Phù Hoa chế nhạo: “Bảo ta bảo vệ y? Lúc đưa hắn cho ta chẳng phải ngươi nói là để y bảo vệ người phụ nữ như ta sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha: “Đại tỷ không phải loại phụ nữ mưu mô đó.”
Phù Hoa: “Không đùa cợt với ngươi nữa. Ta hỏi ngươi, bên ngoài có tin đồn rằng y đi Tử Kim động khiêu chiến ngươi, dùng thân đánh cược, kết quả thua trên tay ngươi rồi thành nô bộc cho ngươi. Điều đó có phải thật hay không?”
Việc này bây giờ đã không phải bí mật gì. Đương nhiên Thiên Hỏa giáo sẽ không chủ động kể ra sự việc mất mặt như vậy. Điều then chốt là không thể cấm được cái miệng của người bên Tử Kim động.
Tử Kim động muốn dọa dẫm Thiên Hỏa giáo mò lợi ích, kết quả Thiên Hỏa giáo không theo. Tử Kim động không mò được lợi ích đương nhiên phải thả tin ra để Thiên Hỏa giáo được đẹp mặt.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Đúng là có chuyện như vậy.”
Phù Hoa dường như vẫn nghi ngờ: “Ngươi thật sự đánh bại y?”
Nàng ta hỏi câu này là vì hai ngày nay đã tận mắt chứng kiến trình độ của Côn Lâm Thụ, không hề tầm thường. Thuật ngự hỏa của y vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần là yêu hồ bị y gặp được thì hầu như không thể chạy thoát, dù trốn vào đầm lầy hình như cũng vô dụng. Chỉ cần Côn Lâm Thụ thi pháp, dưới đáy đầm lầy cũng có thể bốc lên lửa, lập tức ép cho yêu hồ chạy ra.
Vì truy sát hung hăng như vậy nên cả nhóm không tránh được chuyện trúng phải cạm bẫy của yêu hồ. Một lần, trong đầm lầy nhô ra hàng nghìn cây xúc tu đen ngòm, Côn Lâm Thụ ngự hỏa kiếm như mưa, chém cho hàng nghìn xúc tu kia rơi ào ào. Yêu hồ nương nhờ hàng nghìn xúc tu đó để trốn tránh mà không được. Cả một vùng đầm lầy lớn hầu như bị đốt cháy.
Ngày đó, hỏa kiếm như mưa bão, khí thế ào ạt quét ngang tất cả thực sự kinh người, có phần dọa cho Phù Hoa kinh hãi. Nàng ta đánh giá, nếu thật sự đối chiến, e rằng nàng ta không hẳn đã là đối thủ của Côn Lâm Thụ. Đặc biệt là công pháp thuộc tính hỏa của Côn Lâm Thụ có khả năng khắc chế nàng ta.
Côn Lâm Thụ có thực lực mãnh liệt như vậy khiến nàng ta nghi ngờ tính thật giả của lời đồn. Ngưu Hữu Đạo thật sự có thể đánh thắng Côn Lâm Thụ?
Ngưu Hữu Đạo cười nhạt, qua loa nói: “May mắn thôi.”
Sau một phen truyện trò, Ngưu Hữu Đạo rời đi. Tuy vậy, những người xung quanh không phải vật trang trí.
Cả đám người trông như đang nhắm mắt ngồi bất động, thực ra đều đã nhận ra động thái của Ngưu Hữu Đạo từ đầu. Huống hồ, Ngưu Hữu Đạo đi lại không hề giấu diếm. Mọi người đều lặng lẽ lưu tâm.
Thấy Ngưu Hữu Đạo muốn đi, Triều Kính bỗng cất tiếng: “Ngưu trưởng lão, ngài muốn đi đâu?”
Ông ta đứng dậy, các trưởng lão phái khác cũng lục tục mở mắt đứng dậy, đi tới.
Tới gần, Triều Kính hỏi lại: “Ngưu trưởng lão, chỉ một hai canh giờ nữa là tới hừng đông, trời bây giờ vẫn tối đen, sao phải sốt ruột rời đi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chính là vì còn một đến hai giờ nữa tới hừng đông, ta mới phải rời đi. Ta đi chỗ nhân viên Phiêu Miễu các một chuyến. Nếu đi trễ, họ sẽ bỏ đi tứ tán. Ta không biết địa điểm đặt chân tiếp theo của họ, muốn tìm sẽ lại phiền phức.”
Trầm Nhất Độ khó hiểu: “Ngươi chạy đi tìm bọn họ làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hiệu suất săn giết của chúng ta hiện nay không cao. Nếu còn tiếp tục như bây giờ, quả thực không phải là biện pháp. Ta đi quan sát một chút xem họ săn yêu hồ thế nào, hoặc là ta tiếp xúc với họ một chút, xem có thể xin chút kinh nghiệm về hay không.”
Triều Kính: “Nếu như thế, không bằng mọi người cùng nhau đi, có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hai bên hiện tại đang là quan hệ cạnh tranh. Ngươi cảm thấy mọi người tụ tập chạy tới đó có ổn không? Không nên đi nhiều người tới đó. Ta đi vì ta tự có tính toán, ít người có chỗ tốt của ít người.”
Mọi người nghĩ lại thấy cũng phải, chỉ là nói gì đi nữa, việc tới chỗ Phiêu Miễu các hỏi kinh nghiệm vẫn làm mọi người có cảm giác vô căn cứ, cũng không biết vị này có cách gì.
Triều Kính do dự một chút nói: “Cũng được. Tối nay gặp lại sẽ nghe ngươi nói xem tình huống thế nào.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Tối nay sợ là không có cách nào tụ tập với các vị. Mấy ngày nay e rằng ta chưa chắc đã được nhàn rỗi. Nếu ta đi tới đó, chỉ cần có thể ở lại cạnh họ thì ta đương nhiên phải quan sát một thời gian. Có lẽ ta cần mười ngày nửa tháng cũng không chừng. Nếu đêm nay ta có thể trở về, tất nhiên ta sẽ chạy tới địa điểm tập kết tiếp theo. Nếu ta không về được, các vị tiếp tục kế hoạch săn bắn. Bên Phù Hoa ta đã để lại một địa điểm gặp mặt, đến lúc đó chúng ta tập kết ở đó.”
Mọi người nhìn về phía Phù Hoa. Phù Hoa vung vẩy một quyển sách nhỏ trong tay, gật đầu xác nhận.
Chuyện đã định, Ngưu Hữu Đạo dẫn hai người Tần, Kha rời đi.
Dù mọi người lòng mang nghi ngờ, nhưng Ngưu Hữu Đạo cố ý như vậy, bọn họ bây giờ lại đang cầu cạnh Ngưu Hữu Đạo nên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn biến mất trong bóng tối.
Vừa rời đi khu vực núi rừng, phân biệt phương hướng một chút, ba người Ngưu Hữu Đạo cấp tốc phóng vút đi.
Đầm lầy dưới bầu trời sao mịt mùng phiêu lãng. Ba bóng người bay nhảy lên lên xuống xuống.
Ba người chạy đi từ tối cho đến lúc trời tờ mờ sáng, cuối cùng cũng tới một khu vực núi rừng khác.
Liên tục bay lượn một hai giờ cũng tiêu hao pháp lực không nhỏ, Ngưu Hữu Đạo tạm chưa tới gần mà tìm kiếm một nơi kín đáo khôi phục pháp lực. Hắn hạ lệnh thay phiên quan sát động thái ở chỗ cần đến.
Tần Quan hiếu kỳ: “Trưởng lão, ngài nói là tiếp xúc với họ mà?” Y muốn hỏi là, đã tìm được người rồi lại lén lén lút lút ở đây là muốn làm gì?
“Ít hỏi, nhìn nhiều.” Ngưu Hữu Đạo đáp. Hai người đành đè nén nghi vấn trong lòng, tiếp tục ẩn náu.
Mãi đến tận khi sắc trời sáng bừng, từ trong vùng núi rừng phía trước có nhóm người Phiêu Miễu các đi ra, hai người một tổ, xếp hình quạt tiến về phía trước.
Ngưu Hữu Đạo nhìn chăm chú một lúc, chờ nhân viên Phiêu Miễu các tản ra hết, không nhìn thấy đối phương, hắn mới quay đầu lại nói:
“Nơi này có rất nhiều vùng trống trải, dễ bị phát hiện. Hầu tử có dạy các ngươi phải làm gì để lần theo dấu vào thời điểm thế này chứ?”
Đã dạy, hai người nhìn quần áo màu đỏ rất bắt mắt trên người rồi lập tức lăn vào bùn lầy, đảo mắt đã hóa thành hai bức tượng đất.
Ngưu Hữu Đạo cũng thế. Sau đó, ba bộ tượng đất nhắm hướng một nhóm người rồi đuổi theo.
Đuổi theo chưa tới nửa giờ đã có tiếng tranh đấu xuất hiện. Ba người tới gần rồi cấp tốc nằm nhoài xuống bùn đất, phóng mắt nhìn ra xa. Họ mơ hồ nhìn thấy hai nhân viên Phiêu Miễu các đang săn yêu hồ.
Ngưu Hữu Đạo giơ tay chỉ bên trái và bên phải, dùng dấu tay ra hiệu, sau đó chỉ về phía mục tiêu.
Hai người hiểu, chính là dấu tay mà Viên Cương đã dạy họ, ý là bảo họ đi sang hai bên mục tiêu để kiểm tra. Họ gật đầu rồi cấp tốc chia ra chạy sang hai bên mục tiêu.
Mục tiêu đã săn được một con yêu hồ, tiếp tục tiến tới. Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, lén lút đi theo đằng xa. Dọc đường đi, hắn kết cỏ để lại dấu vết.
Lần này đi mất không ít thời gian. Đợi đến lúc mục tiêu đáp xuống một vùng núi để nghỉ ngơi, Ngưu Hữu Đạo cũng dừng lại ẩn núp. Hắn nằm ngoài trong bùn lầy.
Chờ một lúc, Tần Quan và Kha Định Kiệt lần mò tới, báo rằng trong phạm vi mấy dặm quanh đây không có người.
“Đi, tới gặp họ.” Ngưu Hữu Đạo dứt lời liền bật dậy. Người đang trên không, hắn thi pháp chấn động cho nước bùn văng ra, trở về hình dáng ban đầu.
Hai người Tần, Kha không biết hắn muốn gì, nhưng cũng hiện thân, dùng pháp thuật làm sạch người, rồi cùng bay về phía vùng núi kia.
Ba người vừa đáp xuống khu vực kia đã lập tức kinh động nhân viên Phiêu Miễu các, bên kia quát: “Người nào?”
Vừa quyết định xuất hiện, Ngưu Hữu Đạo không có ý định trốn tránh gì nữa.
Song phương vừa thấy mặt, Ngưu Hữu Đạo bay thẳng đến chỗ hai nhân viên Phiêu Miễu các.
Hai người kia có thể không nhớ hết mọi người trong chuyến rèn luyện, nhưng có ấn tượng sâu sắc đối với Ngưu Hữu Đạo.