Nhưng cũng vì vậy, mọi người có thể xác nhận, Thái Thúc Sơn Thành đã làm chuyện phạm quy.
“Muốn chạy?” Đinh Vệ cười lạnh: “Bất luận chết hay sống, cũng phải bắt cho bằng được.”
Thái Thúc Sơn Thành đã phá được vòng vây bao quanh đỉnh núi, nhanh chóng bay ra khỏi đỉnh núi, phía sau là một đám thành viên Phiêu Miễu Các truy sát.
Két! Một âm thanh bén nhọn vang lên, một con phi cầm cỡ lớn bay lên không trung.
Ngay sau đó, lại có thêm bảy tám con đuổi theo. Hoàng Ban đích thân dẫn đội, chở người đuổi theo hướng Thái Thúc Sơn Thành bỏ trốn.
Đứng trên cao nhìn lại, Huyền Diệu thấy có người đuổi theo đằng sau Thái Thúc Sơn Thành, chết cũng không thả. Mặc kệ Thái Thúc Sơn Thành có trốn đến đâu, đều có một đám người đuổi theo, một đường truy sát không ngừng.
Đinh Vệ vẫn thờ ơ với cuộc truy sát, nhìn cũng không nhìn nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Thái Thúc Tầm và Thái Thúc Lập.
Gương mặt hai đệ tử Khí Vân Tông vẫn tràn ngập sự lo lắng. Bán đứng Thái Thúc Sơn Thành, trong lòng bọn họ cảm thấy áy náy vô cùng. Thái Thúc Sơn Thành không chỉ là Trưởng lão của môn phái, lại còn là thúc thúc của bọn họ, làm sao mà chịu nổi chứ?
Tiếng đánh nhau xa dần, có thể thấy được sức chiến đấu của Thái Thúc Sơn Thành rất mạnh. Chỉ có nhiều lần đột phá vòng vây, tiếng đánh nhau mới có thể xa dần như thế.
Thái Thúc Sơn Thành có chạy thoát hay không, thành viên các phái ai cũng không biết, nhưng nhìn biểu hiện của Đinh Vệ, dường như không chút lo lắng, đoán chừng kết cục của Thái Thúc Sơn Thành lành ít dữ nhiều.
Thành viên Phiêu Miễu Các bao quanh đỉnh núi đã ít đi một nửa. Số còn lại đã đuổi theo Thái Thúc Sơn Thành, hiện trường lâm vào sự yên tĩnh.
Lúc này, Đinh Vệ mới lên tiếng: “Thái Thúc Tầm, Thái Thúc Lập, bổn chưởng lệnh nói lời giữ lời, sẽ không liên lụy, đặc xá các ngươi vô tội. Nói đi, sự thật có phải như Ngao Phong đã nói hay không, Thái Thúc Sơn Thành đã từng giết người cướp mắt dọc của yêu hồ?”
“Vâng.” Thái Thúc Tầm thừa nhận, Thái Thúc Lập cũng gật đầu một cách khó khăn: “Vâng.”
Đinh Vệ hỏi: “Giết người nào, cướp của người nào?”
Hai người nhìn nhau, Thái Thúc Tầm nói: “Trưởng lão Vạn Thú Môn Triều Kính. Khi chúng ta gặp Triều Kính, ông ta đã bị trọng thương, không còn sức lực để chống trả. Trưởng lão chỉ thuận tay giết ông ta, lấy đồ của ông ta mà thôi. Đây chỉ là gặp tiện nghi thì nhặt, cũng không phải cố ý cướp.”
Lời vừa nói ra, thành viên các phái đều xôn xao. Thì ra là Triều Kính của Vạn Thú Môn. Náo loạn cả nửa ngày, đích thật Thái Thúc Sơn Thành đã giết Triều Kính.
Không ít người nhìn Ngưu Hữu Đạo. Bọn họ nhớ khi Thái Thúc Sơn Thành và Ngưu Hữu Đạo đấu võ mồm với nhau, lúc đó Ngưu Hữu Đạo có chất vấn Thái Thúc Sơn Thành tại sao biết Triều Kính đã chết, không nghĩ đến một câu thành sấm.
Đinh Vệ thấy Ngao Phong không chút nao núng, như vậy lời Ngao Phong nói là thật. Y tiếp tục hỏi hai người: “Trước khi Triều Kính chết có nói ai đả thương ông ta hay không?”
Thái Thúc Tầm lắc đầu: “Lúc đó Triều Kính bị thương rất nặng, tứ chi không còn đầy đủ, đang thoi thóp, miệng không thể nói, không có… không có…” Nói đến đây, gã dường như nhớ ra điều gì đó, có chút ấp a ấp úng.
“Sao?” Đinh Vệ nghi ngờ hỏi lại, rồi nhìn chằm chằm Thái Thúc Lập, chỉ thấy mắt Thái Thúc Lập hơi lấp lóe, rõ ràng có ẩn tình nào đó, không khỏi hỏi lại lần nữa: “Đến mức này rồi, ngươi còn không muốn nói thật, hay là muốn rũ sạch liên lụy với mình?”
Thái Thúc Tầm vội nói: “Hồi chưởng lệnh, không phải chúng ta không muốn nói thật, mà là chúng ta không dám nói.”
Đinh Vệ nói: “Việc đã đến nước này, còn có cái gì phải giấu diếm nữa chứ. Nói đi, chỉ cần không liên quan đến các ngươi, ta sẽ tha cho các ngươi vô tội.”
Thái Thúc Tầm do dự một chút, sau đó khẩn trương nói: “Triều Kính biết mình bị trọng thương, trước khi hôn mê đã lưu lại manh mối, khả năng có liên quan đến hung thủ.”
Lời này khiến Đinh Vệ coi trọng: ”Đừng ấp úng nữa, manh mối gì?”
Thái Thúc Tầm đáp: “Trước khi Triều Kính hôn mê đã để lại mấy chữ, dùng máu của mình viết xuống ba chữ Phiêu Miễu Các trên tảng đá bên cạnh. Chúng ta cũng không biết là có ý gì.”
Không ít người có mặt tại hiện trường nhìn nhau. Tình huống đó mà còn không biết là có ý gì? Triều Kính hiển nhiên chỉ người đánh trọng thương ông ta là người của Phiêu Miễu Các. Cả hai người biết rõ, chỉ là không dám công khai vạch mặt mà thôi.
Gương mặt Đinh Vệ căng ra, vốn cho rằng không có chứng cứ, không nghĩ đến lại xuất hiện chứng cứ chỉ chứng thành viên Phiêu Miễu Các phạm quy.
Trước khi chết còn để lại chứng cứ chỉ tội Phiêu Miễu Các? Ngao Phong vô thức liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo, trong lòng kinh ngạc vô cùng, không biết Ngưu Hữu Đạo cố ý làm vậy, hay là hắn đã nhìn thấy nên mới bảo hắn ta nói như thế?
Nếu là Ngưu Hữu Đạo cố ý bày ra, hắn ta đúng là khó có thể tưởng tượng. Hoang trạch tử địa là nơi nào chứ? Muốn tìm người còn khó, nhưng Ngưu Hữu Đạo chẳng những có thể biết hai thành viên Phiêu Miễu Các đã chết, còn có thể biết tình hình lúc Triều Kính bị hại, lại có thể nhìn thấy cảnh ông ta bị cướp.
Trước đó, hắn ta còn tưởng rằng mình chỉ trùng hợp gặp được Ngưu Hữu Đạo, mà Ngưu Hữu Đạo bởi vì cẩn thận nên đã làm ký hiệu trên đồ hắn bị cướp. Bây giờ xem ra cũng không đơn giản như vậy, ngay từ đầu cái bẫy này đã nhắm vào hắn ta.
Chỉ là hắn ta khó có thể tin được, tại sao Ngưu Hữu Đạo lại có năng lượng lớn như vậy ở hoang trạch tử địa. Một nơi ngay cả thu thập tin tức cũng khó, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại có năng lực quan sát bốn phía hoang trạch tử địa như vậy?
Hắn ta không biết Ngưu Hữu Đạo có cấu kết với yêu hồ hay không? Nhưng rồi hắn ta lại cảm thấy không có khả năng. Ngưu Hữu Đạo mới đến hoang trạch tử địa, yêu hồ trời sinh tính đa nghi, trong thời gian ngắn không có khả năng tin tưởng người ngoài mà hợp tác được.
Hắn ta nghĩ đến một khả năng lớn nhất. Hắn ta hoài nghi không biết bên trong Thánh Cảnh có người phối hợp với Ngưu Hữu Đạo hay không. Có thể trong phạm vi rộng lớn như vậy làm tay chân cho hắn, năng lượng của người này ở Thánh Cảnh tuyệt đối không nhỏ, rốt cuộc là ai chứ?
Hắn ta nhớ đến Ngưu Hữu Đạo đã từng được La Phương Phỉ đưa ra khỏi Thánh Cảnh, mơ hồ có cảm giác hắn ta đã rơi vào một âm mưu rất lớn.
Suy nghĩ một hồi, Đinh Vệ đột nhiên hỏi: “Tảng đá kia ở đâu, chắc các ngươi vẫn còn nhớ chứ?”
Hai gã đệ tử Khí Vân Tông hiểu rõ ý của y. Y chính là muốn đến tìm vật chứng. Thái Thúc Lập đáp: “Hồi chưởng lệnh, chúng ta không nhớ rõ vị trí cụ thể, chỉ nhớ phạm vi đại khái mà thôi. Còn nữa, sau khi Trưởng lão giết Triều Kính xong, đã thuận tay ném thi thể Triều Kính xuống đầm lầy.”
Đối với chuyện này, mọi người cũng không tính là ngoài ý muốn. Làm mấy chuyện như thế, không ai lưu lại chứng cứ làm gì. Hủy thi diệt tích là chuyện rất bình thường.
Chỉ nghe Thái Thúc Lập tiếp tục nói: “Tảng đá có chữ Phiêu Miễu Các cũng đã bị Trưởng lão thuận chân đá vào đầm lầy luôn rồi. Chữ được viết bằng máu, ngâm trong nước bùn, lại qua mấy ngày, sợ là chữ viết đã không còn nhìn rõ được nữa.”
Đinh Vệ hỏi: “Chuyện phát sinh được bao lâu rồi?”
Thái Thúc Lập đáp: “Đại khái khoảng một tháng trước.”
Đinh Vệ hơi cau mày.
Mọi người nhìn nhau. Một tháng trôi qua, vết máu trên tảng đá nhất định đã bị nước bùn ăn mòn. Đừng nói là chữ viết, chỉ sợ thi thể của Triều Kính cũng đã bị những sinh vật nhỏ bé trong đầm lầy gặm chỉ còn lại bộ xương.
Nói cách khác, chứng cứ có liên quan đều đã bị mất hết.
Nhưng không ai hoài nghi lời Thái Thúc Tầm và Thái Thúc Lập nói là giả. Đến nước này rồi, hai người ngay cả Trưởng lão trong môn cũng bán đứng, có cần phải nói dối nữa sao?
Sự việc đã được kiểm chứng, Ngao Phong như trút được gánh nặng. Chỉ cần lời hắn ta nói không có vấn đề gì là được. Tất cả manh mối phủ nhận lời khai của hắn ta đã mất hết. Những vấn đề còn lại, hắn ta có thể nghĩ biện pháp để giải quyết. Thậm chí, hắn ta còn có thể lấy lý do không nhớ rõ để giải thích.