề nhìn thấy bóng dáng của Ngưu Hữu Đạo, lều vải này ngoài “thích khách” đào tẩu căn bản không có bóng dáng người khác. Có thể kết luận, Ngưu Hữu Đạo căn bản không ở nơi này.”
Không ở đây? ba chưởng môn vừa nghe thấy liền giật mình, Cung Lâm Sách đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Thương Triều Tông quát: “Vương gia, đệ tử ba phái chúng ta chạy tới cứu người, trong trướng trống không, Ngưu Hữu Đạo căn bản không ở đây, đã có chuyện gì xảy ra?”
Thương Triều Tông từ từ nói: “Đúng là trống không. Hôm qua Đạo gia đã tỉnh lại, sau khi tỉnh lại liền lập tức rời đi. cũng may là đi, nếu không e là hậu quả không thể tưởng tượng nổi.”
Chạy? Sắc mặt Long Hưu và Mạnh Tuyên lập tức trở nên khó coi.
Cung Lâm Sách nghiêm nghị nói: “Nếu người đã đi, vì sao đại quân còn phải giả vờ làm vẻ bảo hộ nơi này?”
Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn lên tiếng: “Đây là ý của lão phu, chẳng lẽ có gì không ổn sao?”
Xảy ra chuyện, đầu tiên ông gánh trách nhiệm trước, lỡ như có gì bất trắc không để chuyện rơi lên đầu Thương Triều Tông.
Cung Lâm Sách nổi giận, chỉ về thi thể trên mặt đất nói: “Ý Mông soái là muốn nhìn thấy các tướng sĩ chết uổng sao?”
Mông Sơn Minh: “Đạo gia có sức ảnh hưởng rất lớn đến quân tâm Nam châu, bố trí như vậy là để chứng minh Đạo gia vẫn còn ở đây, là để ổn định quân tâm, làm vậy có gì không ổn, chỉ không ngờ lại có thích khách đến, hơn nữa thích khách còn tìm được chính xác vị trí của Đạo gia, theo lão phu thấy, trong chuyện này chắc chắn có gì kỳ lạ.”
Mạnh Tuyên nói tiếp: “Cho dù không có gì kỳ lạ, người ngoài nhìn cũng tưởng lầm cũng có gì kỳ lạ. Ta thấy thích khách không phải đến về Ngưu Hữu Đạo, mà đến vì vương gia. Nơi này trọng binh trọng trang vây quanh, cho dù ai nhìn cũng tưởng là chỗ trung tâm của quân Yến.”
Hai bên kéo qua kéo lại, cuối cùng chẳng đưa ra được kết quả gì, trong tình huống Ngưu Hữu Đạo chưa chết, bên Thương Triều Tông này không thể hoàn toàn trở mặt.
Còn bên ba phái lớn truy sát thích khách, vậy mà ngay cả một tên thích khách cũng chẳng bắt được.
Sau đó theo hình dung của tướng sĩ hiện trường, điều tra ra thích khách là người bên Triệu quốc.
Còn ba phái lớn cũng có cái để bàn giao, nói cái gì mà hai con phi cầm cỡ lớn do bị bên Triệu quốc ép buộc nên mới bị thích khách nhân cơ hội mò tới trung tâm quân Yến, lên qán quân Triệu vì muốn giải vây mà không tiếc thủ đoạn, phải cẩn thận Triệu quốc châm ngòi ly gián.
Nếu không có Ngưu Hữu Đạo trước đó nhắc nhở, cộng thêm mật tín không rõ lai lịch nhắc nhở, bên Thương Triều Tông còn không biết rõ thật giả có thể tin vào những lời này.
Bây giờ hai bên dù trong lòng đều biết rõ, nhưng chẳng ai xé rách lớp giấy mỏng chính giữa kia ra.
Đối với ba phái lớn Yến quốc mà nói, lại để Ngưu Hữu Đạo chạy thoát, chạy thế nào không cần đoán nhiều, có thể tránh thoát tai mắt bên này thoát thân hẳn là nhờ thuật độn thổ của Vân Cơ.
Cấu kết ngoại địch, tỉ mỉ bày ra một vụ mưu sát, không đạt được hiệu quả gì, ngược lại còn khiến bên Thương Triều Tông càng không tin tưởng bên này, tâm trạng của Long Hưu, Cung Lâm Sách và Mạnh Tuyên dường như rất không tốt.
Cầu kiến sư phụ, sư phụ chỉ bỏ lại một câu “Dưỡng thương cho tốt”, Tân Cát Khuê tâm trạng mất mát ra khỏi trướng của sư phụ.
Vậy mà lại thất thủ! trong màn đêm mượn ánh lửa cách đó không xa nhìn cánh tay cụt của mình, trong lòng Tân Cát Khuê ngũ vị tạp trần.
Chuyện không thành thì không thể bàn đến công lao gì, chuyện mất mặt ai cũng không muốn nói thêm, y biết công lao kia của mình coi như mất trắng rồi…
Nơi đất lành chim đậu, Tú Mỹ Sơn Xuyên giống như tiên cảnh, Tử Kim động!
Nghiêm Lập trong lòng mang theo hoài nghi xuống núi, đệ tử bên dưới báo, ngoài sơn môn có bằng hữu cũ của ông ta đến chơi.
Người tới chưa lộ thân phận của mình, chỉ đưa một phong thư bảo chuyển cho ông ta, nói sau khi ông ta xem xong thư tự nhiên sẽ biết là ai.
Nghiêm Lập đọc xong thư cũng không dám xác định người tới là ai, nội dung trên thư chỉ là ngày tháng đại khái, nói nếu không nghe theo khuyến cáo của ông sau này sẽ hối hận.
Cái thứ lộn xộn gì đây?
Chiếu theo ngày tháng trên thư, đó là lúc ông ta đã tiến vào bí cảnh Thiên Đô, lúc vừa mới vào bí cảnh Thiên Đô không bao lâu.
Khi đó hình như cũng chưa từng khuyến cáo ai, thân phận địa vị của ông ta không việc gì sẽ không tùy tiện khuyến cáo một ai, nếu nói có từng khuyến cáo ai, mà đối phương lại không nghe theo khuyến cáo của mình hình như chỉ có Ngưu Hữu Đạo, khuyên Ngưu Hữu Đạo ứng phó qua loa với cbp của Linh Kiếm sơn, kết quả Ngưu Hữu Đạo không đồng ý.
Chẳng lẽ là Ngưu Hữu Đạo tới? Nhưng căn cứ tin tức của tiền tuyến, Ngưu Hữu Đạo không phải trọng thương hôn mê trong đại quân ở tiền tuyến sao?
Trong lòng mang theo nghi ngờ này, Nghiêm Lập vội vàng chạy đến bên ngoài sơn môn thì thấy mấy người rõ ràng đã dịch dung đang đứng chờ ngoài sơn môn.
Trong lòng Nghiêm Lập cảnh giác, chậm rãi ra sơn môn hỏi: “Không biết là vị nào đưa thư cho Nghiêm mỗ?”
Một người trong đó chắp tay cười nói: “Nghiêm trưởng lão thật đúng là dễ quên, đã lâu không gặp, Nghiêm trưởng lão vẫn khỏe chứ?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lông mày Nghiêm Lập dựng lên, lại nhìn hình thể của đối phương cộng thêm đối phương đang ra sức lắc lư thanh bảo kiếm bên hông cho ông ta nhìn, không phải Ngưu Hữu Đạo thì còn có thể là ai nữa?
Đang định mừng rỡ cười to, đã thấy Ngưu Hữu Đạo thấp giọng ra hiệu, ông ta lập tức thu lại nụ cười, hạ thấp giọng nói: “Lão đệ, nghe nói bị thọng thương ở tiền tuyến, sao lại tới đây?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tại sao lại tới đây, sau này Nghiêm trưởng lão hỏi Cung chưởng môn tự nhiên sẽ biết.”
Nghiêm Lập: “Ngươi đột nhiên chạy tới đây, hẳn là tìm ta có việc?”
Ngưu Hữu Đạo: “Còn có thể có chuyện gì, lần này đến đây, là đến làm tròn lời hứa, chuyện ta đồng ý gia nhập Tử Kim động, hẳn Tử Kim động đã quên rồi?”
“A?” Nghiêm Lập giật mình kinh ngạc nói: “Bây giờ? Lão đệ, ngươi không nói đùa chứ? Bây giờ ngươi gia nhập, một khi tin tức truyền ra, hai nhà khác sẽ ồn ào lên, tiền tuyến có cần phải đánh trận nữa không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên ta mới dịch dung đến đây, Tử Kim động là nơi lớn như thế nào, không đến nỗi ngay cả chỗ ẩn thân nhỏ bé cũng không kiếm được cho ta sao? Chỉ cần Tử Kim động giữ nghiêm bí mật, người ngoài sẽ không biết.”
“Không phải…” Nghiêm Lập cẩn thận nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Lão đệ, chiến sự đã sắp đến giai đoạn cuối rồi, hà tất phải nóng vội nhất thời? không cần thiết phải nguy hiểm như vậy!”
Ngưu Hữu Đạo: “Haha, thú vị, ta còn sợ Tử Kim động lo ta không tuân thủ lời hứa, lo ta qua cầu rút ván, cho nên mới chạy đến trước khi kết thúc chiến sự, ta chỉ muốn cho thấy thành ý của ta, ta đã chủ động dâng mình lên tận của làm con tin trong tay Tử Kim động, các người lại không nhận. Nghiêm trưởng lão, trước tiên chúng ta nên nói cho rõ ràng, không phải là ta không tuân thủ lời hứa, mà là các ông đuổi ta đi. Đã không chào đón, vậy bọn ta cáo từ trước.” Chắp tay bái biệt.