Mọi người đều hiểu, khi Phiêu Miễu Các đem những người này đến, cũng không nói cho bọn họ biết chuyện gì xảy ra.
Thái Thúc Sơn Hải cũng nhận ra có điều gì đó không được bình thường, phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình có chút kỳ lạ.
Ngay từ lúc cùng với những người bổ sung khác chạm mặt, ông ta đã phát hiện có điều gì đó không bình thường. Người của các phái khác đều gặp nạn, duy chỉ có người của Khí Vân Tông là bị Phiêu Miễu Các nói là phạm tội nên bị giết. Còn nữa, các môn phái khác đều bổ sung ba người, duy chỉ có Khí Vân Tông là một người, khiến cho ông ta không biết tình huống như thế nào.
An Thủ Quý hỏi tiếp: “Toàn huynh, có chuyện gì mà huynh cứ ấp úng như vậy?”
Toàn Thái Phong lúng túng nói: “Trở về rồi nói sau.”
Có mấy lời không chỉ vì có Thái Thúc Sơn Hải ở đây mà khó nói, còn có Ngưu Hữu Đạo. Trước đó Thái Thúc Sơn Thành đã huỵch toẹt chuyện Ngưu Hữu Đạo cấu kết với Triều Kính, bảo ông ta làm sao mà nói đây?
An Thủ Quý cau mày, cũng có chút do dự: “Chúng ta đến đây, bọn họ đã bắt chúng ta viết xuống vài thứ. Các người… không biết lúc các vị đến đây, Phiêu Miễu Các bắt các vị viết cái gì?”
Nghe xong, sắc mặt của người tham gia rèn luyện đều trở nên kỳ lạ, trong nháy mắt hiểu được vì sao An Thủ Quý do dự trước khi hỏi.
Toàn Thái Phong đáp: “Đừng hỏi nữa. Bắt viết cái gì thì viết cái đó, không viết không được. Một người cũng không chạy thoát.”
Nghe được tất cả đều viết, các Trưởng lão tham gia rèn luyện đều nhẹ nhàng thở ra. Không có chuyện người này may người kia không may. Tất cả đều không may là tốt rồi.
Những người này đến đều thu hút người các môn phái khác.
Động tĩnh như vậy, khiến Thái Thúc Lập và Thái Thúc Tầm đang núp trong phòng phải nhìn ra. Sau khi nhìn thấy Thái Thúc Sơn Hải đến, cả hai người có chút luống cuống. Bây giờ, gặp không được, mà không gặp cũng không được, cả hai đều bước ra mái hiên đứng chờ.
Bên này không ai trả lời rõ ràng, Thái Thúc Sơn Hải đang muốn tìm người nhà để hỏi cho rõ, nhìn thấy hai gã đệ tử, ông ta lập tức nhờ mọi người nhường đường một chút, sau đó bước nhanh đi.
Người đến trước nhìn thấy, thần sắc hoàn toàn khác nhau.
Đám người An Thủ Quý lần lượt chào hỏi người các môn phái khác xong, lại thấy có một số môn phái lén lút lôi kéo An Thủ Quý, thỉnh thoảng còn liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo, hắn không khỏi cười lạnh, biết những người này không có lòng tốt, đoán chừng muốn tố cáo hắn.
Ngưu Hữu Đạo chẳng quan tâm. Không có bằng chứng, cáo trạng như thế nào? Hắn nói một tiếng “mệt mỏi”, sau đó dẫn Tần Quan và Kha Định Kiệt về phòng của mình.
Trong gian phòng của Khí Vân Tông, sau khi hỏi qua tường tận, Thái Thúc Sơn Hải đứng phắt dậy, một tay nắm chặt vạt áo Thái Thúc Tầm, giận dữ mắng: “Dám bán đứng Trưởng lão tông môn, các ngươi…” Đúng là giận không kềm được.
Hiểu được nguyên nhân tại sao mình lại đến đây, ông ta có thể nói là tức giận quá mức.
Thái Thúc Lập bị dọa, vội quỳ xuống: “Tam bá, chúng ta cũng không còn cách nào. Chúng ta cũng vì suy nghĩ cho tông môn. Phiêu Miễu Các nói, một khi bị tra ra, nhất định sẽ hủy diệt Khí Vân Tông, huyết tẩy Thái Thúc gia tộc.”
Thái Thúc Tầm cũng gấp giọng giải thích: “Nếu Tam bá không tin, có thể nghe ngóng từ người khác. Ban đầu, chúng ta cũng chết không thừa nhận, cũng đã chuẩn bị cùng lắm thì chết, cùng chung hoạn nạn với Lục thúc. Chúng ta chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, nhưng nguy hiểm cho toàn bộ tông môn, cái nào nặng cái nào nhẹ chứ? Chúng ta chỉ là bất đắc dĩ mới cầu sinh một cách cẩu thả như thế.”
“Hừ!” Thái Thúc Sơn Hải đẩy tay gã ra.
Thái Thúc Tầm lảo đảo vài cái, sau khi đứng vững, cũng vội vàng quỳ xuống.
Ngực Thái Thúc Sơn Hải phập phồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người, cơn giận khó tiêu. Nếu là bình thường, ông ta sẽ chém chết hai người, nhưng nơi này không phải là nơi để ông ta làm loạn. Ông ta không dám tùy ý giết người ở đây, huống chi ông ta còn cần hai người biết rõ tình huống hỗ trợ.
“Khí Vân Tông, cút ra đây cho ta.” Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Trưởng lão An Thủ Quý của Vạn Thú Môn.
Nghe giọng, Thái Thúc Sơn Hải biết được người đến là ai, liền cười lạnh nói với hai người đang quỳ dưới đất: “Nhìn đi, chuyện tốt mà các người rước lấy đã tìm đến cửa rồi đấy.”
Thái Thúc Tầm và Thái Thúc Lập không thể giải thích. Trưởng lão nói không sai, đây là hậu quả do bọn họ dẫn đến. Nếu bọn họ sống chết không nhận, tội danh không đến mức đổ hết lên đầu Thái Thúc Sơn Thành, không hại chết ông ta, Vạn Thú Môn cũng không có chứng cứ tìm đến Khí Vân Tông.
Bây giờ đã xác định Khí Vân Tông phạm quy giết người, lại còn giết Trưởng lão Vạn Thú Môn, Vạn Thú Môn làm sao có thể xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
“Còn quỳ làm gì, quỳ nhận tội với người ta hay sao? Đi.” Thái Thúc Sơn Hải nói xong liền quay người, không chút luống cuống, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra.
Bước ra ngoài, ba người đứng dưới mái hiên, nhìn An Thủ Quý đang khí thế hung hăng đứng dưới bậc thang. Thái Thúc Sơn Hải quát mắng: “Ở đây hô to gọi nhỏ để làm gì?”
An Thủ Quý nói: “Khí Vân Tông của ngươi giết Trưởng lão Vạn Thú Môn ta, ngươi nói ta nên làm gì?”
Ông ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Có không ít môn phái lôi kéo, kết bè kết đảng, hoặc có người chủ tâm châm ngòi, không biết mới là lạ.
Thái Thúc Sơn Hải không phủ nhận phán quyết của Phiêu Miễu Các: “Người phạm tội đã bị Phiêu Miễu Các xử lý, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”
An Thủ Quý nói: “Việc này, Khí Vân Tông các ngươi nhất định phải cho Vạn Thú Môn chúng ta một công đạo.”
Động tĩnh hô to gọi nhỏ một lần nữa thu hút người trong các phòng khác bước ra xem náo nhiệt. Ngưu Hữu Đạo cũng bước ra, chống kiếm đứng từ xa nhìn lại.
Kha Định Kiệt bước đến, muốn dò xét tình huống, kết quả bị Ngưu Hữu Đạo gọi lại: “Ngươi đi làm gì?”
Kha Định Kiệt chỉ về phía xa, ngạc nhiên nói: “Đệ tử muốn xem chuyện gì xảy ra.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Còn cần nhìn sao? Ngoài miệng thì lớn tiếng, nhưng lại không dám làm loạn. Chuyện giữa chúng ta và Vạn Thú Môn đúng là có chút không rõ ràng. Vạn Thú Môn đang muốn dát vàng lên mặt mình. Bọn họ khi dễ ngươi cũng không thành vấn đề. Đừng đi tìm mấy chuyện không thoải mái. Bây giờ không phải là lúc gây chuyện.”
“Vâng.” Kha Định Kiệt đành phải đồng ý, đứng một chỗ từ xa xem náo nhiệt.
Bên kia, Thái Thúc Sơn Hải cười nói: “Bàn giao? Người ta chẳng có thứ gì hết, ngươi muốn bàn giao cái gì? Muốn đánh? An Thủ Quý, ta để cho ngươi ra tay, ngươi dám không?”
An Thủ Quý chỉ vào mũi Thái Thúc Sơn Hải: “Thái Thúc Sơn Hải, Vạn Thú Môn ta không phải ai muốn gây thì gây. Ngươi nghe cho kỹ đây, việc này, Khí Vân Tông không cho Vạn Thú Môn ta một câu trả lời thỏa đáng, đừng trách Vạn Thú Môn ta tham gia vào nước Tề hay nước Vệ. Ngươi có tin Vạn Thú Môn ta có năng lực hỗ trợ hai nước đó tiêu diệt nước Tấn ngươi không? Ta lười nói nhảm với ngươi, Khí Vân Tông ngươi hãy tự xem mà xử lý đi.” Dứt lời, ông ta phất tay bỏ đi.
Đám người phía sau tránh đường. Người nước Tề và nước Vệ nhìn nhau, sau đó rời đi theo, hình như đang có ý dựa hơi Vạn Thú Môn.
Người hữu tâm lập tức nhìn ra, An Thủ Quý mượn cơ hội lên tiếng, muốn nói cho nước Tề và nước Vệ nghe, mục đích là lôi kéo môn phái hai nước Tề, Vệ giúp đỡ ông ta cùng chung hoạn nạn lần này.
Đứng trên bậc thang, sắc mặt Thái Thúc Sơn Hải âm tình bất định, cũng không tiếp tục cường ngạnh nữa.
Chính xác, Vạn Thú Môn không phải môn phái bình thường. Trước giờ bọn họ vẫn luôn duy trì trung lập, bây giờ bị Vạn Thú Môn tìm được cớ, một khi Vạn Thú Môn tham gia phân tranh ba nước Tấn, Vệ, Tề, sẽ hoàn toàn bất lợi cho nước Tấn.
Cuộc chiến Yến Tống, cho dù Mông Sơn Minh có tài, nhưng Vạn Thú Môn vừa mới gia nhập, lập tức khiến quân Yến tổn thất nặng nề.
Có một việc ông ta biết rất rõ, nước Tấn đang bí mật tiến đánh nước Vệ, nếu Vạn Thú Môn thật sự tham gia, sẽ mang đến uy hiếp to lớn cho nước Tấn.