“Ta không giết ngươi, người phía sau ngươi cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, mong rằng ghi nhớ!”
Khúc Linh Côn nghi ngờ không thôi, sau khi nhận lấy đồ vật lắc đầu: “Đồ vật ta sẽ nhanh chóng nộp lên.”
…
“Xảy ra chuyện gì, vẫn không có tin tức sao?”
Đại La thánh địa, trong một tòa lầu các Toa Như Lai ngồi ngay ngắn vừa thấy Vương Tôn đi vào, lập tức đứng dậy hỏi.
Vương Tôn lắc đầu: “Bên phía lối ra Thánh cảnh báo, cho đến nay, vẫn chưa thấy qua nhóm tiểu thư rời đi.”
Toa Như Lai chắp tay đi tới đi lui, tỏ ra hơi lo lắng: “Làm sao có thể như thế, theo lý mà nói đã rời khỏi Thánh cảnh từ sớm mới phải, coi như có bất trắc mà dừng lại, Hướng Minh sẽ không để ta ở nơi này lo lắng, nên báo lên kịp thời mới đúng, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Vương Tôn an ủi nói: “Tiên sinh đừng lo lắng, trước mắt mà nói, sẽ không có ai động vào tiểu thư, bởi vì động và tiểu thư không có ý nghĩa gì, nhiều lắm là chọc giận tiên sinh, không phát huy được tác dụng gì. Tiên sinh bình tĩnh đừng nống, ta đây lại đi hỏi thăm một chút.”
“Tất cả các nơi nàng ta có thể đi đều hỏi thử, đi đi.” Toa Như Lai phất tay áo, có thể nói tâm trạng không yên, ông ta mơ hồ nhận thấy được có thể là xảy ra chuyện rồi.
Vương Tôn chắp tay cáo lui.
Sau khi một thân một mình, Toa Như Lai ở trong tòa các quanh quẩn một chỗ cũng đang suy xét lời nói của Vương Tôn, nghĩ đi nghĩ lại, trong Thánh cảnh trước mắt quả thật không ai cần phải động đến con gái của ông ta, nếu như phải nói có người muốn động, người duy nhất có khả năng ngược lại là nội bộ Đại La thánh địa, những phe khác động đến con gái ông ta quả thật hoàn toàn không có ý nghĩa.
Trước khi chưa có được tin tức xác thực và manh mối hữu dụng, tất cả đều là suy đoán, cũng chính bởi vì không có manh mối, khiến trong lòng ông ta vô cùng lo lắng.
Ông ta đã không còn lòng dạ nào quan tâm những chuyện khác, vẫn luôn ở nơi này suy nghĩ chuyện này.
Vào lúc gần chạng vạng, Vương Tôn lại đến.
Toa Như Lai trong lúc suy tư kinh động ngẩng đầu liền hỏi: “Có tin tức chưa?”
Vương Tôn lắc đầu, tỏ ý vẫn chưa có tin tức, chỉ có điều sau khi nhìn xung quanhh, đi đến gần trước mặt đối phương, trong tay lấy ra một cây ngân châm đưa cho: “Thư Ngưu Hữu Đạo cho người truyền đến.”
“Thư?” Toa Như Lai bất ngờ, liếc nhìn cây ngân châm trong tay.
Vương Tôn: “Thư ở trong cây ngân châm. Lần này hắn rất là kỳ lạ, trước đây chỉ cho người chuyển lời thay, nhưng lần này lại viết thư, cũng chỉ rõ là phải giao cho người thật sự có thể làm chủ, là thư cho người.”
Thư ở bên trong ngân châm? Toa Như Lai hơi giật mình, thi pháp xuyên vào trong ngân trâm kiểm tra, quả nhiên phát hiện bên trong trống rỗng có đồ, chợt thi pháp phá vỡ, lấy cuộn giấy bên trong ra mở ra, chỉ thấy bên trên quả thật có chữ viết, liền xem kỹ nội dung.
Nhưng mà không xem thì thôi, vừa xem mặt mày đều dựng cả lên, trong ánh mắt rõ ràng toát lên lửa giận, vẻ mặt phẫn nộ, hai tay càng giận đến run rẩy.
Vương Tôn đứng ngoài quan sát giật mình không nhỏ, rất hiếm khi thấy vị này thất thố đến như vậy, dò hỏi: “Tiên sinh, thế nào rồi?”
Toa Như Lai thuận tay vung một cái đưa thư cho ông ta xem.
Vương Tôn nhanh chóng nhận được kiểm tra, chỉ thấy bên trên chỉ có lác đác vài chữ tạo thành một câu: Lệnh ái trên tay ta!
Nội dung ngắn gọn, ý tứ rõ ràng, gọn gàng lưu loát, người nên biết đương nhiên là hiểu lời nói này có ý gì, đối với hai người đang tìm kiếm tung tích của Toa Lệ Hoan mà nói, sao có thể không biết.
“Này……” Vương Tôn hết sức kinh hãi, ngẩng đẩu nhìn về phía Toa Như Lai: “Này làm sao có thể?”
Hai người thật sự là nằm mơ cũng không ngờ đến, Ngưu Hữu Đạo vậy mà lại có thể ở Thánh cảnh bắt Toa Lệ Hoan.
Toa Như Lai tức giận đến thất thố hô hấp dồn dập, ánh mắt như muốn ăn thịt người, nhưng cuối cùng vẫn là phải đối mặt với hiện thực, sau khi dần dần tỉnh táo lại, cắn răng hỏi: “Hắn đã rõ ràng người ở trên tay hắn, còn có gì mà không thể chứ?”
Vương Tôn: “Bên cạnh tiểu thư có không ít cao thủ bảo vệ, muốn bắt được tiểu thư mà lặng yên không một tiếng động, dựa vào một mình hắn rất không có khả năng, trừ phi có một nhóm người trợ giúp, người như thế nào có thể ở trong Thánh cảnh giúp hắn làm chuyện này?”
Toa Như Lai nổi giận: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
Vương Tôn vội nói:”Tiên sinh bình tĩnh đừng nói, nếu hắn có thể truyền tin đến, đã nói rõ hắn có mưu đồ, đã nói rõ rằng tiểu thư vẫn an toàn.”
Toa Như Lai hít sâu một hơi: “Băng tuyết Thánh địc, trước đây còn khó hiểu vì sao hắn phải chạy đến ra vẻ đáng thương… Không phải ngươi nói hắn ở trên yến tiệc vẫn luôn quan sát hai cha con ta sao? Trước đó không coi là chuyện to tát gì, bây giờ xem ra, vào đêm hôm đó, hắn rất có khả năng đã để mắt tới Hoan Lệ.”
Vương Tôn: “Hắn trói tiểu thư muốn làm gì?”
Ánh mắt Toa Như Lai lấp lóe hàn quang, hoàn toàn chắc chắn: “Hắn muốn gặp ta!”
“….” Vương Tôn sửng sốt, ngẫm nghĩ, quả thật có khả năng này: “Với thủ đoạn cực đoan như vậy, muốn làm gì, muốn cá chết lưới rách hay sao?”
Toa Như Lai: “Hắn muốn xác nhận là ai, hắn không muốn vĩnh viễn bị người khác thao túng… Liên lạc với hắn, ta muốn gặp mặt hắn.”
“Tiên sinh cân nhắc!” Vương Tôn giật nảy mình vội vàng ngăn cản, chắp tay nói: “Tiên sinh, vẫn là câu nói đó, dựa mào một mình hắn không thể nào có thể làm thành chuyện như vậy, nhất định là có một nhóm người giúp đỡ hắn, ở Thánh cảnh đâu ra người giúp đỡ hắn? Chúng ta căn bản không biết là đám người nào can thiệp vào, nói không chừng chính là thế lực phương nào đó muốn mượn ta hắn dụ tiên sinh ra, một khi tiên sinh lộ hiện, liền chứng thực người trước đây âm thầm giúp đỡ hắn chính là tiên sinh ngài, hậu quả sẽ không thể tương tượng nổi! Tiên sinh nói không chừng người thiết lập ván cục này chính là Đại La thánh địa!”
Toa Như Lai cắn răng nói: “Vậy ngươi bảo ta phải làm như thế nào?”
Vương Tôn nói: “Ta tiếp tục cho người liên lạc thương lượng với hắn, tranh thủ hóa giải việc này.”
Toa Như Lai tức giận nói: “Thương lượng cái gì? Làm sao thương lượng? Hắn cũng không noi hắn trói Hoan Lệ, ngươi dựa vào đâu mà nói hắn trói Hoan Lệ, một khi hỏi ra rồi, há chẳng phải chứng minh chính là ta. Không có tác dụng! Hắn có thể ra tay với Hoan Lệ, đã nói rõ rằng hắn đã hoài nghi ta từ lâu, hắn muốn xác nhận người sau màn có phải là ta hay không. Hắn có thể lặng lẽ không một tiếng động trói Hoan Lệ lại, đã nói rõ hắn không muốn để lại bất kỳ chứng cứ nào. Nếu như không phải là ta, hoặc là nói nếu như ta không lộ diện, hắn sẽ không để lại bất kỳ nhược điểm nào, hắn sẽ lặng lẽ xóa bỏ Hoan Lệ khỏi thế gian này. Nếu như không liên quan gì với ta, ta dựa vào đâu mà truy cứu việc này?”
Lời nói có lý, lông mày của Vương Tôn cau chặt lại nói: “Tiên sinh, nếu như là cạm bẫy mà nhóm người nào đó bày ra thì làm sao?”
Toa Như Lai: “Ta không lộ diện, Hoan Lệ chỉ có thể chết, ngươi bảo ta lựa chọn như thế nào? Trơ mắt nhìn Hoan Lệ đi chết sao?”
Vương Tôn nghiến răng nói: “Khốn khiếp, kẻ này dám cả gan làm loạn như vậy, lại dám ra tay với một cô gái yếu ớt không có bất kỳ pháp lực nào, sớm muộn gì cũng phải cho hắn biết tay một chút!”
Toa Như Lai vẻ mặt lo lắng thần sắc căng thẳng nói: “Liên lạc với hắn, sắp xếp thời gian và địa điểm gặp mặt với hắn.
…..
Hồi âm, Ngưu Hữu Đạo đã nhận được.
Ngồi sau bàn sau khi xem xong thư, Ngưu Hữu Đạo dựa lưng vào phía sau ghế, vẻ mặt mang theo nụ cười lẩm bẩm tự nói: “Xem ra quả nhiên là ông ta.”
Trong thư tuy rằng không nói ra ai là người sau màn, nhưng dựa vào việc đối phương có thể trả lời gặp mặt hắn, đã đủ để chứng minh suy đoán của hắn, bằng không sẽ không quan tâm đến sống chết của Toa Huyễn Lệ, cũng sẽ không vì một Toa Huyễn Lệ mà lộ diện.
Thiêu hủy thư sạch sẽ, Ngưu Hữu Đạo thuận tay lại giật bản đồ ra, sau khi nhìn chằm chằm bản đồ suy nghĩ một hồi lâu, đứng dậy chống kiếm, chậm rãi đi tới cửa mở cửa, đứng ở dưới mái hiên kêu một tiếng: “Người đâu.”