Nghiêm Lập đuổi theo sát, miệng há ra, răng lưỡi không khép lại được, dở khóc dở cười.
Nghiêm Lập biết Ngưu Hữu Đạo là cái đứa khó chơi, kết quả là đoán trúng rồi. Bên này vừa mới hạ mã uy một tẹo, tên kia lật tay một cái đã lấn tới bên này, lập tức muốn thể hiện bản sắc, còn không thèm chờ qua đêm…
Quản Phương Nghi luẩn quẩn bên ngoài Quy Miên các. Ngưu Hữu Đạo ra khỏi nghị sự điện đã lập tức căm phẫn sục sôi chạy ngay tới bên này. Bà ta hỏi có chuyện gì, Ngưu Hữu Đạo nói cáo trạng.
Cáo trạng? Cáo trạng cái gì? Nhất thời bà ta không kịp hỏi rõ chuyện. Ngưu Hữu Đạo chạy tới nháo nhào một trận rồi đi vào, bà ta không có tư cách nên phải chờ ở bên ngoài.
Một lát sau, bà ta lại thấy Cung Lâm Sách mà một đám cao tầng Tử Kim động bay lượn tới. Người nào người nấy sắc mặt khó coi, cũng không biết xảy ra chuyện gì…
Trong Quy Miên các trống không, Chung Cốc Tử già nua, ngồi khoanh chân trên đệm ngồi.
Ngưu Hữu Đạo ngồi quỳ chân ở đối diện, kể lại chuyện vừa xảy ra.
Một người đàn ông mặt gầy gò mà trắng trẻo nhanh chân bước vào trong, liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, ngồi quỳ chân bên cạnh Chung Cốc Tử, ngắt lời Ngưu Hữu Đạo:
“Sư tổ, mấy người chưởng môn tới, cầu kiến sư tổ.”
Người đàn ông tên Cự An, là đệ tử của đệ tử của Chung Cốc Tử.
Từ nhỏ đã gặp cảnh chém giết, mạch của Chung Cốc Tử suy tàn, cho nên không có nhiều đồ tôn ở lại bên người. Người này giống như kiểu hộ pháp canh cửa.
Chung Cốc Tử:
“Bảo bọn họ chờ đó.”
“Vâng!” Cự An đứng dậy rời đi.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục kể lể.
Chờ hắn kể xong, Chung Cốc Tử nói:
“Để xuống được cũng là một loại may mắn! Xem ra ngươi cũng không nghe lọt tai lời ta nói. Ngươi đã thành trưởng lão của Tử Kim động, sau này áo cơm không lo, tài nguyên tu luyện cũng không thiếu, nên buông tay thì buông tay, chẳng lẽ không được hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Sư tôn nói có lý, đệ tử rất muốn thả xuống, nhưng bọn họ để cho đệ tử thả xuống sao? Đệ tử đã ở trong vòng xoáy, không có tư cách buông bỏ. Tử Kim động cũng sẽ không để cho đệ tử buông bỏ.”
Chung Cốc Tử:
“Trước khi cho ngươi bái sư, chưởng môn tìm tới ta, đã kể lại những chuyện của ngươi cho ta nghe. Trong đó có một việc là Linh Kiếm sơn muốn gả nữ đệ tử cho ngươi, ngươi từ chối.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Tiêu Dao cung, Tử Kim động cũng đều lấy phương thức giống vậy đi tìm đệ tử. Sư tôn cảm thấy đệ tử có nên đồng ý không?”
Chung kê chậm rãi nhắm mắt:
“Bụi quay về bụi, đất trả về đất. Thọ hạn của ta đã đến cuối, nếu còn giữ chặt chân nguyên không tan thì còn có thể sống được năm năm. Nếu ngươi còn đến dằn vặt ta nhiều lần như vậy, ta chỉ sợ không gắng gượng được ba năm, không bảo vệ được ngươi bao lâu.”
Nói xong, ông già đưa tay cầm một chiếc lục lạc trên đất lên, lắc một cái.
Ngưu Hữu Đạo hiểu ý ông lão, nếu đắc tội hết với mọi người thì sau này hắn sẽ khó sống.
Tiếng chuông vang lên, Cự An ở bên ngoài đi vào rất nhanh.
Chung Cốc Tử đặt chuông xuống: “Mời bốn vị Thái Thượng trưởng lão vào đây.”
“Dạ!” Cự An nhìn Ngưu Hữu Đạo một cái rồi quay người rời đi…
Phía ngoài, nhóm người Cung Lâm Sách nóng lòng chờ, nhìn thấy Cự An ra, Cung Lâm Sách lập tức tiến lên hỏi: “Thế nào?”
Cự An lắc đầu, không nói nhiều, lách mình bay vút đi.
Nhóm người lại phải đợi như thế một lúc, bọn họ rất nhanh đã nhìn thấy bốn vị Thái Thượng trưởng lão của Tử Kim động lần lượt đi vào, không phải đến chỗ bọn họ, mà là đi thẳng vào Quy Miên các.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng có chút căng thẳng, sao cảm giác chuyện này có phần làm lớn rồi.
Mặc dù bọn họ mới là thế hệ người nắm quyền của Tử Kim động, nhưng các vị Thái Thượng trưởng lão này không phải là sư phụ bọn họ, mà chính là sư thúc của sư bá bọn họ.
Nhóm người ai nấy cũng đều lo lắng như vậy, bốn vị Thái Thượng trưởng lão lại đi ra.
Xuân Tín Lương, Đồ Khoái, Chân Giác Hoan, Bùi Bình, bốn ông lão đứng trên bậc thang nhìn chằm chằm một lúc đám người đang đứng dưới bậc thang, bốn người ai cũng đều có vẻ mặt rất khó coi, rõ ràng là rất bất mãn với một đám cao tầng của Tử Kim động.
Sau đó bốn người lại đi xuống bậc thang, Đồ Khoái quăng một câu: “Đừng đứng đây quấy rầy, làm phiền chư vị đi theo chúng ta một chuyến.”
Bốn ông lão đi trước, đám người Cung Lâm Sách nhìn nhau, sau đó cũng chỉ có thể thành thành thật thật đi theo.
Một lúc sau đó, Ngưu Hữu Đạo từ trong Quy Miên các ra, nhìn bên ngoài vắng vẻ, rồi hơi cười với Cự An đang khom lưng, sau đó không hề lo lắng cầm kiếm rời đi.
Cự An đi vào trong, quay người lại đóng cửa, rồi đi vào một gian nhỏ ở bên cạnh, ngồi khoanh chân tĩnh tọa trông coi…
Cùng rời đi với Ngưu Hữu Đạo là Quản Phương Nghi ở sau núi, cẩn thận mỗi bước đi, thỉnh thoảng nhìn theo hướng Quy Miên các, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi nhóm người Cung Lâm Sách hình như rất bất an, ngươi cáo trạng bọn họ cái gì rồi?”
“Không có gì, đám người này rất không kín đáo…” Ngưu Hữu Đạo kể lại chuyện đám người ép giao ra bí kíp.
Quản Phương Nghu nghe xong, khó hiểu hỏi: “Ngươi đã chặn họng bọn họ, còn chạy tới đây cáo trạng làm gì, đây không phải là đắc tội với bọn họ sao? Sau này, bọn họ không ghi hận ngươi mới là lạ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Bọn họ há miệng mà không được cắn một cái, ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua sao? Chuyện bên trong loại môn phái này, thân ở trong đó, bọn họ có rất nhiều cơ hội trói buộc ngươi. Ta đã có chỗ dựa, tại sao lại không dùng chứ?”
Quản Phương Nghi dở khóc dở cười: “Đây là chỗ dựa cái gì, phải là lợi ích làm đồ đệ mới phải, người ta có thể không biết là chuyện gì xảy ra sao, có thể làm chỗ dựa cho ngươi mới là lạ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Mượn cớ gặp mặt một chút, thăm dò tình hình của ông lão.”
Quản Phương Nghi ồ một tiếng, hiểu ra, nói: “Đây còn không phải là đắc tội bọn họ sao. Đạo gia, nếu như sau này ngươi muốn ở đây lâu dài, quan hệ quá căng thẳng thì thích hợp không?” Trên mặt là sự lo lắng.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chỉ cần là tập hợp người ở đây, hoà hợp êm thấm là chuyện không thể nào tồn tại. Bọn họ nhiều người, hiểu rõ môn quy hơn so với ngươi, nói đạo lý thì không thắng bọn họ, ngươi càng tránh thì càng đuối lý, lấy đấu tranh để tìm đường sống mới là đạo lý.”
Quản Phương Nghi: “Cho nên ngươi lập tức cáo trạng?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có người để cáo trạng tại sao không đi nói? Đừng gây chuyện với ta, cho dù đưa ta thiếu một văn tiền, ta cũng lập tức chạy đi cáo trạng, có chút bất bình thường ta cũng lập tức đi cáo trạng. Chỉ cần bọn họ không chê ta phiền phức, ta cũng không ngại phiền phức. Ta không có tinh lực để cùng bọn họ chơi những trò lông gà vỏ tỏi gây khó dễ, muốn chinh phục được bên ngoài trước hết phải ổn định bên trong!”
Đây không phải là chơi xỏ lá sao? Quản Phương Nghi im lặng, nhưng cũng hiểu ý hắn, làm vài lần như vậy, những người kia khẳng định không dám tiếp tục dùng chuyện nhỏ nhặt gây phiền phức nữa, quả thực là có tác dụng hù dọa nhất định…
Một đám cao tầng Tử Kim Động cùng đi đến nơi ở của Thái Thượng trưởng lão Đồ Khoái.
Vừa vào sân viện, không đợi đám người dừng chân, Đồ Khoái đã quay đầu lại hỏi: “Nói nghe xem, chuyện bí kíp là như thế nào?”
Nhóm Cung Lâm Sách trộm liếc nhìn nhau, trong lòng đang mắng chửi, phát hiện ra rằng Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng tử tế gì, nói qua nói lại vài câu, một lúc đã đi cáo trạng rồi.
Thật sự là cái này cũng vượt qua dự liệu của mọi người, chẳng ai ngờ rằng, Ngưu Hữu Đạo vừa mới bái sư, vừa mới trở thành trưởng lão Tử Kim động,
Vẫn chưa hiểu rõ Chung lão, vừa đi một lúc lập tức có thể làm ra được chuyện cáo trạng, thật đúng là không sợ đắc tội người khác.
Mấu chốt là không muốn bí kíp của ngươi, cũng không trở mặt, mọi người cũng lập tức hòa khí nói hai câu, ngươi còn chạy tới cáo trạng, có bị bệnh không vậy?
Nghiêm Lập trong lòng than thở, ông ta đã khuyên mọi người nhưng lại không nghe, nhất định phải gây sự, ông ta biết Ngưu mỗ không phải là loại người lương thiện.
Thấy không một ai nói câu nào, những người khác Đồ Khoái cũng khó mà nói, trực tiếp giơ tay chỉ đồ đệ Mạc Linh Tuyết của mình.
“Sư phó, thật ra cũng không có gì…” Mạc Linh Tuyết kể lại chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, thấy hoàn toàn trùng khớp với lời nói của Ngưu Hữu Đạo, chứng minh hắn không nói dối, sắc mặt bốn vị Thái Thượng trưởng lão càng khó nhìn hơn.
Thái Thượng trưởng lão Bùi Bình từ từ nói: “Theo lý thuyết, chúng ta đã rời khỏi ví trí, bây giờ quản lý Tử Kim động là các ngươi, chúng ta tiếp nhận sự cung phụng, cũng sẽ không nói thêm cái gì, nhưng các ngươi làm như vậy không phải có chút quá phận sao?”
Trưởng lão Phó Quân Nhượng nói: “Bùi sư bá, Ngưu Hữu Đạo hai tay chi phối quyền lực, sức ảnh hưởng cực lớn, lại nắm giữ con đường tiền tài, chẳng lẽ không nên hạn chế sao? Huống chi theo môn quy, sản nghiệp của tất cả đệ tử trong môn đều thuộc về tông môn, có thể trao cho hắn quyền kinh doanh, cũng có thể để cho hắn hưởng lợi vài phần, nhưng nhất định phải giao cho tông môn điều khiển, nếu không thì quy củ ở chỗ nào? Trong môn nuôi nhiều đệ tử như vậy, ai cũng đều muốn có đường lui, không thể giàu chết giàu, đói đến chết đói, quả thực nói như vậy, lòng người ở đâu, cơ sở để duy trì một môn phái ở đâu?”
Bùi Bình: “Ta không nói các ngươi chớ nên tiến hành hạn chế, các ngươi thân là người chưởng sự của Tử Kim động, chỉ cần làm theo môn quy, nên làm như thế nào tất nhiên là do các ngươi làm chủ, chúng ta cũng tin tưởng các ngươi làm tất cả cũng là vì tốt cho tông môn, tốt cho tất cả đệ tử trong môn phái. Nhưng các ngươi có phải là quá vội vàng rồi không, người ta vừa mới gia nhập, các ngươi giống như không thể chờ đợi được nữa, có phải là làm việc quá không khéo léo rồi không, khiến ta làm sao có thể nuốt trôi chuyện đấy đây?”
Phó Quân Nhượng: “Bùi sư bá, chỉ là nhắc nhở mà đã bị hắn khéo léo từ chối, chúng ta cũng không có ép, đây không phải là đang yên đang lành hắn đi gây sự sao?”
Đồ Khoái, người cũng như tên, nghe xong lời này dường như không nhịn nổi, cả giận nói: “Rốt cuộc là ai đang yên đang lành đi gây sự? Tình hình của Chung sư huynh như thế nào các ngươi đều rõ ràng, sống không nổi mấy năm nữa đâu, cho dù thu nhận tên đồ đệ này vì cái gì, các ngươi cũng có phần con mẹ nó quá gấp rồi!”
“Chung sư huynh chân trước vừa thu đồ đệ, chân sau các ngươi đã tìm đồ đệ hắn gây chuyện, ngay cả một chốc cũng không nhịn được, cũng chưa qua được ngày mai, các ngươi là kiểu người thế này sao? Là thấy Chung sư huynh sắp chết đúng chứ? Các ngươi đây là một chút mặt mũi cũng không để lại cho sư bá các ngươi đó! Người ta tốt xấu gì cũng có danh phận là sư đồ, các ngươi làm như vậy, Chung sư huynh sẽ nghĩ như thế nào? Chính các ngươi ngẫm lại xem, các ngươi không thấy, gọi chúng ta tới là có ý gì sao?”
Vừa nói xong, đám người ai cũng nhìn nhau, đều không phản bác được, nói như vậy, quả thực là bọn họ có phần vô lý.
Đứng ở bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng, Cung Lâm Sách xấu hổ chắp tay, nói: “Mấy vị sư bá, sư thúc, việc này là chúng ta thiếu suy nghĩ, chúng ta biết sai rồi.”
Chưởng môn mở miệng, tự mình nhận sai, bốn ông lão cũng phải cho ông ta mặt mũi, không thể gây khó dễ chưởng môn khiến ông ta không có đường lui.
Thái Thượng trưởng lão Xuân Tín Lương lên tiếng hòa giải nói: “Lấy đó mà làm gương đi, sau này những chuyện như vậy, lúc đưa ra quyết định cần phải cẩn thận một chút. Ngưu Hữu Đạo bên kia, tạm thời trấn an, cũng coi là cho Chung sư bá các ngươi mặt mũi. Chung sư bá các ngươi cũng sống không được bao lâu nữa đâu, không nên khiến ông ấy phân tâm, các ngươi ai cũng đều sẽ già đi.”
“Vâng!” Nhóm người Cung Lâm Sách chắp tay đồng ý.
Sau đó, Cung Lâm Sách chuyển chủ đề, cùng mấy ông lão thương nghị cử hai vị Thái Thượng trưởng lão đến chỗ Thương Triêu Tông, tiếp nhận công việc phòng ngự.
Việc này không thể coi thường, nó liên quan đến lợi ích to lớn của Tử Kim động, lúc này mấy ông lão đồng ý, bày tỏ sẽ tuân theo sự an bài của chưởng môn.
Chuyện lúc nãy cứ như vậy là trôi qua, đối mặt với những người như là Cung Lâm Sách này, mấy lão già cũng không nên truy cứu quá mức, nhắc nhở một chút là đủ rồi.
Đám người cứ thế mà đi, cũng phải để mặt mũi cho Chung Cốc Tử, muốn dỗ Ngưu Hữu Đạo một chút, Cung Lâm Sách kéo đàm người cùng đi.
Kết quả, ai cũng đều từ chối rằng mình có chuyện quan trọng và bảo người khác đi thay.
Cung Lâm Sách biết rằng thật ra bọn họ không muốn đến tạ lỗi với Ngưu Hữu Đạo, đến đó sẽ bị bẽ mặt, hết cách rồi, cũng không thể cưỡng cầu, đàng phải kéo Nghiêm Lập cùng đi tìm Ngưu Hữu Đạo.
Người đến biệt viện Mao Lư, chủ và khách hai bên ngồi xuống, sau khi Quản Phương Nghi dâng trà, Cung Lâm Sách nói lại lần nữa với Ngưu Hữu Đạo: “Ngưu trưởng lão, Chung sư bá đang trong thời gian giữ tuổi thọ, không có việc quan trọng gì, sau này cũng đừng đến quầy rầy làm hao tổn tuổi thọ của sư phó, không phải là việc một người đệ tử nên làm.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, nói: “Nếu như tất cả mọi người có thể suy nghĩ được như chưởng môn như vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng rằng có vài người muốn khiến sư phụ tức chết.”
Nghiêm Lập cười gượng, nói: “Được rồi, lão đệ, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại nữa, ngươi cũng không phải là người nhỏ mọn như vậy, đúng không?”
Ngưu Hữu Đạo trừng mắt: “Thôi, ta cũng thực sự không phải là người rộng lượng gì. Ta cũng không ngại nói rõ, ta không muốn gây chuyện, nhưng cũng không để cho người khác bắt nạt, nếu ai cố ý gây chuyện thì dù chuyện to bằng hạt vừng, ta cũng sẽ lập tức chạy tới mời sư tôn làm chủ! Có người ước gì sư phụ ta chết sớm, ta phải nói cho sư phụ biết, không thể để sư phụ chết không rõ ràng như vậy. Các ngươi nếu có bản lĩnh thì trói trưởng lão ta, rồi bịt miệng lại. Trong mắt một số người thì môn quy là cái thá gì chứ, các ngươi trực tiếp ám sát đồ đệ của Thái Thượng trưởng lão cũng được đấy!”
Con mẹ nó! Cung Lâm Sách và Nghiêm Lập đều im lặng, đây chính là tên vô lại đang đùa bỡn mà, còn có chút phong phạm trưởng lão của Tử Kim động không vậy, đến mức không biết xấu hổ như vậy sao?”
Quản Phương Nghi ở một bên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Sau khi trấn an một lúc thì rời đi, Cung Lâm Sách có chút buồn bực, hoài nghi rằng có phải mình phạm vào một sai lầm nghiêm trọng không, trước khi chắp tay bước đi, thở dài nói với Nghiêm Lập đi bên cạnh: “Thật đúng là tự chuốc phiền, cái thằng này tìm ai không tìm lại đi tìm ngay sư phụ, hết lần này tới lần khác đều cố ý đến chỗ Chung sư bá?”
Nghiêm Lập chớp chớp mắt: “Chưởng môn, vậy ngươi cho rằng là tên kia không đi tìm Chung sư bá thì sẽ không sao ư? Ngươi tin nếu đổi sư bá của hắn và sư thúc thì hắn còn có thể làm ra chuyện khác hay không?”
“…” Cung Lâm Sách nhìu mày im lặng, có chút hối hận, không biết để Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim động là sai hay đúng, vừa đến đã gây rối.
Mà bây giờ hối hận về chuyện này cũng đã muộn, người ta đã thành trưởng lão Tử Kim động.
Bên ngoài biệt viện Mao Lư, đứng nhìn khách rời đi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu phân phó: “Hồng Nương, truyền tin tức cho Bành Hựu Tại của Thiên Ngọc môn và Hoàng Liệt của Đại Thiền sơn, bảo họ đến gặp ta!”