“Tình hình càng lớn, chuyện quá nhiều, dựa vào sức một mình ta không thể nào ứng phó nổi. Nhìn phía trước, đường còn rất dài, chúng ta vẫn còn thiếu nhân tài, cô hiểu không? mặc kệ là nhân tài như thế nào, chỉ cần hữu dụng, ta không ngại nhiều.”
Quản Phương Nghi: “Tâm tình của người ta hiểu.
Cho dù hắn là nhân tài, nhưng người dùng phương thức này gạt bọn hắn về tay, người không sợ phu thê bọn hắn oán hận người sao?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn về phía bà ta, mang theo ý trêu đùa: “Hình như cô cũng bị ta lừa từ Tề kinh về? Cô oán hận ta sao?”
Quản Phương Nghi sững sờ, chợt thẹn quá hoá giận, “khốn kiếp” một tiếng, chát, chiếc quạt tròn đánh lên vai hắn, quay người bỏ đi: “Lười nói chuyện với người.”
Làn váy nhẹ nhàng lay động, Quản Phương Nghi bước xuống bậc thang đi ra khỏi đình, trên mặt lại nở nụ cười, nhớ lại năm đó, chuyện cũ ở Tề kinh, từ lúc đi cùng với nhau cho tới giờ, trong sóng gió tuy có nguy hiểm, nhưng cuộc sống nhàm chán ở Tề kinh chẳng thể nào có thể so sánh được, rất có mùi vị riêng.
Bà ta quay đầu lại thoáng nhìn một cái, nam nhân trong đình đang ngồi im chậm rãi uống trà, tuy im lặng nhưng lại có thần thái khó che giấu được, phía trước hình như vẫn còn sóng gió ầm ầm đang chờ đợi.
…
Lớp lớp non sông, đồi núi trùng điệp, Tiền Phục Thành khống chế một con phi cầm cỡ lớn đáp xuống một dãy núi nhìn tòa kiến trúc trong núi non trùng điệp phía xa, ở đí chính là cứ địa của Thiên Hỏa giáo.
Hiện tại Tiền Phục Thành đang có chút cảm giác sợ hãi khi trở về quê hương, đến rồi, chỉ dám đứng ở xa nhìn, trì hoãn không dám quay về.
Thực ra trên đường đi ông ta cũng đã dừng lại nhiều lần, đã trễ nãi không biết bao nhiêu thời gian.
Vẫn câu nói đó, không dám trở về, xảy ra chuyện như vậy, không dám đối mặt, trong lòng vô cùng ảo não.
Chuyện của Côn Lâm Thụ, ông ta cũng chẳng biết phải bàn giao như thế nào, thật sự không cách nào bàn giao được, có chưởng quỷ của Thiên Hạ Tiền Trang làm trung gian, ông ta lập tức bị kìm chặt, không thể nào xoay người, khiến ông ta chẳng còn đường nào để giảo biện.
Xảy ra chuyện như vậy, thân là trưởng lão Thiên Hỏa giáo, ông ta hiểu quá rõ sau khi trở về sẽ có hậu quả gì chờ đợi ông ta.
Ông ta sợ hãi, ông ta cũng muốn bỏ đi, cứ trốn đi cho rồi.
Nhưng sau khi cân nhắc, ông ta quyết định từ bỏ, lợi và hại giữa trốn với không trốn quá rõ ràng.
Không trốn, cùng lắm chỉ mất đi tất cả những gì đang có, xuống dốc trong tông môn nhưng không đến mức gặp phải nguy hiểm gì khác, cơ bản ăn dùng ít nhất sẽ không phải lo, khi gặp được thời cơ thích hợp vẫn còn có cơ hội tái khởi, dù sao bên dưới ông ta vẫn có một nhóm người của riêng mình.
Nhưng nếu một khi ông ta chạy trốn, tính chất của sự việc sẽ hoàn toàn khác, chắc chắn tông môn sẽ truy sát ông ta đến cùng, quãng đời còn lại của ông ta chắc chắn sẽ rơi vào lo âu thấp thỏm mãi mãi, những đệ tử trong hệ của ông ta cũng sẽ phân rõ giới hạn với ông ta, trở mặt thành thù, đủ các hậu quả khiến ông ta không thể nào tưởng tượng nỗi.
Chính vào lúc ông ta còn đang lo được lo mất, một con phi cầm tuần tra cỡ lớn lướt tới, có hai người từ trên nhảy xuống điều tra, cũng vì phát hiện ở đây có người đáp xuống.
Người tới là đệ tử Thiên Hỏa giáo, nhìn thấy ông ta, hai đệ tử vội vàng hành lễ: “Gặp qua Tiền trưởng lão.”
Tiền Phục Thành nở nụ cười khá gượng ép, hít sâu một hơi, nên đối mặt vẫn phải đối mặt, cuối cùng vẫn một lần nữa đứng dậy đi về phía tông môn…
Nơi ở của chưởng môn ở phía sau chính điện Thiên Hỏa giáo, một phong thư đưa đến, chính là thư Ngưu Hữu Đạo cho người gửi đi, vì trên đường đi Tiền Phục Thành do dự, nên thư gửi đi sau mà lại đến trước Tiền Phục Thành.
Trong thư nói chuyện của Côn Lâm Thụ không nên bàn với Tử Kim động, Tử Kim động sẽ là sư tử há miệng lớn, quyền chủ động trong tay Ngưu Hữu Đạo, nếu muốn tránh tổn thất, có thể tìm Ngưu Hữu Đạo đàm phán, Ngưu Hữu Đạo sẽ không đưa ra điều kiện gì.
Thư này, không rõ người gửi thư là ai, là ai bảo người gửi thư tới, cũng không hiểu ý tứ trong thư là gì, nhưng chưởng môn Văn Vũ Yên đã phát giác được đám Tiền Phục Thành đi Tử Kim động chắc chắn đã xảy ra chuyện.
Ông ta cấp tốc triệu tập chư vị trưởng lão tới, thư thay phiên chuyền tay tất cả mọi người, để mọi người xem qua.
Cả đám đang bàn bạc chuyện này thì bên ngoài chợt có đệ tử đến báo: “Tiền trưởng lão trở về.”
Tiền Phục Thành thân là trưởng lão, về cũng về rồi, hoàn toàn có tư cách vào thẳng trong này, sao còn cho người thông báo làm gì?
Thư, kết hợp với hành động dị thường của Tiền Phục Thành, cả đám cảm thấy không ổn, đều quay đầu nhìn về phía cửa lớn.
Văn Vũ Yên “ừ” một tiếng, ra hiệu cho người vào.
Sau khi đệ tử ra ngoài thông báo, bóng dáng Tiền Phục Thành chậm rãi xuất hiện ngoài cửa, rõ ràng lúc đi vào hơi bất an, đâu còn thần thái của trưởng lão Thiên Hỏa giáo, trông có vẻ hồn bay phách lạc, vô cùng ảm đạm.
Đợi ông ta đi đến đứng vững trước mặt mọi người, Văn Vũ Yên mới trầm giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Côn Lâm Thụ đâu?”
Tiền Phục Thành ảm đạm cúi đầu nói: “Ta có tội, ta phạm phải sai lầm lớn, xin chưởng môn trách phạt!” Dứt lời, liền quỳ xuống trước mặt bức tượng tổ sư gia.
Cả đám giật mình, hai mặt nhìn nhau.
Mặt Văn Vũ Yên đen lại, trầm giọng nói: “Ta hỏi ngươi xảy ra chuyện gì.”
“Sau khi đến Tử Kim động, Côn Lâm Thụ nóng lòng khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo, là ta hồ đồ rồi…” Tiền Phục Thành quỳ gối trước mặt mọi người, kể lại kỹ càng tiền căn hậu quả sau khi đến Tử Kim động, không dám giấu diếm gì.
Nếu đã quyết định trở về đối mặt, vậy thì không cần phải giấu diếm gì, cũng không thể nào giấu được. Côn Lâm Thụ đã rơi vào tay Tử Kim động, sao có thể che giấu, chỉ cần cho người đi hỏi tình hình thì sẽ biết rõ ràng ngay, không cách nào giấu diếm được.
Sau khi nghe ông ta kể lại xong, cả đám hít sâu một hơi, ai nấy nằm mơ cũng không thể ngờ, Tiền Phục Thành có thể làm ra chuyện hồ đồ đến mức này.
Đừng nói bọn hắn, bản thân Tiền Phục Thành cũng không tin trước đó mình lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Cho dù là bản thân Ngưu Hữu Đạo, ngay từ đầu cũng không thể ngờ, không ngờ Thiên Hỏa giáo sẽ để Côn Lâm Thụ chạy tới khiêu chiến, chuyện xảy ra và kết quả đều là sau khi Ngưu Hữu Đạo từng bước từng bước thăm dò được manh mối của bên này và thúc đẩy mà thành, nên mới khiến cho sự tình phát triển đến mức độ này.
“Tiền sư đệ, ngươi hồ đồ quá, Ngưu Hữu Đạo không chịu tỷ thí thì thôi đi, sao ngươi lại đồng ý với điều kiện này?”
“Tiền sư đệ, có phải ngươi điên rồi không? điều kiện hà khắc như vậy chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới hậu quả sao? Ngươi không biết Côn Lâm Thụ có mang trên mình bí thuật chí cao của Thiên Hỏa giáo à?”
“Ngươi, ta thật sự là không biết nên nói gì với ngươi nữa, ngươi nói ngươi đồng ý cũng đồng ý rồi, vì sao còn đồng ý để người của Thiên Hạ Tiền Trang làm trung gian, ngươi làm như vậy là chẳng còn đường mà hối hận nữa, Thiên Hỏa giáo ta sẽ rất bị động!”
Cả đám trưởng lão cực kỳ đau lòng, lần lượt lên án Tiền Phục Thành.
Tiền Phục Thành bị mắng mà không dám rên một tiếng, trong lòng cũng ai oán, lúc trước cả đám người này cứ nhất định bắt ông ta đi, bây giờ xảy ra chuyện đều trở thành một mình ông ta không đúng.
Đương nhiên, lúc này, chuyện đã rồi, quyền xử trí ông ta nằm trong tay những người này, không dễ đắc tội, không biện giải còn hơn biện giải, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận thôi.
“Tất cả im miệng cho ta!” Văn Vũ Yên đột nhiên gầm lên, âm thanh chấn động đại điện.
Văn Vũ Yên không nhìn Tiền Phục Thành đang quỳ gối phía trước mà ánh mắt lạnh lẽo nhìn mọi người, phất tay chỉ một vòng: “Các ngươi! Lỗi của mình hắn sao? Lúc đầu ta đã không cho phép, là ai ở đây mồm năm miệng mười nói giúp? Chút tâm tư trong lòng mình các ngươi còn không rõ sao?”