“Ta nói hươu nói vượn?” Ngưu Hữu Đạo lại đưa tay kéo ống tay áo của ông ta: “Thư, lấy ra cho chưởng môn xem cho ta. Ta còn nói sao ban nãy ở đại điện nghị sự ông cứ nhắm vào ta, chưởng môn, mau xem chứng cứ đi, thư chính là chứng cứ lão lấy việc công báo thù riêng. Lấy việc công báo thù riêng theo quy môn nên xử trí như thế nào?”
Từ sau khi lên làm trưởng lão Nghiêm Lập chưa từng đụng phải mấy chuyện này nên lập tức luống cuống tay chân, trong tình thế cấp bách liền thi pháp làm lá thư võ thành bột mịn, hủy bỏ chứng cứ này.
Cung Lâm Sách lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Lập, trước đó còn hơi nghi ngờ sao Nghiêm Lập có thể làm ra những chuyện như vậy? Giờ chính mắt nhìn thấy nên ông ta càng tin thêm mấy phần.
“Chưởng môn, người nhìn đi, có tật giật mình, lão đang xóa bỏ chứng cứ đấy!” Ngưu Hữu Đạo lập tức chỉ vào mớ bụi trắng bay đi sau khi bị đánh nát.
Cung Lâm Sách: “Làm bừa, mau cút về hết cho ta!” Ông ta nắm giữ quyền phán xét của một môn phái có thể nói ra những lời này thực ra vẫn đứng về phía Nghiêm Lập.
Ngưu Hữu Đạo lại chỉ về phía Nghiêm Lập, còn đang định nói gì đó thì bị Cung Lâm Sách tức giận trừng mắt: “Có phải lời nói của chưởng môn ta đây vô dụng với ngươi không?”
“…” Ngưu Hữu Đạo khẽ giật mình, thở phì phì quay người rút kiếm trên mặt đất bước nhanh rời đi.
Cung Lâm Sách quay đầu nhìn thấy Nghiêm Lập lại chỉnh y phục, chửi ầm lên: “Ngươi già cả hồ đồ rồi à? Trước mặt nhiều đệ tử như vậy có thể ra vẻ trưởng lão một chút không hả?”
“Chưởng môn, chuyện không phải như hắn nói đâu, thư là thư bên Bắc châu, tên chó đó lại giết người ta sắp xếp đi, lý do là vì ta cứ hoài nghi hắn, hắn nói ta muốn hủy hoại hắn…” Nghiêm Lập kể lại đại khái tình hình, lúc này không có người ngoài, ông ta cũng chẳng có gì phải dấu diếm, vốn ông ta là người cùng hệ với chưởng môn.
Cung Lâm Sách nhíu mày nói: “Cũng vì chuyện này ban nãy ở đại điện nghị sự ngươi đã trả đũa hắn?”
“Ta…” Nghiêm Lập không phản bác được, phát hiện đã làm ồn ào như vậy thì dù có lý ông ta cũng thành vô lý rồi.
Cung Lâm Sách: “Hắn bao lớn, ngươi bao lớn? Bàn về tuổi tác, ngươi đủ làm ông nội hắn, lôi lôi kéo kéo ồn ào như vậy, ai khó coi nhất?”
Ở một bên khác, Ngưu Hữu Đạo xuống núi ngay lập tức lại gống như người chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Quản Phương Nghi kinh ngạc hỏi: “Đạo gia, sao ngài động tay động chân với Nghiêm Lập, đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có việc gì, giết người của Bắc châu, chó già họ Nghiêm không vui.” Ngưu Hữu Đạo cười haha rồi lại tiếp tục cảm khái thở dài: “Tuổi trẻ thật tốt!”
“…” Quản Phương Nghi ngạc nhiên không hiểu.
Đây đã là lần thứ hai đối phương cảm khái.
Nhưng sau khi ngợi, Quản Phương Nghi vẫn nhắc nhở: “Đạo gia, Tử Kim động bên này cũng không quá thân cận với ngài, dù sao Nghiêm Lập là trưởng lão Tử Kim động, nếu họ đối cứng với ngài, quả thực là không tốt chút nào.”
Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn thất vọng: “Cô suy nghĩ nhiều rồi. Có vài người không nên đắc tội, còn có vài người đắc tội cũng không sao cả, mẫu thuânx công khai không phải là chuyện xấu, ta chính là muốn để vài phần mặt mũi cho Nghiêm lão cẩu để ông ta thấy, để tránh việc ông ta luôn nghi thần nghi quỷ với ta. Nếu ngay cả cho mấy phần cũng không cần… Khiến ta mất hứng, ta lập tức gây chuyện với ông ta đến khi ông ta chịu thua mới thôi.”
“Rõ ràng, ông ta là chịu trách nhiệm Tử Kim động bên kia đến giảng hòa với ta. Về sau, nếu như đổi thành người khác, ta sẽ không phối hợp, ta chỉ muốn Nghiêm Lập, những người khác không đủ tư cách để ngồi nói chuyện với ta. Đến lúc đó cô tin hay không, coi như Nghiêm Lập ngàn vạn lần không nguyện ý, ông ta vẫn phải thành thành thật thật tới tìm ta, dám đối cứng với ta, ta sẽ gây hấn với ông ta đến khi không còn cách nào mới thôi! Nếu có năng lực thì vào bí cảnh Thiên Đô đi lão già, trên tay đã không có con bài nào mà lại còn dám uy hiếp ta, chờ xem!”
Quản Phương Nghi hiểu ý hắn, nhịn không được mỉm cười, ý của vị này là yên tâm đã có chỗ dựa chắc, bà ta cũng yên lòng.
Nhưng việc bà ta nên nhắc nhở vẫn phải nhắc, đây cũng chính là ý của Ngưu Hữu Đạo, một người suy xét chu toàn cũng khó tránh khỏi có lúc sơ sót, Ngưu Hữu Đạo cũng cần có người bên cạnh nhắc cho hắn.
“Đã hơn ba mươi tuổi, cũng không còn trẻ nữa.” Quản Phương Nghi cười nhắc nhở một câu.
Lời này của bà ta quả thật là khơi gợi lên nỗi phiền muộn của Ngưu Hữu Đạo: “Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái mà đã qua nhiều năm như vậy.”
…
Ban đêm, bên trong một tòa phủ đệ, đèn đuốc sáng trưng.
Nghe trong phòng phát ra âm thanh khó nghe của đôi nam nữ, hoàng hậu nước Tống – Huệ Thanh Bình tức giận đến đến run lẩy bẩy, bên cạnh có một ít đệ tử đi cùng, ai cũng cẩn thận từng li từng tí, đều cảm thấy rất khó chịu, không nghĩ tới sẽ cùng sư phó đi phá loại chuyện như thế này.
Nếu như theo đánh giá của trên dưới triều đình thì Ngô Công Lĩnh không giống kiểu hoàng đế thường xuyên không ở trong cung.
Người này luôn rời khỏi hoàng cung, đi cả đêm không về, từ đầu Huệ Thanh Bình chỉ nghĩ là nước Tống vừa mới bình định nên khá bận rộn, sau đó nhận thấy có chút dị thường, phái đệ tử dưới trướng đi theo dõi, kết quả phát hiện ra Ngô Công Lĩnh thường xuyên đến tòa phủ đệ này qua đêm.
Lần này, rốt cuộc Huệ Thanh Bình cũng chạy đến xem xét tường tanah, kết quả thiếu chút nữa khiến bà ta tức điên lên.
Các đệ tử Đồng Tiên các đứng ở ngoài phòng có chút xấu hổ, liên tục nháy mắt với những đệ tử theo tới đây, dường như oán trách, tại sao lại để hoàng hậu chạy đến đây.
Các đệ tử Đồng Tiên các kia cũng bất đắc dĩ vì chẳng ai có thể ngăn cản Huệ Thanh Bình, đột nhiên hoàng hậu chạy đến, vị hoàng hậu này lại vô cùng cường thế, muốn vào thì có thể chặn lại không cho vào sao? Cũng không nghĩ tới mới giờ này mà Ngô Công Lĩnh đã hoan hỉ rồi.
“Để ta vào bên trong bắt đôi cẩu nam, cẩu nữ kia.” Huệ Thanh Bình đang tức giận đến phát run, đột nhiên quát lên một câu.
Các đệ tử nhìn nhau, người nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai dám làm bậy, cũng đều là nữ nhân cả, tình huống bên trong kia có thể nghĩ ra được, làm sao các nàng dám đi vào.
Trái lại, động tĩnh bên trong phòng ngừng lại bởi vì giọng nói này, rồi tiếng Ngô Công Lĩnh vang lên: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngoài cửa, đệ tử Đồng Tiên các gõ cửa, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, hoàng hậu nương nương tới.”
Ngay sau đó, trong phòn hình như vang lên tiếng ma sát quần áo, còn có tiếng khi đụng vào ghế.
Huệ Thanh Bình Nhịn không được, bước nhanh, xông thẳng vào, thủ vệ canh giữ cửa và đệ tử Đồng Tiên các giơ tay ngăn lại.
“Tránh ra!” Huệ Thanh Bình quát lên rồi xông vào, thân phận của bà ta, ai dám ngăn cản, bà ta xông, đạp tung cửa rầm một cái, thiếu chút nữa là đạp bay cả cánh cửa đi.
Trong phòng, Ngô Công Lĩnh đang tay chân luống cuống mặc quần áo, trên giường thì lộn xộn.
Ánh mắt lạnh lẽo của Huệ Thanh Bình nhìn khắp nơi trong phòng thì chỉ thấy có mỗi Ngô Công Lĩnh, nhưng lại mùi kia, bà ta cũng không xa lạ gì.
Mặc kệ Ngô Công Lĩnh ha ha nói: “Bình Bình, sao nàng lại tới đây?”
Huệ Thanh Bình nói: “Ngươi đang làm gì?”
Ngô Công Lĩnh thở dài: “Ở bên ngoài bôn ba mệt mỏi, vừa nằm xuống để nghỉ ngơi, nghe nói nàng đến, đành phải bò dậy.”
Huệ Thanh Bình chậm rãi tới gần: “Nơi này cách nội cung cũng không xa, vì sao ở bên ngoài qua đêm mà không trở về nhà.”
Ngô Công Lĩnh từ từ lùi lại.
Cà lăm nói: “Ta mà trở về trong cùng thì thế nào cũng phải gọi kẻ hầu người hạ, ta lại không muốn phiền phức, dù sao ngày mai cũng phải ra ngoài nên ở bên ngoài nghỉ ngơi luôn, như vậy bớt việc, cũng không muốn làm phiền sĩ môn.” Ánh mắt nhìn Huệ Thanh Bình đang đi tới gần giường, có chút căng thẳng.
Trong căn phòng này, chỗ có thể giấu người không có nhiều. Ầm! Đột nhiên, Huệ Thanh Bình đạp một cước vào giường, khiến dưới giường phát ra tiếng động rụt lại.