Điều kiện lại tăng giá, trước đó chỉ cần mình Hỏa Phượng Hoàng, giờ lại trở thành vợ chồng hai người.
Tiền Phục Thành cả giận nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi đừng có quá đáng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta quá đáng? Các ngươi chạy tới đây gây chuyện, còn muốn khiêu chiến ta, chỉ một đệ tử của Thiên Hỏa giáo mà đòi khiêu chiến ta trưởng lão Tử Kim động, thế nào, ta đưa ra vài điều kiện cũng không được sao? Là các ngươi quá đáng hay ta quá đáng?”
Quay đầu quát hai bên: “Tiễn khách!”
Côn Lâm Thụ muốn nói lại ngừng, muốn nói điều gì đó, nhưng cũng không biết nên nói cái gì, mấu chốt là những chuyện thế này y không thể quyết định được.
Quản Phương Nghi tiến lên đưa tay nói: “Chư vị, mời!”
“Chúng ta đi!” Tiền Phục Thành phất tay áo hừ lạnh một tiếng rời đi, Hỏa Phượng Hoàng kéo cánh tay Côn Lâm Thụ bỏ đi.
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên thốt lên một câu: “Côn Lâm Thụ, điều kiện vẫn là điều kiện này.
Bế quan thêm mười năm nữa, đợi khi nào ngươi thật sự nắm chắc có thể khiêu chiến thắng ta thì tới tìm ta cũng không muộn. Hãy dùng bản lĩnh thật ra nói chuyện, đừng chạy tới giả vờ giả vịt, sau đó lại nói ta không chấp nhận khiêu chiến, muốn dùng cách này để lấy chút thể diện à? Loại người như vậy ta gặp nhiều rồi, ta không có thời gian chơi với mấy kẻ mù như ngươi.” Trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
Giống như đang giễu cợt đối phương, biết rõ thân phận hai bên không ngang nhau, bên này sẽ không thể dễ dàng chấp nhận lời khiêu chiến của y mà vẫn cố ý chạy tới giả vờ giả vịt
Chỉ còn chưa nói y không biết xấu hổ, Côn Lâm Thụ bị sư muội kéo đi siết chặt nắm đấm, dừng chân lại, hơi thở nặng nề.
“Đi!” Tiền Phục Thành lại quay đầu lại hét lên.
“Sư huynh!” Hỏa Phượng Hoàng gần như cầu khẩn, nàng ta biết câu nói bất thình lình này của Ngưu Hữu Đạo đã gây ra k1ch thích to lớn nhường nào với sư huynh, chỉ e sư huynh sẽ không nhịn được.
Côn Lâm Thụ mặt mày căng cứng, bước chân nặng nề, cuối cùng vẫn bị sư muội lôi đi.
Nghiêm Lập vẻ mặt ngờ vực, quan sát Ngưu Hữu Đạo một chút, sau đó cũng đuổi theo đám Tiền Phục Thành.
Cuối cùng cũng yên tĩnh, những người tập trung đề phòng của Mao Lư biệt viện cũng tản đi.
Trong một góc sân, Thương Thục Thanh kinh ngạc nhìn bên này, bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi không biết là có chuyện gì xảy ra.
Dưới mái hiên trước cổng, lúc này Quản Phương Nghi đi đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, hỏi một câu: “Đạo gia, người muốn thu nhận hai phu phụ này?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không chê nhiều người.”
Quản Phương Nghi: “Sẽ đáp ứng điều kiện của người sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cứ xem đã hẵng nói.”
Sau khi rời đi không quá lâu, Nghiêm Lập bố trí xong cho nhóm Tiền Phục Thành thì lại chạy tới, đi thẳng đến nội trạch tìm Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo nói hắn muốn tu luyện, bảo người khác nói với Nghiêm Lập, Nghiêm Lập không chịu, bước vào trong kéo cánh tay hắn: “Ngươi làm cái quái gì vậy? Không đồng ý là được rồi, sao phải giở trò gì thế, không phải ngươi thật sự bắt hai người kia làm nô lệ đấy chứ? Hai người kia có đáng để ngươi phí sức như vậy không?”
“Ông cho rằng ta có thể tùy tiện ứng chiến bất kỳ kẻ nào chạy tới khiêu chiến sao? Con người ta ghét nhất chém chém giết giết… Ta nói ông đừng có lôi lôi kéo kéo nữa được không, hai người đàn ông mà cứ ôm nhau nói chuyện thế này không buồn nôn à?” Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ bàn tay đang níu lấy cánh tay mình của ông ta, đẩy ra, hỏi lại: “Nghiêm trưởng lão, ông không cảm thấy việc này hơi kỳ quái sao?”
Nghiêm Lập: “Đúng là hơi kỳ quái… ngươi đang chỉ phương diện kia?”
Ngưu Hữu Đạo: “Sao Tiền Phục Thành này lại cùng Côn Lâm Thụ đến đây, còn nữa, ông cảm thấy mấy chuyện này nếu không có Thiên Hỏa giáo ngầm đồng ý ở mức độ nào đó, Tiền Phục Thành có thể làm như vậy sao?”
Nghiêm Lập khẽ gật đầu: “Chẳng lẽ ngươi đã nhìn ra manh mối gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiên Hỏa giáo, còn cả Tiền Phục Thành, có thể làm nhiều chuyện vì Côn Lâm Thụ như vậy, chứng tỏ trên người Côn Lâm Thụ này có nguyên nhân khiến bọn hắn làm như vậy, nói một cách khác, Côn Lâm Thụ có sức ảnh hưởng này.”
“À…” Nghiêm Lập như nghĩ ngợi gì đấy, sờ sờ mấy cọng râu: “Ngươi nói vậy, hình như đúng là như thế rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Người vẫn chưa đi à?”
Nghiêm Lập: “Chưa đi, hai phái vẫn còn vài chuyện khác cần thương lượng, người tạm thời được bố trí ở viện của khách.”
“Vì sao Côn Lâm Thụ này có sức ảnh hưởng như vậy, ông không tò mò sao, ông không cảm thấy hứng thú sao?” Ngưu Hữu Đạo đưa tay làm động tác chụp lại.
Nghiêm Lập biết hắn nhiều thủ đoạn, hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, thấp giọng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ông nói tình hình này với chưởng môn một tiếng, xem thử chưởng môn có cảm thấy hứng thú không, nếu cảm thấy hứng thú thì bảo tông môn phối hợp giúp đỡ một chút, hỗ trợ kích động một chút…” Ngưu Hữu Đạo ghé sát tai ông ta lầm bầm nhỏ to một hồi.
Nghiêm Lập vừa nghe vừa liên tục gật đầu, thỉnh thoảng chậc chậc hai tiếng, xong, lại hơi lo lắng nói: “Làm như vậy không có vấn đề gì chứ, ngươi có từng nghĩ, Thiên Hỏa giáo đã dám cho hắn tới tìm ngươi, ta nghi ngờ tên này cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, nếu thật sự phải động thủ, ngươi chịu được không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tới địa bàn của chúng ta không phải là chúng ta muốn bóp thế nào thì sẽ thế ấy sao, tùy tiện động chút chân tay, chẳng hạn hạ dược gì đấy, hắn muốn không thua cũng khó.”
“Hạ dược?” Nghiêm Lập chấn kinh, gương mặt giật giật: “Ta nói ngươi đừng làm loạn đấy, Tử Kim động ta tốt xấu gì cũng là danh môn chính phái, ngươi tốt xấu gì cũng là trưởng lão Tử Kim động, ngươi làm loại chuyện bỉ ổi này, nếu để lộ ra, Tử Kim động không gánh nổi tiếng xấu đâu.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ông yên tâm, chắc chắn sẽ làm thần không biết quỷ không hay. Việc này chỉ có trời biết đất biết ông biết ta biết, chỉ cần ông không nói ra thì sẽ không ai biết. Nghiêm sư huynh, ta như thế tín nhiệm ông như vậy, ông sẽ không lừa ta chứ?”
Quản Phương Nghi nhìn hai người châu đầu thì thầm mưu đồ bí mật một lát, rồi lại đưa mắt nhìn Nghiêm Lập bước nhanh rời đi, bà ta cảm thấy không biết nên nói Nghiêm Lập thế nào cho tốt.
Bà ta lờ mờ phát hiện ra một vấn đề, Nghiêm Lập này dường như bất tri bất giác đã càng ngày càng thân cận với Đạo gia, dần dần có tiềm chất trở thành chó săn cho Đạo gia rồi.
“Đạo gia, người thật sự muốn hạ dược Côn Lâm Thụ kia à?” Quản Phương Nghi thử hỏi một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Mười năm trước có thể thu thập hắn, mười năm sau ta không tin hắn có thể một bước lên trời, cần phải hạ dược sao?”
Quản Phương Nghi không hiểu: “Vậy sao người còn nói ra mấy câu tự bôi xấu mình như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Trưởng lão Tử Kim động bị một đệ tử bên dưới của Thiên Hỏa giáo đánh bại không phải chuyện vẻ vang gì, không cho bọn hắn biết ta nắm chắc phần thắng, bọn hắn sẽ không bán mạng hỗ trợ.
Quản Phương Nghi hiểu ra, nhưng ít nhiều cũng hơi lo lắng: “Nhưng Nghiêm Lập nói không sai, Thiên Hỏa giáo đã dám để hắn đến, e là khá nắm chắc, lỡ như hắn thật sự đánh bại người thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo không cho là đúng: “Bại thì bại, có gì đâu chứ? Chỉ chút thể diện ấy mà! Thân phận địa vị của ta và hắn không ngang nhau, có một số việc đã định sẵn, ta dám gi ết chết hắn ngay tại đây, nhưng hắn thì không dám gi ết chết ta ngay tại đây, cùng lắm chỉ đánh bị thương, người của chúng ta để trang trí sao? Ta có gì phải lo lắng chứ?”
Nghiêm Lập vừa quay đầu đi đã bán đứng Ngưu Hữu Đạo, đi tìm Cung Lâm Sách, thổ lộ ý đồ sử dụng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ hạ dược để đảm bảo phần thắng của Ngưu Hữu Đạo, Cung Lâm Sách tương đối cạn lời, có điều nghe xong chuyện này, ông ta cũng khá quan tâm và chú ý đến Côn Lâm Thụ…
Tâm trạng của Tiền Phục Thành khá tệ, phát hiện hình như không nên đưa Côn Lâm Thụ tới đây. Chuyện Côn Lâm Thụ chạy tới Tử Kim động tìm Ngưu Hữu Đạo khiêu chiến dường như cũng đã đồn ra ngoài, có rất nhiều lời châm chọc được dấy lên.
Ngay cả trưởng lão Tử Kim động tới gặp mặt để bàn luận cũng thật lòng an ủi mấy câu, quên đi thôi, mười năm trước đã không phải đối thủ của Ngưu Hữu Đạo, nói gì hiện tại, đừng làm Thiên Hỏa giáo mất mặt, vân vân.