“Đương nhiên, chồng của họ hiện tại chắc vẫn chưa có ý nghĩ này, nhưng có muốn chịu phần trách nhiệm này không, thân thể là của chính họ, họ mới là người làm chủ thực sự, hẳn là có thể nắm chặt được. Mấu chốt phải xem các nàng ấy thế nào, nói cách khác, phải xem các ngươi có cái tâm kia hay không.”
Ba người lần lượt nhìn nhau, đây đã là lần thứ hai Đạo gia này nhấn mạnh sự chú ý đến chuyện sinh con của ba nữ đệ tử kia rồi.
Ngưu Hữu Đạo lại bổ sung, trong khẩu khí không có chỗ trống nào dành cho thương lượng: “Việc này, các ngươi phải tranh thủ.”
“Vâng! Chúng tôi sẽ sẽ đốc thúc.” Ba người trả lời.
Đánh trống không cần chùy nặng, Ngưu Hữu Đạo khoát tay, cho qua chủ đề này, nói vào việc chính: “Đại Thiền Sơn phải rời khỏi Nam Châu rồi.”
“Rời khỏi?” Ba người kinh ngạc, đồng thanh hỏi lại.
Ngưu Hữu Đạo: “Bọn họ muốn tập thể rời đến Quang Châu, lực lượng trấn thủ bên Nam Châu này xuất hiện chỗ trống, tam phái đã theo ta nhiều năm, ta chuẩn bị giao Nam Châu cho ba nhà các ngươi, sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Đây là chuyện tốt của cả thiên hạ! Ba người lập tức đứng lên, Hạ Hoa tỏ thái độ hưng phấn nói: “Dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”
Tất cả đều vô cùng hưng phấn, cuối cùng cũng không uổng phí nhiều năm đi theo vị này, rốt cục cũng có ngày được thơm lây.
Ngưu Hữu Đạo vẫy vẫy tay, ra hiệu cho ba người ngồi xuống rồi tiếp tục nói: “Theo lý thuyết, ba nhà các ngươi vẫn chưa đủ thực lực để nắm giữu một châu, nhưng Nam Châu của ta binh hùng tướng mạnh, quan trọng là Tử Kim Động đã điều động không ít cao thủ đến muốn làm hại vị trí trấn giữ, cho nên trách nhiệm của các ngươi cũng không nặng nề, xem nhà mình làm sao, sẽ không có vấn đề gì.”
“Cho các ngươi thời gian và điều kiện dư dật, các ngươi hãy tranh thủ phát triển lực lượng của môn phái mình đi.”
“Mặt khác các ngươi hãy nhớ kỹ, Nam Châu là nền móng của ta. Ý ta muốn gửi đến Vương gia là, rộng rãi đi gom góm nguyện vọng của người dân, tích trữ thật nhiều lương thảo, khổ luyện tinh binh, chờ cơ hội trời ban! Chúng ta phải tranh thủ thời gian tích góp sực lực ở Nam Châu. Nam Châu giao cho các ngươi rồi, các ngươi không được làm xằng bậy, phải phối hợp tốt với bên Vương gia, đạt được mục đích đã đề ra mới là quan trọng nhất, ai dám có lòng tham không đáy, thò tay làm loạn, khiến dân chúng lầm than, làm rối loạn Nam Châu, thì đừng trách ta trở mặt không nhận người! Trong cảnh thế sự loạn lạc này, Nam Châu nhất định phải làm gương. Ta không lo lắng về năng lực thống trị của Vương gia bên đó, điều ta lo lắng là lực lượng tu sĩ này của các ngươi.”
Phí Trường Lưu nghiêm mặt nói: “Đạo gia cứ yên tâm, chúng tôi biết rõ nên làm như thế nào, nhất định sẽ đôn đốc thật tốt những người dưới, sẽ không để bọ họ làm điều xằng bậy.”
Ba người thay nhau đưa ra lời bảo đảm, khó che giấu được sự phấn chấn trên khuôn mặt, lần này trở về là có thể chính thức nhắn nhủ cho mọi người trên dưới trong toàn phái, cơ nghiệp mà Lịch Đại Tiên Sư tích góp từng chút một rốt cục cũng phát ánh hào quang trong tay bọn họ.
Mấy người đang nói chuyện, Hứa Lão Lục bảo vệ ngoài cửa ho khan một tiếng, Văn Mặc Nhi đến rồi.
Văn Mặc Nhi vào trong bẩm báo: “Đạo gia, Chưởng môn Bành Hựu Tại của Thiên Ngọc Môn đã đến, đang ở ngoài sơn môn cầu kiến.”
Ngưu Hữu Đạo ừ một tiếng: “Đến nhanh vậy sao, xem ra là ngựa không ngừng vó! Đến vừa đúng lúc, mời vào.”
“Vâng!” Văn Mặc Nhi lĩnh mệnh đi ra.
Sau đó Ngưu Hữu Đạo ra ý bảo ba vị chưởng môn tạm tránh đi một lát, ba người lúc này liền cáo lui.
Ngưu Hữu Đạo cũng ra khỏi phòng, nói với Hứa Lão Lục đang canh ngoài cửa: “Đi mời Vương Phi đến đây một chuyến.”
“Vâng!” Hứa Lão Lục nghe lệnh đi ngay.
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa và Trịnh Cửu Tiêu tạm đến thiên viện nghỉ chân, sau khi ngồi xuống chỗ mát mẻ, ba người cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không ai nói ra được câu nào.
Ba người họ biết rõ muốn nói gì với nhau, chính là muốn nói nội bộ môn phái có tai mắt của Đạo gia.
Thế nhưng biết rõ rồi thì cũng làm gì được, trừ phi muốn phản lại Ngưu Hữu Đạo, nếu không cũng không dám phanh nội gián ra lúc này, nếu thực sự làm như vậy thì khó mà giải thích rõ ràng với Ngưu Hữu Đạo.
Sự thật chính như Ngưu Hữu Đạo biết rõ Công Tôn Bố là tai mắt của Phiêu Miễu Các, không dám hành động sằng bậy chính là vì vậy.
Nhưng nội gián rốt cuộc là ai, tầng cấp cao thế nào? Trong lòng ba người vẫn khó chịu vấn đề này, không biết rõ như thế nào. Tam phái sau này thực sự không dám làm chuyện gì không rõ ràng trước mặt Ngưu Hữu Đạo rồi.
Phượng Nhược Nam lại quay về sau khi được Quản Phương Nghi đưa đi dạo, không biết có phân phó gì không, chỉ thấy Ngưu Hữu Đạo ngẩng cằm lên mỉm cười nhìn ra bên ngoài.
Phượng Ngược Nam quay đầu lại nhìn, thấy có người tới, giật mình, không phải ai khác chính là ông ngoại của nàng, chưởng môn của Thiên Ngọc Môn Bành Hựu Tại.
Hai người đã nhiều năm không gặp, ở cấp độ nào đó mà nói, ông ngoại Bành Hựu Tại này lúc đầu vẫn rất thương đứa cháu ngoại này, chỉ là lựa chọn trong đại cục, phải lấy rất nhiều chuyện đại cục làm trọng, kết quả khiến cho người ta phải thổn thức.
Bành Hựu Tại đến trong sự mệt mỏi và gió bụi, nhận được sự triệu kiến của Ngưu Hữu Đạo, thực sự là ngựa không ngừng vó mà đến, dọc đường thay ngựa người không nghỉ, ngày đêm đi gấp không ngừng, lập tức đến.
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên trở thành chưởng lão của Tử Kim Động, lại đột nhiên triệu ông ta tới, ông ta cũng biết rõ sức ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo đối với Bắc Châu, hơn nữa hai bên cũng đã sớm có kết giao từ trước, khiến cho trong lòng ông ta không có một chút chậm chễ, nghi vấn nào, một mực lo lắng mà tới.
Gió bụi trên người chưa đi, ông ta cứ thế vội vã lập tức phi tới, cũng là muốn làm bộ dạng này cho Ngưu Hữu Đạo xem.
Vừa gặp Ngưu Hữu Đạo, ông ta có hơi hoảng hốt, nhớ năm đó, hắn chẳng qua chỉ là một con chó nương thân dưới mái hiên của Thiên Ngọc Môn, trong nháy mắt gặp lại, giờ ai mới càng giống chó đây?
Trong lòng thực sự trăm loại cảm xúc lẫn lộn.
Nhìn thấy phản ứng của Ngưu Hữu Đạo, lại thấy nữ nhân bên cạnh Ngưu Hữu Đạo quay người lại nhìn, gương mặt quen thuộc kia cũng làm hắn trố mắt dừng bước.
Phượng Nhược Nam thân thể nuột nà hơn nhiều, làn da trở nên trắng nõn mịn màng, cũng càng có vị của nữ nhân, khí chất của vị nữ tướng quân năm đó hoàn toàn không còn nữa.
Nhớ tới tình hình quyết liệt của người trong nhà, trong lòng không biết phải làm sao.
“Ngưu trưởng lão, chúc mừng chúc mừng.” Bành Hựu Tại lấy lại tinh thần bước nhanh tới chỗ Ngưu Hữu Đạo chào hỏi.
“Ha ha, ta thì có gì mà chúc mừng, người Bành chưởng môn nên chúc mừng chỉ sợ là một người khác, nhà các ông lại có thêm một thằng con trai rồi.” Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía Phượng Nhược Nam chép chép miệng.
Bành Hựu Tại nhìn về phía cháu ngoại, gượng cười nói: “Nhược Nam cũng tới đó à.”
Phượng Nhược Nam giọng trầm trầm nói: “Ông ngoại!”
Tiếng “ông ngoại” này khiến Bành Hựu Tại ấm lòng, xúc động nói: “Nghe nói cháu có con trai rồi hả?”
Phượng Nhược Nam “vâng” một tiếng.
“Tốt tốt tốt, không chịu thua kém, là chuyện vui, là chuyện vô cùng vui!” Bành Hựu Tại liên tục gật đầu, không phải lời dối trá mà là từ đáy lòng cảm thấy vui thay cho Phượng Nhược Nam.
Đạo lý rất đơn giản, con trưởng của Dung Thân Vương sẽ là người đầu kế thừa vị trí Thân Vương, sau này cho dù Thương Triêu Tông thích cháu gái của mình hay không, mẫu dĩ tử quý là sự thật không thể thay đổi được, trừ phi Thương Triêu Tông muốn đối phó với ngay cả con của mình, nếu không thì một khi có chuyện gì xảy ra, đứa con trai sớm muộn cũng sẽ lấy lại công bằng cho mẫu thân.
Đã có đứa con trai đó, cháu ngoại mình coi như đứng vững bên phía Thương Triêu Tông, bên Nam Châu người trên kẻ dưới sẽ không có ai dám dối xử khắt khe với Phượng Nhược Nam, nếu không chính là gây khó dễ cho Tiểu Vương Gia.
Nghe được những lời nói phát ra từ đáy lòng, lại thấy râu tóc ông ngoại bạc đi nhiều so với trước đây, hốc mắt Phượng Nhược Nam cay cay, cũng nghĩ đến việc mình đã không gặp cha mẹ bao nhiêu năm rồi.