Ngưu Hữu Đạo nhẹ giọng nói bên tai bà ta:
“Nguy hiểm cũng có nghĩa là cơ hội. Bình thường chúng ta không có cơ hội tiếp xúc được với phía Thánh cảnh. Con người không có ai là hoàn mỹ, ta không tin không gì có thể phá được họ. Giới tu hành đã tôn thờ chín vị kia như thần thoại, rốt cuộc tình huống thế nào thì chúng ta lại không hề biết gì cả. Chúng ta chỉ vừa đánh vừa nghe ngóng tình hình, không dám tùy tiện hỏi thăm. Hồng nương, kẻ địch không hiểu rõ mới là nguy hiểm nhất. Chỉ khi đến gần họ, tìm hiểu họ, mới có cơ hội đánh bại bọn họ!”
Lời này vừa nói ra, Quản Phương Nghi hãi hùng khiếp vía. Lời nói này chẳng khác nào đại nghịch bất đạo, không khác gì cho thấy ý muốn khiêu chiến chín vị Chí Tôn. Bà ta xoay đầu sang, đối mặt rất gần với hắn nói:
“Cần gì phải tự kiếm chuyện, như bây giờ cũng rất tốt.”
Ngưu Hữu Đạo: “Khoảng thời gian gần đây, ta vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này. Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Ta cũng muốn tự tại, nhưng có thể tự tại sao? Sau bí cảnh Thiên Đô lại xuất hiện rèn luyện Thánh cảnh mà chưa bao giờ có. Chuyện này không hề tầm thường, ta thật không biết chín lão quái vật kia muốn lam gì. Lần này ta đi là muốn tìm kiếm hư thực.”
“Chín vị kia vẫn ẩn sau hậu trường khuấy lên mưa gió trong thiên hạ, coi chúng sinh như giun dế mà sắp đặt, sẽ không chịu dừng tay. Quy tắc nằm trên tay bọn họ, bọn họ muốn chơi thế nào thì chơi thế đó. Ta trốn qua được một lần, nhưng không tránh được lần sau, sớm muộn gì cũng bị cuốn vào. Nếu đã không thể tránh khỏi, ta không cần tránh nữa. Chẳng có đạo lý nào đã chịu đòn mà không lại không đánh trả. Lần này coi như họ không tìm tới ta, sớm muộn gì ta cũng tìm kiếm đến họ!”
Quản Phương Nghi quả thực chấn kinh tột độ. Hôm nay mới biết nỗi lòng của vị này. Bà ta hoảng hốt vội nói:
“Ngươi tuyệt đối đừng làm bậy. Bao nhiêu năm qua đã có biết bao nhiêu người mang hùng tâm tráng chí muốn khiêu chiến họ, nhưng cuối cùng không một ai có kết quả tốt. Ngươi cả nghĩ quá rồi, nghĩ cách sống sót trở về tốt hơn bất cứ điều gì.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không thấy làm sao dám chắc? Theo ta được biết, trước kia chỉ có ba vị Chí Tôn, hiện tại đã thành chín vị, thêm ra sáu vị thì phải nói thế nào? Người tu hành, có ai lại không muốn đột phá ràng buộc sinh tử, trường sinh bất tử như họ? Kẻ dám mới có cơ hội, kẻ không dám vĩnh viễn không có cơ hội.”
“Chuyện này…” Quản Phương Nghi không biết nói gì.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay, bỗng nâng cằm bà ta lên một cái, khen:
“Thơm lắm!”
Quả thật hắn có thể ngửi thấy mùi hương. Hai người sát nhau như thế, có thể ngửi thấy mùi hương trên cơ thể đối phương rất rõ ràng.
Chát! Quản Phương Nghi tát một cái gạt tay hắn đi, đứng phắt dậy. Bị hắn đùa giỡn như vậy, bà ta có cảm giác thẹn quá thành giận nói:
“Chết đi!”
Vừa vặn lúc này, Trần Quy Thạc dẫn ba người Phí Trường Lưu tới, vừa vặn thấy cảnh liếc mắt đưa tình này lập tức hơi lúng túng, muốn tránh đi. Ngưu Hữu Đạo đã nhìn thấy họ, cười vẫy vẫy tay với họ.
Ba người Phí Trường Lưu đi đến, Trần Quy Thạc trở về bên ngoài bảo vệ.
Thấy Quản Phương Nghi vẫn trừng mắt lườm nguýt mình, Ngưu Hữu Đạo vui cười hớn hở rời ghế nằm, đứng dậy.
“Đạo gia!”
Ba người Phí Trường Lưu tới gần, hành lễ.
Ngưu Hữu Đạo:
“Có việc gì?”
Ba người nhìn nhau, Hạ Hoa nói:
“Tuân theo ý của đạo gia, ba nữ đệ tử kia của ba phái chúng ta đều đã có thai. Chúng ta chuyên môn tới đây để bẩm báo cho đạo gia.”
Ngưu Hữu Đạo vừa nghe là biết duyên cớ. Chuyện thế này hoàn toàn có thể dùng mật thư để truyền lời, không cần ba vị chưởng môn tự mình đi tới đây. Hắn biết tâm tư của ba ngươi, cũng thuận tiện hỏi:
“Sự việc không bị truyền ra chứ?”
Hạ Hoa: “Không có, theo ý của ngài, chúng ta đã tiến hành cách ly để giữ bí mật.”
Ngưu Hữu Đạo: “Bọn Triệu Đăng Huyền biết không?”
Hạ Hoa: “Không. Chúng ta không thả người. Bọn họ lui tới tông môn thường xuyên cũng không tiện. Từ sau trận chiến với nước Triệu, giữa phu thê cũng chỉ gặp nhau mấy lần. Chúng ta đã khống chế tin vui, tạm thời chưa để ba người họ biết.”
Ngưu Hữu Đạo: “Rất tốt, chuyện về sau cứ tiến hành theo kế hoạch.”
“Vâng!”
Ba người đáp lời. Sau đó Phí Trường Lưu hỏi:
“Đạo gia thật sự phải đi Thánh cảnh?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mọi người đều biết, không cần hoài nghi.”
Phí Trường Lưu: “Vậy chuyện liên quan đến ba nữ đệ tử kia phải làm sao?”
Ngưu Hữu Đạo biết bọn họ muốn biết điều gì. Hắn nói thẳng:
“Nếu ta còn sống trở về, tất nhiên ta sẽ sắp xếp. Nếu ta không về được, các ngươi cứ bàn giao sự việc cho Tử Kim động. Cơ hội giao cho Tử Kim động, Tử Kim động sẽ biết nên làm gì. Đây cũng là cơ hội kết giao với Tử Kim động mà ta để lại cho các ngươi.”
Hạ Hoa vội vàng cười nói:
“Chúng ta vẫn muốn đi theo đạo gia. Cơ hội này không có cũng được, chúng ta chờ đạo gia trở về.”
“Dối trá!” Ngưu Hữu Đạo quẳng luôn ra một câu.
Ba người còn định biểu thị sự trung thành dối trá một phen, ai ngờ lại bị Trần Quy Thạc quấy rầy. Trần Quy Thạc bẩm báo:
“Đạo gia, Các chủ Hiểu Nguyệt các Ngọc Thương tiên sinh đã tới rồi, muốn gặp ngài.”
Vốn Các chủ Hiểu Nguyệt các đã đi kinh thành Tần quốc làm Hoàng đế, sau đó Ngọc Thương tiên sinh làm chuyện cần làm, trở thành Các chủ Hiểu Nguyệt các.
“A! Ngày hôm nay thật thú vị, khách mời người này tiếp người kia. Cho mời!”
Ngưu Hữu Đạo cười, chờ Trần Quy Thạc đi rồi lại nói với ba người trước mặt:
“Ta biết các ngươi lo lắng điều gì. Các ngươi không cần lo lắng như thế. Ta đã sắp xếp xong. Nếu ta không về được, các ngươi đi theo Vương gia là sẽ không gặp phiền toái gì. Đến lúc đó, các ngươi sẽ tự hiểu nên làm như thế nào. Được rồi, ta còn có khách cần gặp. Các ngươi lui xuống đi. Nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì các ngươi cũng quay về đi.”
“Được, không quấy rầy đạo gia tiếp khách.”
Ba người đồng thời chắp tay đáp rồi lui ra.
Không bao lâu sau, Ngọc Thương đi tới. Sau khi khách khí nói mấy câu gặp mặt, Ngọc Thương lôi tay Ngưu Hữu Đạo, kéo hắn sang bên, nhỏ giọng hỏi:
“Lão đệ, trước kia đệ đã thông báo cho ta sắp xếp người đáng tin đi Thánh cảnh. Ngươi thành thật nói cho ta, có phải ngươi đã biết trước là mình phải đi Thánh cảnh, cũng đã sớm biết Thánh cảnh muốn sắp xếp cho các trưởng lão đi vào không?”
Nếu là trước kia, Ngọc Thương tiên sinh còn có phần khó hiểu nguyên nhân mà Ngưu Hữu Đạo báo tin cho bên ông ta. Đợi đến lúc Thánh cảnh đột nhiên ra thông báo cho trưởng lão tham dự, ông ta không nảy sinh nghi ngờ cũng khó.
Lúc trước, Ngưu Hữu Đạo bảo ông ta sắp xếp cho người đáng tin đi vào Thánh cảnh, Ngọc Thương chẳng hiểu ra sao. Đến lúc biết Ngưu Hữu Đạo cũng nằm trong danh sách đi Thánh cảnh, Ngọc Thương bỗng tỉnh ngộ. Ngưu Hữu Đạo đang chuẩn bị người tiếp viện cho mình. Nếu không phải vậy, hành vi của hắn là không cần thiết.
Vì xác định nghi ngờ trong lòng, ông ta đang đợi Ngưu Hữu Đạo thông báo tiếp.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu là vì nguyên nhân khác, Ngưu Hữu Đạo bảo ông ta chuẩn bị người đáng tin thì nhất định là hắn có chuyện cần sắp xếp, hắn nhất định sẽ bàn giao trước khi đi Thánh cảnh.
Nhưng đợi đến khi kỳ hạn gần tới, Ngưu Hữu Đạo vẫn không thông báo bất kỳ điều gì. Điều này đã khiến Ngọc Thương giữ vững hoài nghi, lập tức mau chóng chạy tới.
Nghe thấy lời ấy, Ngưu Hữu Đạo há hốc mồm. Đối phương không nói tới, hắn cũng không hề nghĩ tới quan hệ nhân quả trong chuyện này.
Sau khi hiểu là chuyện gì, Ngưu Hữu Đạo chợt nghĩ ra, sợ là việc này khó mà giải thích rõ. Hắn cảm thấy dở khóc dở cười, nói:
“Lão ca, huynh cả nghĩ quá rồi. Thánh cảnh sắp xếp như thế nào, làm sao mà ta biết trước được? Bảo lão ca chuẩn bị người đáng tin là vì ta bị bí cảnh Thiên Đô dọa sợ rồi. Vừa nghĩ đến cái bí cảnh Thiên Đô kia vốn chẳng có chuyện gì của ta lại kéo ta vào, nên vừa nói đến cái vụ rèn luyện Thánh cảnh này, lòng ta vẫn còn sợ hãi đề phòng, cho nên ta mới phòng ngừa chu đáo thôi, có hiểu không?”