“Chết?”
Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày.
“Mở mắt ra, nhìn sư muội đang gào khóc của ngươi đi.”
Côn Lâm Thụ ngẩng đầu, nhìn sư muội mình đang lặng lẽ rơi lệ.
Ngưu Hữu Đạo từ tốn nói:
“Ta khuyên ngươi không nên làm chuyện ngu ngốc, tốt nhất là hãy đàng hoàng tuân thủ lời hứa hẹn của ngươi. Hiện giờ ngươi đã là người của ta, ngươi chết lúc nào là do ta quyết định. Nếu ngươi dám nuốt lời, đêm nay ta sẽ đưa sư muội ngươi cho bay tám người đàn ông, bảo đảm sư muội của ngươi suốt đời khó quên.”
Côn Lâm Thụ tức giận, bỗng nhiên quay đầu lại gào lên:
“Ngươi…”
Ngưu Hữu Đạo liếc xéo nói:
“Ta đã nói với ngươi, đường là do ngươi tự chọn, đừng hối hận. Ngươi cũng đã nói với ta, họa phúc vinh nhục ngươi đồng ý gánh chịu. Hiện giờ hối hận hả, chậm rồi! Côn Lâm Thụ, ngã một lần khôn ra thêm, lần này thật nhớ kỹ cho ta, đừng có tái phạm nữa. Ngươi sống, sư muội của ngươi sống; ngươi chết, sư muội của ngươi sống không bằng chết. Ta nói được là làm được!”
Côn Lâm Thụ vừa giận dữ vừa bi thương, người run lẩy bẩy, nhưng không thể làm gì được người trước mặt. Hiện giờ y mới nhận ra điều gì, mọi sự đều đã nằm trong bàn tay người ta!
Chính lúc này, Ngưu Hữu Đạo lạnh lẽo liếc mắt, chợt vung tay lên. Bản thân hắn chắn trước người Côn Lâm Thụ.
Tiễn Phục Thành đang bay tới.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo ra hiệu, Vu Chiếu Hành cũng lắc người khẩn cấp chạy tới.
Vân Cơ giao Hỏa Phượng Hoàng cho Quản Phương Nghi, cũng nhảy một cái hạ xuống bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, cùng Vu Chiếu Hành hộ pháp hai bên Ngưu Hữu Đạo.
Tiễn Phục Thành âm thầm cắn răng. Sau khi ông ta tỉnh lại từ cơn choáng váng vì cuộc chiến, ông ta lập tức quyết đoán. Dù có phải đập chết Côn Lâm Thụ, ông ta cũng quyết không thể để Côn Lâm Thụ rơi vào trong tay Ngưu Hữu Đạo, bằng không không có cách nào trả lời cho tông môn. Dù sao thì, tông môn để Côn Lâm Thụ đi Thánh cảnh cũng đã dự định để Côn Lâm Thụ chết trong đó.
Nhìn thấy người đang chặn ngang đường, Tiễn Phục Thành biết, e rằng mưu đồ của mình đã thất bại. Ngưu Hữu Đạo quá nhạy cảm.
“Tiễn trưởng lão, làm gì thế?” Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng hỏi.
Tiễn Phục Thành: “Các ngươi tránh ra, ta có lời nói với Côn Lâm Thụ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Bắt đầu từ bây giờ, y đã là người của ta. Có lời gì, ông cứ nói đi.”
Thấy phản ứng của mấy người của Ngưu Hữu Đạo, bên Cung Lâm Sách cũng chợt nghĩ ra điều gì bèn cấp tốc chạy tới, tụ tập bên Ngưu Hữu Đạo, thể hiện toàn bộ ưu thế sân nhà của Ngưu Hữu Đạo.
Tiễn Phục Thành biết là xong rồi. Nơi này không đến phiên ông ta ngang ngược, cũng không có cơ hội cho ông ta ngang ngược.
Tự mình trồng quả đắng, tự mình nuốt. Tiễn Phục Thành nuốt nước bọt, hỏi:
“Côn Lâm Thụ, nếu trận chiến này có vấn đề gì, cứ việc nói ra. Ta làm chủ cho ngươi!”
Hiện giờ ông ta vẫn muốn tìm cớ cãi cọ.
Nhưng mà đã chậm, Ngưu Hữu Đạo đã phá mọi đường lui của đối phương từ lâu. Hắn cười lạnh, lập tức tiếp lời:
“Côn Lâm Thụ, làm người tốt nhất phải biết giữ lời, bằng không ta nói được thì làm được!”
Hắn vừa nói, vừa nghiêng đầu nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng bị khống chế ngoài sân.
Côn Lâm Thụ không ngốc, đã nhận ra ý đồ của trưởng lão. Nhưng y nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo vừa nhìn sang, thấy sư muội lệ rơi đầy mặt, lòng thê thảm khôn cùng. Y làm sao không hiểu ý mà Ngưu Hữu Đạo vừa nói.
Nghiêm Lập cũng quay đầu lại nhìn, lòng vui mừng. Quả là tuyệt diệu, vị sư đệ này cắn chặt lão bà của Côn Lâm Thụ không buông, bây giờ mới thấy được đó là một chiêu tuyệt diệu. Vị sư đệ này quả nhiên đa mưu túc trí đến độ xấu xa. Chuyện này thú vị rồi.
“Trưởng lão, ta thua!”
Côn Lâm Thụ cúi đầu thừa nhận.
Do phản ứng của hắn, Tiễn Phục Thành nghiêng đầu nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng đang bị chèn ép bên ngoài, khóe miệng hơi nhếch lên, rồi lại nhìn về phía nân chứng trung gian đang nhìn chằm chằm vào mình, Tiền Trang chưởng quỹ, cuối cùng lại từ từ quay đầu lại nhìn chằm chằm về hướng Côn Lâm Thụ, yên lặng, tâm dần chìm xuống đáy cốc.
Chưởng môn Tử Kim Động Cung Lâm Sách đưa mắt nhìn một hồi rồi từ từ nói: “Tiền trưởng lão có nghi vấn gì đối với cuộc tỉ thí này chăng?”
Tiền Phục Thành không biết nên nói cái gì mới tốt, trong lòng hối hận muôn phần, hắn ta đột nhiên không hiểu, Ngưu Hữu Đạo đưa ra điều kiện hà khắc như thế, mình uống lộn thuốc hay sao mà lại đồng ý, bản thân là trưởng lão của Tử Kim Động, sao lại đồng ý loại chuyện này?
Mấu chốt là, thứ mà Côn Lâm Thụ tu luyện là bí kíp cao cường của Thiên Hỏa giáo – Thiên Hỏa Vô Cực thuật, làm sao lại thất bại trong tay Ngưu Hữu Đạo được chứ?
Thấy hắn ta không nói lời nào, Cung Lâm Sách lại nhìn về phía Tiền Trang chưởng quỹ: “Hàng chưởng quỹ, tỉ thí đã xong, thân là người trung gian, ngươi có dị nghị gì đối với quá trình và kết quả cuộc tỉ thí này không?
Tiền Trang chưởng quỹ khẽ hướng cằm về phía Côn Lâm Thụ: “Đã nhận thua rồi, cuộc tỉ thí này, thắng bại đã rõ, ta không có ý kiến gì. Tiền trưởng lão, chấp nhận thịu thua đi!”
Tiền Phục Thành hai má run rẩy.
Ngưu Hữu Đạo tóc dài xõa xuống hai vai nghiêng đầu nói: “Đưa người đi.”
Trần Bá và Ngô Lão Nhị đến bên cạnh Côn Lâm Thụ, Côn Lâm Thụ không có bất kì phản kháng gì, là vì tình hình dị thường trong cơ thể nên không còn sức phản kháng nữa, cũng là bởi vì Hỏa Phượng Hoàng đã trở thành con tin trong tay người khác không dám phản kháng, ông ta cứ thế bị giải đi, cuối cùng cũng chạm mặt cùng một chỗ với Hỏa Phượng Hoàng.
Viên Cương đưa mắt nhìn Đạo gia đang đứng trong sân thí luyện, Đạo gia vẫy tay ra hiệu đưa Hỏa Phượng Hoàng và Côn Lâm Thụ đi trước.
Người trong sân thí luyện nhìn chằm chằm vào Tiền Phục Thành, sau một hồi im lặng, Ngưu Hữu Đạo gật đầu chào Cung Lâm Sách cùng mấy người nữa rồi quay người gác kiếm mà đi.
Bọn Vu Chiếu Hành và Vân Cơ quay người đi theo, vừa đi ra ngoài sân, Quản Phương Nghi đang chờ ở ngoài đong đứa chiếc quạt tròn cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Người nên đi đã đi, người nên tiễn cũng tiễn đi rồi, thí dụ như Tiền Trang chưởng quỹ.
Còn lại Cung Lâm Sách cùng mấy người không mạo muội rời đi mà bay vút lên sườn núi, chào hai vị thái thượng trưởng lão.
Xuân Tín Lương nói: “Sao ta lại thấy cuộc tỉ thí này có chút gì đó kì lạ, thực lực của Ngưu Hữu Đạo này trông có vẻ còn vượt qua cả hai người chúng ta, hắn là do các ngươi chiêu nhận vào Tử Kim Động, thực lực của hắn rốt cuộc là như thế nào?”
Cung Lâm Sách mấy người nhìn nhau, sau khi có vẻ hơi do dự, Cung Lâm Sách nói: “Có thể là Ngưu Hữu Đạo đã ra tay dở trò gì đó trong cuộc tỉ thí này.”
“Ra tay dở trò?” Xuân Tín Lương và Đồ Khoái nhìn nhau.
Đồ Khoái giọng đầy nghi ngờ nói: “Thứ lỗi cho lão phu mắt mờ không nhìn ra, rốt cuộc hắn đã dở trò gì?”
Cung Lâm Sách cười khổ: “Theo một vài phán đoán trước khi cuộc tỉ thí diễn ra, Ngưu Hữu Đạo có thể đã cho Côn Lâm Thụ uống thuốc.”
Ông ta cũng không tiện nói ra điều gì chính xác, đường đường là chưởng môn của Tử Kim Động, nếu sớm biết Ngưu Hữu Đạo làm loại chuyện bỉ ổi đó mà không ngăn lại, tựa tựa hồ không thể nào nói ra nổi.
Cho uống thuốc? Hai vị thái thượng trưởng lão sửng sốt.
Đồ Khoái vẫn nghi ngờ nói: “Bị cho uống thuốc xong, lúc ra tay tỉ thí, Côn Lâm Thụ kia lại không phát giác ra sao?”
Cung Lâm Sách buông tiếng thở dài: “Cụ thể là chuyện gì xảy ra, chúng ta cũng không rõ lắm, còn phải đợi điều tra rõ ràng. Nhưng không biết sư thúc có chú ý hay không, vợ của Côn Lâm Thụ đã trở thành con tin trong tay Ngưu Hữu Đạo từ trước đó, dù có phát giác thì cũng sợ ném chuột vỡ bình.”
Hai vị trưởng lão nhìn nhau lần nữa, Xuân Tín Lương vuốt râu nói: “Đồ đệ này của Chung sư huynh có chút gian.”
Đợi hai vị túc lão bay đi rồi, trưởng lão Mạc Linh Tuyết nói: “Chưởng môn, chỉ sợ lần này Tiền Phục Thành khó mà hạ đài, đắc tội với hắn rồi chuyện chiến mã sẽ không sinh ra khó khăn trắc trở gì chứ?”
Cung Lâm Sách hừ lạnh một tiếng: “Mấy điều kiện kia của Ngưu Hữu Đạo hắn cũng dám đáp ứng, đúng là đầu óc không tỉnh táo mà. Ngươi nghĩ sau khi hắn trở về như vậy có còn giữ được vị trí trưởng lão kia không?”