“Rõ!” Hai người đáp lại, sau đó đi đến bên bàn ăn tạm cơm.
Ngưu Hữu Đạo ngồi ở trên ghế rõ ràng đang suy nghĩ gì đó, viên giấy ở trong lòng bàn tay vân vê qua lại, đồ rốt cuộc là ai đưa đến? Hắn có thể chắc chắn người đưa cơm chỉ là chân chạy vặt, tuyệt đối không phải là người biết chuyện sau màn, có một số sự việc cũng không phải là một người đưa cơm có thể biết được.
Nội dung viết trên giấy liên quan đến có liên quan đến bí mật che giấu, bí mật hắn ở trong bí cảnh Thiên Đô không thể lộ ra ánh sáng.
Bí mật không thể lộ ra ngoài ánh sáng này cũng chỉ là hóa thành vài câu trên giấy mà thôi, người của Phiêu Miễu các ở trong bí cảnh Thiên Đô đánh mất một bộ đồ, lúc các phái vây quét Ngưu Hữu Đạo trốn vào giữa sông có người của Phiêu Miễu các xuất hiện qua, mà nội dung trên giấy rõ ràng cho hay, người của Phiêu Miễu các chưa bao giờ đi qua nơi vây quét kia.
Câu cuối cùng nhắc nhở một câu, có chuyện gì cần cứ việc liên lac với người đưa thư, trong phạm vi năng lực có thể đều sẽ giúp Ngưu Hữu Đạo.
Thử hỏi việc đòi mạng này bị người nắm giữ, hắn làm sao còn có tâm tình ăn cơm.
Ban đầu lúc đi bí cảnh Thiên Đô, có một số việc hắn cũng là bị ép không còn cách nào khác mới bí quá hóa liều, hắn lúc đó bị ép đến đường cùng, nếu như không nghĩ hết mọi cách để cầu đường sống, rất có có thể sống tiếp. Do đó vừa vào bí cảnh liền trộm một bộ quần áo của Phiêu Miễu các, chuẩn bị tốt ngộ nhỡ gặp nguy hiểm thì giả làm người của Phiêu Miễu các để thoát thân.
Theo ngày tháng lâu dài, mỗi người đều bất tri bất giác hình thành nên phong cách hành sự mà bản thân cảm thấy hữu hiệu.
Đây cũng là phong cách của Ngưu Hữu Đạo hắn, càng là lúc nguy hiểm càng phải cố gắng để lại một con đường lui dưới sự bất đắc dĩ, coi như là bảo đảm con đường sống cuối cùng, cũng giống như là đi hoang trạch tử địa, hắn muốn nghĩ hết mọi cách dựng lên mối quan hệ với Hồ tộc, lỡ như thất bại thì sẽ trốn vào trong địa bàn Hồ tộc ẩn thân, gác lại thân hữu dụng mưu đồ tái khởi.
Khi ở Thiên Đô bí cảnh bị các phái truy sát, hắn dùng y phụ của Phiêu Miễu các thoát thân.
Theo lý mà nói, người truy sát khi đó nhìn thấy người của Phiêu Miễu các cũng sẽ không coi là gì, sẽ không bởi vì nhìn thấy người của Phiêu Miễu các mà bẩm báo cho Phiêu Miễu các, này không hợp lý, cho nên khi hắn làm việc đó vẫn nắm chắc an toàn.
Các phái nhìn thấy người của Phiêu Miễu các, cũng không thể chắc chắn hắn đang giả mạo, chỉ có người nắm được toàn bộ tình hình, biết được Phiêu Miễu các mất y phục mới hoài nghi là có người giả mạo, mới nghi ngờ đến hắn. Hơn nữa trong thư có nói, khi đó không có người của Phiêu Miễu các đi đến nơi đó, càng nói rõ người này nắm giữ toàn bộ tình hình người của Phiêu Miễu các ở bí cảnh Thiên Đô, đây chỉ có người trong nội bộ của Phiêu Miễu các mới có khả năng nắm giữ lớn nhất.
Trên giấy tuy rằng chỉ có vài dòng chữ, lại là giản lược tóm tắt, không có chứng cứ trực tiếp cũng đủ để khóa chặt người giả mạo Phiêu Miễu các là ai.
Bây giờ, hắn có thể khẳng định một điểm, thư này chắc chắn là người của Phiêu Miễu các giở trò, chỉ là không rõ đối phương tại sao đến bây giờ mới lấy ra để nhắc nhở hắn, việc của bí cảnh Thiên Đô đã qua đi lâu như vậy, không thể nào là mới điều tra ra, đối phương có lẽ đã nắm được từ lâu, chỉ là vẫn luôn giữ kín không nói ra mà thôi.
Sự việc đã qua đi lâu như vậy, hắn vốn cho rằng đã qua rồi, ai ngờ đến đã trở thành nhược điểm trong tay người khác từ lâu.
Tại sao sớm không lấy ra, muộn không lấy ra, cứ phải lấy ra vào lúc này?
Rất rõ ràng, đối phương lấy ra vào lúc này là có mục đích, cảm thấy thời cơ đến rồi!
Thời cơ gì? Trước mắt xuất hiện việc người của các phái sắp tham gia vào các bộ giám sát của Phiêu Miễu các, hắn khó có thể không hoài nghi là có liên quan đến việc này.
Hắn không muốn bị đối phương dắt mũi sai khiến, muốn đem thư báo lên cho Phiêu Miễu các điều tra, muốn trực tiếp lật bàn.
Nhưng mà hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, không nói đến việc giả mạo người của Phiêu Miễu các sẽ có kết cục gì, ít nhất có một điểm có thể chắc chắn, hắn coi như là tố giác vạch trần, cũng chưa chắc có thể làm tổn thương đến kẻ sau màn. Người đưa cơm rõ ràng không phải là đầu têu, không có năng lực đó, mà đối phương nếu đã dám làm, thì sẽ không để Phiêu Miễu các dễ dàng tra ra mình, không có chút đường lui sẽ không làm việc này, bằng không là tự chuốc phiền phức.
Còn có, có một việc hắn mưu đồ đã lâu, vào lúc này tố giác vạch trần sẽ ảnh hưởng đến mưu tính của hắn.
Càng làm hắn suy nghĩ không thấu chính là, đối phương cảnh cáo hắn vào lúc này, muốn bảo hắn làm việc gì thì lại không nói, ngược lại nói là muốn giúp hắn?
Đều nói là trên tay Phiêu Miễu các nắm giữ rất nhiều bí mật của thiên hạ, hôm nay hắn coi như là được lĩnh giáo rồi, cũng càng cảm nhận được.
Trong lúc suy tư Ngưu Hữu Đạo bât tri bất giác đứng dậy, vô thức đi quanh quẩn trong phòng.
Tần Quan và Kha Định Kiệt qua loa dùng xong bữa cũng không quấy rầy hắn, thu dọn xong bát đĩa lắp trở về cà mèn, do Tần Quan xách ra ngoài, giao cho người trông giữ cửa viện là được.
Tần Quan và Kha Định Kiệt cũng nhìn ra Ngưu Hữu Đạo không bình thường, chưa từng nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo bất an như vậy.
Đêm khuya, Ngưu Hữu Đạo đứng trong viện ngước nhìn sao chợt thở dài một hơi, hạ quyết tâm!
Ngày kế tiếp, đám người Phù Hoa lại chạy đến quấy rầy, hỏi Ngưu Hữu Đạo có chọn đi đâu không.
“Không có manh mối, vẫn chưa quyết định.” Ngưu Hữu Đạo vô cùng bất đắc dĩ vẫy vẫy tay với mọi người.
Sau khi đám người tản đi, đã gần đến giờ cơm, Ngưu Hữu Đạo trông chờ sự việc có tin tức, Kha Định Kiệt trông ở cửa chợt xoay người lại bẩm báo: “Trưởng lão, người đưa cơm hôm qua đến rồi.”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc sáng mắt lên, đứng dậy, vẫy tay ra hiệu hai người ở trong đợi, tự mình đi ra cửa nhìn, quả nhiên nhìn thấy người đưa cơm hôm qua lại đến rồi.
Ngưu Hữu Đạo đợi ở cửa, đợi đối phương đến.
Sau khi người đó đưa cơm đến từng gian phòng, cuối cùng xách hộp cơm đến bên này, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo chờ ở cửa, mỉm cười chào hỏi: “Ngưu trưởng lão.”
“Làm phiền rồi!” Sau khi Ngưu Hữu Đạo chắp tay, nhận hộp cơm đối phương đưa tới, thuận miệng khẽ hỏi: “Hôm nay không có gì đưa cho ta?”
Người đó cũng khẽ nói: “Không có, có việc gì cần giúp đỡ cứ việc nói, có thể làm, ta sẽ cố gắng hết sức. Làm không được ta sẽ báo lên, để bên trên quyết định xử lý như thế nào.”
Ngưu Hữu Đạo mở hộp cơm, dường như đàng hỏi thăm ăn cái gì, trên thực tế lại đang thấp giọng nói: “Ta muốn gặp người sau màn.”
Người đó nói: “Ngươi cảm thấy ta có thể biết sao? Ta chỉ là chân chạy vặt làm việc, kỳ thật ta cũng muốn biết là ai.”
Ngưu Hữu Đạo lật đến tầng thứ hai của hộp cơm: “Xin hỏi tôn tính đại danh?”
Người đó nói: “Thường Thanh Sơn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta muốn bản đồ của Thánh cảnh, còn có tình hình phân bố của các bộ ở Thánh cảnh cùng với phạm vi chức tránh, có vấn đề không?”
Thường Thanh Sơn nói: “Dễ xử lý, ngày mai ta để trong hộp cơm đem đến cho ngươi.” Nói xong lớn tiếng: “Ngưu trưởng lão từ từ thưởng thức, cáo từ.”
“Không tiễn.” Ngưu Hữu Đạo xách hộp cơm quay trở về.
Tần, Kha hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết hai người ở cửa nói thầm cái gì, tóm lại cảm thấy có vấn đề…
Người của các phái tụ tập ở nơi này được nuôi giống như nuôi heo, cũng không việc gì khác, thỉnh thoảng hàn huyên qua cửa, hỏi thăm nhau chọn lựa chọn nào vân vân, thời gian một ngày cứ trôi qua tẻ nhạt như thế.
Giờ cơm ngày kế tiếp, Thường Thanh Sơn lại đến, vẫn là Ngưu Hữu Đạo đi nhận hộp cơm.
Tần, Kha hai người quan sát, muốn nhìn ra chút gì đó, kết quả lần này Thường Thanh Sơn và Ngưu Hữu Đạo giống như là gặp mặt khách khí một chút, cũng không nói gì nhiều.