“Từ nhỏ, lão nô lúc trẻ đã được Mông lão Thánh giá quý, mang theo bên cạnh dạy dỗ, nhân lúc khả năng tu hành cũng khá đã đi tới con đường tu hành. Khi lão Thánh giá còn sống cũng không ngờ lão nô sẽ có tu vi ngày hôm nay, nhưng lão Thánh giá coi lão nô như một nửa đứa con trai, trước khi lâm chung đã giao lão nô cho Tiên hoàng đời trước nữa.”
“Hoàng cung đại nội vơ vét kỳ trân thiên hạ, ngẫu nhiên đạt được cấm vật bị quản chế của Phiêu Miễu các rơi rớt ngoài thế gian. Vật ấy vẫn ở trong bí tàng của cung, người biết chuyện đều bị diệt khẩu. Tu vi của lão nô gặp phải bình cảnh khó có thể đột phá, tiên hoàng đời trước nữa đã ngầm cho lão nô dùng cấm vật này, sau đó quả thực đột phá một lần. Bất kể Tiên hoàng đời trước nữa hay là lão nô đều kín miệng như bưng với chuyện này, không dám để lộ một chút nào.”
“Trước khi Tiên hoàng đời trước lâm chung đã nói lại tình huống của lão nô cho Tiên hoàng.”
“Đến trước khi Tiên hoàng lâm chung, một hiện thực không thể không đối diện đặt ngay trước mắt. Lão nô đã từng trải ba triều đại, tiếp tục ở lại trong cung, tuổi thọ sẽ là vấn đề lớn. Lão nô sẽ tiếp tục sống trong mắt mọi người, vượt qua kỳ hạn tuổi thọ của Kim Đan, tất nhiên sẽ khiến Phiêu Miễu các chú ý.”
“Có một số việc đã không thích hợp truyền tiếp đời đời nữa. Tiên hoàng không nói cho bệ hạ tất nhiên là vì Tiên hoàng có dự định, cũng là vì nghĩ cho bệ hạ, không phải là lão nô cố ý giấu diếm. Chỉ là thế sự khó lường, chút chuyện này của lão nô cuối cùng vẫn bại lộ trước mặt bệ hạ.”
“Bệ hạ và Thái hậu ghi nhớ kỹ, chuyện của lão nô quyết không thể tiết lộ, bằng không khó có đường sống.”
“Đường sống?” Hải Vô Cực có chút tự giễu cười thảm.
Gia Cát Trì:
“Bệ hạ, đi thôi, kinh thành này không thủ được nữa. Rời kinh thành đi, tìm chỗ trốn tránh trước, qua khỏi đợt đầu sóng ngọn gió này rồi lại nói.”
Hải Vô Cực quay đầu lại nhìn về phía Thương Ấu Lan:
“Nhi tử vô dụng, phải liên lụy mẫu thân lưu lạc thiên nhai.”
Thương Ấu Lan gượng ép lắc đầu:
“Dù sao cũng hơn là mất mạng.”
Gia Cát Trì:
“Thái hậu không cần chịu nỗi khổ bôn ba này. Lão nô sẽ sắp xếp cho người đưa Thái hậu tới chỗ trưởng công chúa. Trưởng công chúa dù có nói lời oán giận cũng không đến mức từ chối mẹ của mình, ít ra vẫn hơn bôn ba tứ phía.”
“…”
Thương Ấu Lan trầm mặc.
Hải Vô Cực thì lại quay đầu lại nhìn về phía bảo khố:
“Thứ ở bên trong này, ai làm chủ thì cứ cho người đó. Mang theo người chỉ là trói buộc, sẽ để người người nhớ mãi không quên!”
Có thể nói ra lời này, nói rõ bản thân y đã biết không thể thủ vững kinh thành này được, không đi không xong rồi.
Gia Cát Trì:
“Cho nên lão nô mới giết bọn họ. Đồ vật đã bị họ mang đi, thứ ở bên trong nên mang đi thì bệ hạ có thể yên tâm mang đi.”
Hải Vô Cực bỗng nhiên tỉnh ngộ, hiểu ý của ông ta…
Sau đó, trưởng lão khác của ba đại phái lại được “Mời” vào cung điện ngầm này. Chỉ cần là kẻ đi vào, sau đó không còn thấy đi ra.
Tiếp theo, các đệ tử khác của ba đại phái chờ mãi không thấy cao tầng của phái liền đi tới cung điện ngầm tìm kiếm, kết quả bảo khố đã mở, bên trong rỗng tuếch.
Họ ra ngoài truy hỏi Hải Vô Cực, được trả lời là không biết, cũng rất kinh ngạc. Hải Vô Cực nói, sau khi mở ra bảo khố, chưởng môn của ba đại phái lấy được đồ vật xong đã đi ra, triều đình lại không biết cao tầng của ba đại phái đã đi đâu.
Đệ tử ba đại phái cảm giác phát mộng, không nghe thấy có động thái tranh đấu gì, nằm mơ cũng không thể tưởng được là Hải Vô Cực có thể giải quyết những cao thủ đó…
Kinh thành quả nhiên là không thủ được, điều then chốt là ai cũng biết quân đội tinh nhuệ của nước Triệu bị diệt, sĩ khí lòng quân đã không còn, căn bản không có ý chí chống cự.
Quan trọng nhất chính là, các môn các phái bỏ chạy, có kẻ nương nhờ Hiểu Nguyệt các, ngay cả đệ tử của ba đại phái cũng không tìm được cao tầng của bản phái, nghe thấy có tin quân địch đột kích nên đã lập tức bỏ chạy. Không có tu sĩ hỗ trợ phòng thủ, kinh thành này làm sao bảo vệ được?
Hiểu Nguyệt các dẫn phản quân đến, dễ dàng công vào trong thành.
Bách quan nước Triệu quỳ xuống đất ở bên ngoài hoàng cung xin hàng. Ngọc Thương dẫn đại quân nhảy vào trong hoàng cung. Triệu hoàng Hải Vô Cực đã biến mất tăm, mỹ nhân trong hậu cung treo cổ hàng loạt.
Hầu như trong các tẩm cung mỹ nhân nằm san sát nhau đều có người treo cổ, hương tiêu ngọc vẫn. Khi sống thì đẹp như hoa, chết rồi gương mặt lại dữ tợn, lưỡi thè ra ngoài.
Có thể nhìn ra, rất nhiều người khi còn sống đều có dấu hiệu giãy dụa, không muốn chết. Nhưng có người muốn họ chết, họ không thể không chết. Khi còn sống, vinh hoa phú quý đều có, lúc này hóa thành vật lắc lư trên xà nhà, không ai cam lòng.
Quá nhiều người, không có cách nào mang theo nhiều người lặng lẽ thoát đi, chỉ có thể mang một số ít người rời đi, còn lại đều phải chết.
Lãnh thổ này, kinh thành này, hoàng cung này, cũng chỉ có thể để cho người khác. Chỉ có nữ nhân trong hoàng cung này là không thể cho người khác kế thừa.
Dù là Ngọc Thương kiến thức rộng rãi, nhìn thấy cảnh treo cổ hàng loạt này cũng tê cả da đầu, lúc rời đi đã thổn thức lắc đầu…
Phủ thành châu Kim, phủ Thứ sử bận rộn náo nhiệt. Chủ nhân trở về, phủ được quét tước dọn dẹp.
Bên ngoài phủ có một chiếc xe ngựa dừng lại, một lão phụ nhân mặc áo vải gai bước xuống xe, hai hạ nhân khoanh tay đi cùng.
Trong chốc lát, Hải Như Nguyệt nhấc theo váy chạy vội ra, nhìn thấy lão phụ nhân cạnh xe ngựa liên hơi dừng lại, ánh mắt đánh giá một hòi, dường như kinh ngạc đối với trang phục của đối phương, sau lại cất bước nhanh xuống bậc thang, gượng cười đối với lão phụ nhân:
“Mẫu thân!”
Không sai, lão phụ nhân đeo khăn đầu, trang phục bình dân này chính là Thái hậu nước Triệu, Thương Ấu Lan.
Thương Ấu Lan cũng nở nụ cười, nhưng là vừa cười vừa khóc, buồn bã nói:
“Nguyệt nhi, nước Triệu vong rồi!”
Không cần phải nhắc, Hải Như Nguyệt đã biết kinh thành bị công phá, nhưng trước đó vẫn không có cảm giác gì. Lúc này nàng ta chợt ngẩn người, thoáng cái lệ nóng tràn mi, giang hai tay ôm mẫu thân. Hai người phụ nữ cùng gào khóc, khóc đến tối tăm trời đất.
Trước cửa sổ của một khách sạn ở góc phố phía xa xa, nam tử bôi đen mặt, chỉnh lông mày, đeo chòm râu đứng từ xa xa nhìn mẹ con kia gặp gỡ, vẻ không đành lòng nhắm mắt lại. Tất cả thị thị phi phi giống như giấc mộng vừa bừng tỉnh.
Người này không phải ai khác, chính là vị quân vương mất nước Hải Vô Cực, từ nay về sau sẽ không còn là Hải Vô Cực nữa.
Bên cạnh y có một ông lão trong mắt lóe sáng, áo vải đơn giản, thân thể thẳng tắp, chỉ sợ người biết thân phận sẽ rất khó có thể tin được người này lại là Tổng quản Đại nội nước Triệu, Gia Cát Trì!
Nét nhăn nheo không thấy đâu, lưng cũng không gù, dáng vẻ già nua lọm khọm không còn nữa.
Giọng nói của ông ta cũng thay đổi, nhắc nhở:
“Ông chủ, có thể yên tâm, đi thôi.”
Hải Vô Cực mở mắt, thấy hai mẹ con ở đằng xa đi vào cửa, chậm rãi xoay người, lắc lư ống tay áo, để lại một tiếng thở dài:
“Bồn vàng ngói ngọc, khách thế gian…”
Đầu năm ba mươi ba theo Vũ kịch, nước Triệu diệt vong!
Lãnh thổ nước Triệu chia làm hai. Nước Yến chiếm một phần, phần lớn cho phản quân nước Triệu chiếm đoạt.
Phản quân công phá kinh thành không lâu đã lập tân Quân đăng cơ, quốc hiệu được đặt là, Tần!
Phiêu Miễu các phái người nghiệm chứng Thần khí trấn quốc Thương Kính, đã chấp thuận “Tần” lập quốc.
Tân Quân bái tế trời đất, sau khi lấy danh húy của tổ tông ra tế cáo tổ tiên trên trời có linh thiêng, mọi người mới biết, Hiểu Nguyệt các lại là dư nghiệt triều Tần đã bị diệt từ ba trăm năm trước, khiến cho người trong thiên hạ khiếp sợ không thôi!
Tử Kim động, chưởng môn Cung Lâm Sách trở về, cuối cùng cũng lại gặp gỡ Ngưu Hữu Đạo tại một nơi bình lặng trong núi.
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời ông ta vào đình ngồi nghỉ.