Toa Như Lai: “Ngươi còn có thể có người nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Bây giờ không tiện nói với ngài.”
Toa Như Lai: “Ngươi không nói làm sao ta tin được ngươi? Một khi ngươi gánh thêm ta can dự việc này bởi vì vậy mà bị bại lộ, ta phải gặp xui xẻo chung với ngươi, ngươi bảo ta làm sao đồng ý với ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo hơi trầm mặc, nhìn chằm chằm đôi mắt ông ta từ từ nhắc nhở: “Ma giáo!”
“Ma giáo?” Toa Như Lai sững sờ, chợt chần chờ nói: “Ngươi là chỉ bên phía Triệu Hùng Ca?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Nếu Gia Cát Trì thật sự là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, thì sẽ không còn đường lui, Cửu Thánh sẽ không bỏ qua cho ông ta, chỉ cần chúng ta đồng ý giúp đỡ, thuyết phục ông ta hợp tác với chúng ta không phải phí chút sức lực! Chẳng phải ban nãy ngày hỏi Độ Vân sơn sao? Vậy ta nói với ngài, Phiêu Miễu các nhắm Độ Vân sơn không hề nhắm sai, Vân Cơ vẫn luôn ẩn giấu thực lực, tu vi của nàng ta đã đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh!”
Mặc kệ những lời Toa Như Lai nói ban nãy là thật lòng hay là giả dối, mặc kệ có thật là dám phản kháng Cửu Thánh hay không, hắn hiện tại muốn để Toa Như Lai biết, hắn đã tích lũy đủ thực lực trọng lượng phản kháng nhất định.
Lần này không tiếc mạo hiểm bắt cóc Toa Lệ Hoan, chính là muốn nắm Toa Như Lai, hoàn cảnh của hắn bây giờ cần một người giúp đỡ giống như Toa Như Lai, bằng không hắn rất khó sống sót rời khỏi Thánh cảnh. Đương nhiên, hắn cũng có thể trốn trong Thánh cảnh không ra ngoài, nhưng mà bên trong Thánh cảnh căn bản không phân phát bất kỳ tài nguyên tu luyện nào cho hắn, muốn trốn trong Thánh cảnh nâng cao tu vi cần phải nhẫn nhịn đến ngày tháng năm nào chứ?
Kinh hãi! Toa Như Lai thật sự hết sức kinh hãi, bên cảnh Ngưu Hữu Đạo thế mà lại ẩn giấu cao thủ cảnh giới Nguyên Anh: “Này làm sao có thể?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có gì mà không thể? Trước đây không phải ngươi nói thiên hạ rộng lớn, có gì mà không thể sao? Toa tiên sinh, ngươi cảm thấy ta có cần phải lấy chuyện này ra để nói dối không? Loại chuyện này, cho dù là nói dối, tung ra ngoài cũng sẽ chết người, ta không chịu đựng nổi.”
Toa Như Lai: “Nhưng thân thể không kiên cố, căn bản không cách nào gánh chịu được tu vi to lớn như vậy, nàng ta lấy đâu ra quả Vô Lượng tái tạo thân thể?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngài có biết lai lịch của Vân Cơ không?”
Toa Như Lai nghi ngờ không thôi: “Nàng ta không phải là yêu tu của Độ Vân sơn sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Xem ra Phiêu Miễu các cũng không biết lai lịch của nàng ta trước khi xuất hiện ở Độ Vân sơn, ta còn cho rằng Phiêu Miễu các không gì không biết chứ.”
Toa Như Lai: “Người thiên hạ, việc thiên hạ, mọi chuyện do người, lòng người khó dò, Phiêu Miễu các làm sao có thể việc gì cũng biết? Nếu như thật sự như vậy, bí mật giữa ta và ngươi sao có thể che giấu, Gia Cát Trì sao đến bây giờ mới dẫn đế nghi ngờ, thiên hạ rộng lớn như vậy, sức người không lo được quá nhiều nơi. Nghe lời ý trong nói của ngươi, Xà yêu kia trước đây có có lai lịch đặc biệt gì hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vân Cơ vốn là linh thú của chưởng môn tiền tiền nhiệm của Vạn Thú môn Chu Xích thành, mà trong bảo vật trấn phái của Vạn Thú môn ẩn giấu một cọc bí mật đời đời truyền lại, Vạn Thú linh châu sở dĩ có thể điều khiển phi cầm thú vật, là bởi vì trong Vạn Thú linh châu ẩn giấu có máu Phượng hoàng trong truyền thuyết, đối với yêu thú mà nói có thể dẫn đến hiệu quả kỳ diệu giống như quả Vô Lượng. Chỉ bởi vì cái chết đột ngột của Chu Xích Thành, bí mật vẫn chưa thể kịp thời truyền lại, có thể nói là bí mật đó bị linh thú của Chu Xích Thành, cũng chính là Vân Cơ hiện nay ngăn chặn lại. Vạn Thú linh châu đánh rơiđi cùng Chu Xích Thành sau này được Vân Cơ tìm thấy, ta nghĩ ta đã nói đủ rõ rành rồi?”
Sự việc trải qua có liên quan đến trong Điệp Mộng huyễn giới hắn hiện tại sẽ không nói với đối phương.
Toa Như Lai kinh hãi nói: “Thì ra là như vậy, quả nhiên là thiên hạ rộng lớn, không gì không có.” Cuối cùng gật đầu nói: “Được, việc của Gia Cát Trì ta sẽ cố gắng hết sức, những chỉ có thể đảm bảo tiến hành dưới tình hình ổn thỏa, cho nên có thể đuổi kịp phát hiện tung tức của Gia Cát Trì trước khi Cửu Thánh ra tay để kịp thời thông báo tình hình cho ngươi hay không ta cũng không cách nào đảm bảo.”
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể cố gắng hết sức là đủ rồi, nếu như không thể ổn thỏa ngược lại là đang tự tìm đường chết, không có ý nghĩ gì.”
“Đúng rồi, việc của Vân Cơ bên cạnh ngươi còn người nào khác biết không?” Toa Như Lai chợt hỏi.
Ngưu Hữu Đạo: “Bí mật thật sự của Vạn Thú linh châu, Vân Cơ chỉ lén lút nói qua với ta, việc nàng ta âm thầm đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh cũng chỉ có ta biết. Đương nhiên, bây giờ lại thêm ngài. Toa tiên sinh, thành ý của ta đủ rồi chứ?”
Toa Như Lai khoát tay, không có chất vấn thành ý của hắn: “Ta là muốn nhắc nhở ngươi. Dựa vào thám tử mật báo của Tử Kim động, ngươi dường như tương đối thân cận với Chung Cốc Tử, ta nói cho ngươi biết, việc này ngàn vạn lần không được để vị sư phụ Tử Kim động Chung Cốc Tử đó của ngươi biết, ông lão là người của Phiêu Miễu các.”
“Cái gì?” Ngưu Hữu Đạo giật nảy người, việc này quá ngoài dự liệu của hắn rồi, một người sắp chết, làm sao có thể là người của Phiêu Miễu các, hỏi ngược lại: “Ngài chắc chắn?”
Toa Như Lai gật đầu: “Sẽ không có sai, ta bởi vì quan tâm ngươi, xem kỹ hồ sơ cũ trước đây của Phiêu Miễu các, xem qua tất cả các danh sách nội ứng của Phiêu Miễu các nằm vùng ở Tử Kim động, kết quả nhìn thấy tên của Chung Cốc Tử, ta cũng rất bất ngờ. Sau khi nhìn kỹ mới biết, khi Chung Cốc Tử vừa gia nhập vào Tử Kim động không bao lâu, tiềm lực của ông lão đã được Phiêu Miễu các nhìn trúng, sau khi đem ông đào tạo, Phiêu Miễu các trong âm thầm tiến hành giúp đỡ riêng, khiến ông hoàn thành các việc của Tử Kim động, sau này ông có thể đứng vào hàng vị trưởng lão Tử Kim động, Phiêu Miễu các ở phía sau âm thầm ra sức không ít.”
“Chỉ có điều cùng với sự thoái lui của ông, thêm vào việc thọ hạn tới gần, Phiêu Miễu các trên cơ bản đã buông bỏ ông. Sau khi Kim Sí liên lạc với Phiêu Miễu các chết già, Phiêu Miễu các không còn tiếp tục, cũng coi như là muốn để ông chết tử tế, không đến tình huống bất đắc dĩ, có lẽ sẽ không tiếp tục sử dụng ông. Cho dù là như vậy, việc này vẫn là không thể không đề phòng, ngươi đắc tội quá sâu với Đinh Vệ, làm cho y mất hết mặt mũi, để chống đối ngươi, Đinh Vệ có dùng lại Chung Cốc Tử hay không không ai biết được.”
“Chung Cốc Tử cả đời anh minh vê trên tay Phiêu Miễu các, một khi Đinh Vệ sử dụng, ông không thể không theo. Cho nên, việc của Vân Cơ, ngươi tuyệt đối không được để ông biết.”
Trong lòng Ngưu Hữu Đọa nháy mắt trống rỗng như thế, hắn biết Toa Như Lai có lẽ không gạt hắn, bởi vì không cần thiết phải lấy việc này gạt hắn, đây thật sự là nhắc nhở.
Nhưng hắn thật sự không ngờ đến, Chung Cốc Tử hơi tàn không màng thế sự trong Quy Miên các kia thế mà lại là nội gián cài vào trong nội bộ Tử Kim động, nếu như không phải Toa Như Lai nhắc nhở, hắn làm như thế nào cũng sẽ không hoài nghi đến Chung Cốc Tử.
Cũng thật sự không có bất kỳ dấu hiệu gì đáng để hoài nghi, Chung Cốc Tử trốn trong Quy Miên các gần như không qua lại gì với người ở bên ngoài, thậm chí là cố gắng không hỏi đến sự việc trong nội bộ môn phái, cũng không để người bên dưới can dự vào cuộc tranh giành quyền lực của nội bộ môn phái, khiến người khác không có bất kỳ lí do gì để nghi ngờ.
Việc này có thể lấy làm gương, cũng khiến Ngưu Hữu Đạo cảnh giác cao độ, lập tức yêu cầu: “Ta muốn tất cả danh sách tai mắt của Phiêu Miễu các ở bên cạnh ta, không, không chỉ là bên cạnh ta, danh sách tai mắt nằm vùng bên ngoài Phiêu Miễu các cũng cho ta. Nếu như ngài đã có lòng, chắc hẳn ngài đã làm riêng một phần danh sách người bí mjt của Phiêu Miễu các.”