Dù vậy, đối mặt với kiếm khi vây công ngổn ngang, Viên Cương cũng khó chu toàn. Quần áo đã rách nát, trên người hắn ta xuất hiện từng vết thương chảy máu.
Đệ tử Tử Kim động đang vây công cũng phải thầm giật mình, thân thể thật cường hãn!
Bọn là người trong cuộc, tất nhiên biết mình không hề khách khí. Nếu là người thường mà bị trúng đòn một chút thôi, e là kẻ đó đã bị chém chết. Nhưng kiếm khí sắc bén chém trúng kẻ này mà chỉ có thể chém rách da thịt, khó gây ra vết thương trí mạng, mà hắn ta lại vẫn có thể chạy nhảy.
Dám làm càn trong Tử Kim động, các đệ tử Tử Kim động không hề nương tay với Viên Cương. Ngược lại, cũng có mấy người bị Viên Cương đánh ngã, cho nên họ càng nổi giận, càng hạ sát thủ đối với Viên Cương. Chỉ là Viên Cương quá mức mạnh mẽ, nhất thời khó gặp trí mạng.
“Hồng nương, nếu Viên gia xảy ra chuyện, ngươi làm sao nói với đạo gia?” Đoạn Hổ bị Trần Bá ấn lại hét lớn lên.
Quản Phương Nghi cũng nhận ra Tử Kim động đang hạ sát thủ, gào về phía đám người đang vây công:
“Viên Cương là huynh đệ của đạo gia, kẻ nào dám giết hắn ta, đạo gia tất bắt kẻ đó đền mạng!”
Tiện đó bà ta hét lên với Cự An đang đứng từ xa quan sát:
“Có người đang muốn giết huynh đệ của đệ tử Chung lão, ngươi còn không mau đi mời Chung lão?”
Cự An nghe tiếng lập tức phi vút đi.
Tại cửa biệt viện, Viên Phương mặc tăng bào cầm hai thanh giới đao, mặt hiện vẻ băn khoăn, nhưng cuối cùng vẫn xoay tay một cái thu hai cây giới đao vào trong tay áo, lắc mình trốn ra sau cửa, vươn đầu nhìn trộm tình hình bên ngoài.
Hai tiếng quát của Quản Phương Nghi lập tức khiến đám đệ tử Tử Kim động đang thẳng tay giết chóc phải e ngại, trong lúc vây công Viên Cương qua lại né tránh đều giao lưu ánh mắt.
Đối với Ngưu Hữu Đạo, các đệ tử Tử Kim động ở đây thực ra đều chưa từng tiếp xúc, chỉ nghe danh. Giống như Quản Thanh Nhai, thực ra bọn họ đều không sợ hãi gì, mà lại còn có phần khinh bỉ. Tử Kim động tuyên truyền nội bộ để nâng cao Ngưu Hữu Đạo, nói đến hoa rơi đầy đất, có vẻ như tự diệt uy phong của mình, đều nuốt cục tức nói rằng Ngưu Hữu Đạo gia nhập Tử Kim động chỉ để tránh họa. Vốn các đệ tử đại phái luôn tự cho mình là đúng, lại không biết Ngưu Hữu Đạo có thể trở về hay không.
Nhưng Chung Cốc Tử lại khác. Quản Phương Nghi đã nói động tới Chung Cốc Tử, điều này vẫn có lực uy hiếp nhất định đối với họ.
Thấy máu nhuộm trên người Viên Cương càng ngày càng nhiều, lại thấy thế tiến công hạ sát thủ lạnh lùng của Tử Kim động, Quản Phương Nghi đi vội tới chỗ Vu Chiếu Hành và Vân Cơ nói:
“Không nên đả thương người!”
Về tình cảm, cách làm của bà ta thực khiến người ta khó có thể chấp nhận. Nhưng bà ta dù sao cũng là người quản lý Phù Phương Viên nhiều năm, tại thời điểm mấu chốt vẫn có thể coi là bình tĩnh.
Vu Chiếu Hành và Vân Cơ hiểu ý của bà ta, đó là cứu Viên Cương ra nhưng không được làm tổn thương người của Tử Kim động. Bằng không, tầng lớp cao của Tử Kim động sẽ không thể giải thích cho tầng lớp dưới, sự việc sẽ khó có thể giải quyết.
Hai người nhìn nhau rồi cùng lúc lao ra. Họ không trực tiếp xen vào vòng chiến mà quấn lấy một phen. Cao thủ chính là cao thủ, họ hợp lực kéo Viên Cương ra…
Trong Quy Miên các, Cự An xông thẳng vào, quỳ vội tới trước mặt Chung Cốc Tử, gấp gáp hỏi:
“Sư tổ, bên biệt viện Mao Lư xảy ra vấn đề rồi, đánh với đệ tử bản phái rồi…”
Chung Cốc Tử mở hai mắt ra, lẳng lặng nghe xong chuyện Cự An nói, than thở:
“Biết rồi.”
Dứt lời, ông lại từ từ đóng mắt lại, tiếp tục chìm vào trạng thái thờ ơ.
Cự An muốn nói lại thôi. Nếu là lúc bình thường, sư tổ đã tỏ thái độ này thì y sẽ không nói gì thêm để quấy rầy sư tổ nữa. Nhưng hiện tại tình huống bên biệt viện Mao Lư quả thực khẩn cấp.
Do dự mãi, y vẫn không nhịn được nhắc lại:
“Sư tổ, việc này xử lý ra sao?”
Y hi vọng Chung Cốc Tử có thể nói một tiếng. Dù Chung Cốc Tử không ra mặt, chỉ cần Chung Cốc Tử lên tiếng, y có thể lập tức quay lại dùng danh của Chung Cốc tử giải quyết phân tranh, giúp giải tỏa tình thế gấp gáp bên Mao Lư.
Chung Cốc Tử đang nhắm mắt từ tốn nói:
“Ngươi muốn xử lý ra sao?”
Cự An: “Xin mời sư tổ quyết định.”
Chung Cốc Tử nhắm mắt hỏi:
“Sư thúc của ngươi đi Thánh cảnh, những người bên biệt viện Mao Lư kia có phải đệ tử Tử Kim động không?”
Cự An: “Không phải.”
Chung Cốc Tử: “Trên danh nghĩa, bọn họ đều là người ngoài. Ngươi bảo ta quyết định thế nào? Là vươn cùi chỏ ra ngoài mà xử lý đệ tử bổn môn, sau đó chạm tới đệ tử thuộc hệ phái của các Thái Thượng trưởng lão khác, hay là không thèm nói lý, thiên vị đệ tử bổn môn xử lý người của biệt viện Mao Lư?”
Cự An hiểu nỗi khó xử của ông:
“Sư tổ, ít nhất cũng có thể không giúp bên nào, ra lệnh cưỡng chế đôi bên dừng phân tranh.”
Chung Cốc Tử: “Chuyện như vậy tất nhiên có người chấp pháp của tông môn xử lý. Ta đã thoái ẩn, chuyện mà tông môn có thể tự xử lý thì ta không tiện đứng ra nhúng tay. Cự An, ta không còn nhiều thời gian. Nếu ta ra mặt giải quyết việc này, ta sẽ đắc tội với bọn họ. Bọn họ không dám làm gì ta, nhưng các ngươi không có đường lui. Sư thúc ngươi còn có thể sống mà về được hay không còn chưa chắc chắn, hiểu chưa?”
Đối với ông mà nói, người của biệt viện Mao Lư đều không quan trọng. Thọ hạn sắp tới, ông không quan tâm được nhiều như vậy.
Cự An cúi đầu ngầm thừa nhận…
Phía sau chính điện, Văn Mặc Nhi đứng chờ dưới mái hiên một lúc, chờ được Cung Lâm Sách tới.
Văn Mặc Nhi rời biệt viện Mao Lư tới thẳng nơi này, cầu kiến Cung Lâm Sách. Nàng ta tới là vì chuyện liên quan đến Cự An. Lúc trước tuy có nghe nói, nhưng nhưng Cung Lâm Sách vẫn chưa nói với nàng ta chuyện này. Nếu Cung Lâm Sách không nói, nàng ta càng không tiện chủ động hỏi thăm về sự việc ở cấp độ này. Nghĩa phụ không nói có hay là không tức là còn có biến hóa, nàng ta vẫn còn giữ một chút hy vọng.
Mãi đến tận khi Cự An xách rổ quả tới lấy lòng, xác nhận lời giải thích của mọi người, nàng ta rốt cuộc không nhịn được nữa chạy tới. Sau khi tới đây, nàng ta được biết Cung Lâm Sách đang thương nghị với các chưởng môn của phái khác, đành chờ đợi.
Cung Lâm Sách đi tới mái hiên, cười hỏi:
“Mặc Nhi có chuyện tìm ta?”
Văn Mặc Nhi rụt rè làm lễ nói:
“Quấy rối chưởng môn nghị sự, đệ tử có lỗi.”
Cung Lâm Sách: “Không sao, có việc nói thẳng. Ở đây không có người ngoài, không cần xa lạ, cứ gọi ta là nghĩa phụ.”
Đối với cô bé này, ông ta vẫn cảm thấy chút áy náy.
Văn Mặc Nhi do dự không biết nói thế nào, một lúc sau vẫn gắng hỏi:
“Đệ tử nghe một ít lời đồn, nói rằng nghĩa phụ thỏa thuận với Ngưu trưởng lão, muốn đệ tử gả cho sư huynh Cự An của Quy Miên các. Không biết lời đồn có thật không?”
Cung Lâm Sách trầm mặc. Ông ta cảm thấy khó mở miệng trong việc này, lại thêm vừa trở về từ Thánh đảo thì Ngọc Thương và ba chưởng môn của ba phái nước Tống tới nghị sự, nhất thời không tìm được cơ hội nói chuyện, không ngờ Văn Mặc Nhi chủ động hỏi đến.
Trầm mặc một chút, ông ta thở dài:
“Mặc Nhi, con cũng không còn nhỏ tuổi, sắp xếp như vậy có cái gì không thích hợp?”
Câu trả lời này không khác nào thừa nhận, Văn Mặc Nhi cắn răng, khổ sở nói:
“Nghĩa phụ, đệ tử không muốn gả cho người.”
Cung Lâm Sách nhìn nàng ta, im lặng một hồi rồi từ tốn nói:
“Thân là nghĩa phụ của con, ta có trách nhiệm suy nghĩ chuyện lớn cả đời cho con. Cự An thành thực biết thân biết phận, là người có thể giao phó cả đời.”
Văn Mặc Nhi thống khổ nói:
“Nghĩa phụ, lúc trước người muốn gả đệ tử cho Ngưu Hữu Đạo, bây giờ lại muốn đệ tử gả cho Cự An. Nếu tình huống có biến, có phải lại muốn đệ tử tái giá cho người khác?”
Lời này không khác nào đâm vào chỗ đau của Cung Lâm Sách. Đây chẳng phải chuyện đáng vẻ vang gì, Cung Lâm Sách lập tức giận tím mặt:
“Làm càn!”
Văn Mặc Nhi cúi đầu, mắt đỏ lên, viền mắt ướt át.