Hai người như phối hợp rất tốt, một cái biết sẽ không dừng tay, một cái biết lập tức sẽ trốn.
Mắt cá chân căng thẳng, Viên Phương cúi đầu nhìn, thấy bị Viên Cương bắt được, sợ đến hồn phi phách tán.
Chỉ có người thường thường bị Viên Cương đánh mới biết man lực của Viên Cương đáng sợ như thế nào, mà Viên Cương vì luyện công, thường thường kéo hắn bồi luyện, hắn là người rõ ràng lực công kích của Viên Cương nhất, man lực công kích lực lượng đủ để sánh ngang pháp lực của Kim Đan kỳ.
Không ai nguyện ý bị đánh, đặc biệt là đụng phải một người ưa thích đánh mình, thế nhưng đánh như thế nào cũng không thắng người ta a.
Trước kia ở trên tay Viên Cương chịu thiệt, hắn còn nhớ Viên Cương bất quá là một phàm phu tục tử, trong lòng thầm nghĩ ngươi chờ ta!
Hắn cho rằng tu vi của mình sẽ càng ngày càng cao, thực lực luôn có một ngày sẽ vượt qua Viên Cương, đến thời điểm đó mình nhất định sẽ thu thập trở về.
Nhưng sau đó lại phát hiện không đúng, tu vi của hắn là càng ngày càng cao, nhưng thực lực của Viên Cương cũng càng ngày càng cường hãn, thực lực từ lâu vượt xa cực hạn của phàm phu tục tử, thật không biết Viên Cương từ đâu tới công pháp khổ luyện bi.ến thái như vậy.
Hắn trời sinh đao thương bất nhập, mới đầu chỉ nhằm vào đao thương phổ thông, theo tu vi càng ngày càng cao, đối mặt tu sĩ thi pháp công kích cũng dần dần có hiệu quả đao thương bất nhập.
Nhưng nhục thân của hầu tử biế.n thái kia dường như cũng dần dần biến thành đao thương bất nhập.
Không chỉ đao thương bất nhập, còn càng kháng đòn hơn hắn, lực lượng càng ngày càng mạnh, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng khốn nạn là, còn có năng lực khôi phục cường đại đến biế.n thái.
Thế thì còn đánh như thế nào? Vừa giao thủ lập tức bỏ chạy là phản ứng bản năng của hắn.
Đối mặt Viên Cương, từ lâu hắn đã mất đi lòng tin rửa nhục, trường kỳ bị đánh, đã bị đánh không còn lòng tin.
Lúc này mắt cá chân bị đau, cả người mất đi cân bằng, đột nhiên chìm xuống, kinh sợ đến mức luống cuống tay chân.
“Viên gia, chuyện gì cũng từ từ…
Viên Cương vung cánh tay một cái.
Viên Phương như lưu tinh va về phía mặt đất, liều mạng thi pháp phòng ngự, ý đồ chậm lại lực lượng va chạm.
Cạch!
Mặt đất nổ ra một cái hố.
Viên Phương không chút cân nhắc, vươn mình lăn ra, Viên Cương vọt xuống đánh một quyền miễn cưỡng bị hắn tránh thoát, quả thực là nhắm mắt lại cũng có thể tránh thoát, nói là liệu địch tiên cơ cũng không quá đáng.
Một quyền đánh không, Viên Cương thuận thế xoay người đá một cước.
Cạch!
Viên Phương không thể tránh thoát đòn thứ hai, trên bả vai vững vàng ăn một kích, ầm ầm ngã nhào xuống đất, nhưng thoát thân quan trọng, người liên tục lăn lộn.
Viên Cương xoắn lấy chân của Viên Phương, lộn một vòng ngay tại chỗ.
“A!
Viên Phương hét thảm, đau đến hắn suýt chút nữa chảy nước mắt.
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng bị tranh đấu kinh động đã đứng ở trên tường viện, phát hiện hai vị này lại đánh nhau, hai vị này động tác mau lẹ, một chạy trốn một truy kích, tốc độ phản ứng đều rất nhanh, nhanh đến để người hoa cả mắt.
Cạch!
Viên Phương liều mạng đạp ra một cước, đá trúng ngực Viên Cương, Viên Cương bị đá trượt ra ngoài.
Viên Phương lại trốn, đầu cũng không quay lại.
“Ngăn cản hắn!
Viên Cương hét.
Hai người chính diện giao phong, Viên Phương căn bản không phải đối thủ của hắn, nhưng hắn cũng có điểm yếu, sức bật của hắn kinh người, nhưng sau khi nhảy lên không là không cách nào đổi hướng phi hành, bây giờ thực lực của Viên Phương cũng vượt xa quá khứ, một khi Viên Phương liều mạng muốn trốn mà nói, đặc biệt là ở dưới trường kỳ rèn luyện có kinh nghiệm chạy trốn, Viên Cương thật rất khó bắt lấy đối phương.
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng cũng có kinh nghiệm, mỗi lần Viên Cương kéo Viên Phương bồi luyện, Viên Phương đều muốn trốn, bọn hắn phụ trách giúp Viên Cương ngăn Viên Phương.
Hai người từ trên tường viện lắc mình, chặn lại đường chạy của Viên Phương, bức Viên Phương trở về mặt đất.
Viên Phương định đổi hướng khác, nhưng lúc này chỉ thấy hoa mắt.
“A!
Cả người hét thảm, lại bay ra ngoài.
Viên Cương đá tới, Viên Phương tựa như người rơm bay ra ngoài, đánh vách tường hiện ra một cái động hình người.
Viên Cương lao theo, chui vào trong động.
Ngay sau đó trong phòng thanh âm xoảng lang không ngừng, thanh âm quyền cước cạch cạch cũng không ngừng, còn có Viên Phương liên tục kêu r,ên.
Động tĩnh kia làm Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng hai mặt nhìn nhau, Ngô Tam Lưỡng nói:
“Ngày hôm nay Viên gia rất tức giận a, ngay cả nhà cũng không để ý!
Đoạn Hổ nói:
“Sắp đi rồi, sau này cũng không phải chúng ta ở, hủy thì hủy, quan tâm làm quái gì.
Ngô Tam Lưỡng:
“Ta là bảo hôm nay hạ thủ có chút tàn nhẫn, đừng đánh chết người a.
“…
Đoạn Hổ im lặng.
Cạch!
Lại một mặt tường bị phá, Viên Phương liên tục lăn lộn bay ra, miệng mũi chảy máu, quần áo lam lũ, hoảng hốt hô to.
“Cứu mạng! Cứu mạng!
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng bay ra, song song đưa tay, ngăn cản Viên Cương.
Ngô Tam Lưỡng cười nói:
“Viên gia, được rồi.
Đoạn Hổ:
“Phải, đánh nữa sẽ chết người.
Viên Cương lạnh lùng nói:
“Gia hỏa này chạy đến chỗ Cung Lâm Sách, nói Đạo gia chết tốt!
Hai người nghe vậy sững sờ, song song quay đầu nhìn lại.
Viên Phương theo bản năng hô:
“Không có, tuyệt đối không có sự tình này!
Lời ra khỏi miệng thì phản ứng lại, thật giống như nói qua, nội tâm cả kinh, vì sao hầu tử lại biết?
Nhìn ánh mắt của hai người Ngô, Đoạn, phát hiện có chút không đúng, hãi hùng khiếp vía, chân lùi về sau, liên tục khoát tay nói:
“Không có, không có, ta không có nói qua.
Nói xong xoay người muốn trốn.
Loạch xoạch, Ngô Tam Lưỡng cùng Đoạn Hổ bắn ra, đánh Viên Phương ngã trên đất.
Người khác, có lẽ bọn hắn không rõ, nhưng Viên Cương bọn hắn rõ ràng, chưa bao giờ nói hươu nói vượn, đối nhân xử thế rất uy tín, Viên Cương nói có, vậy khẳng định là có, không cần hoài nghi.
Đảo mắt đã biến thành ba người vây đánh, Viên Phương không thể trốn đi đâu được, lên trời không đường xuống đất không cửa, ngay cả một người tới cứu cũng không có.
Đối mặt ba người quyền đấm cước đá, chỉ có thể chơi biện pháp cũ, ôm đầu cuộn mình chịu đòn.
Bị đánh thực không chịu nổi, Viên Phương cũng bất cứ giá nào rồi, quát.
“Bây giờ ta là người của Tử Kim Động, các ngươi giết ta đừng hòng thoát thân!
Lời này vừa nói ra, quyền cước của ba người càng ngày càng mãnh liệt.
“Đạo gia ghê tởm, có phải ngươi nói hay không?
“Ta không nói!
“Đạo gia bị chết tốt, có phải ngươi nói hay không?
“Ta không có!
“Ngươi hận không thể hạ độc ở trong cơm nước của Đạo gia, hận không thể độc chết Đạo gia, có phải ngươi nói hay không?
“Tha mạng! Ta xin thề, thật chưa từng nói, có người hãm hại ta!
“Ngươi cứ thề thoải mái!
Viên Cương vừa đánh vừa chất vấn, không nghe biện giải.
Những tật xấu khác hắn có thể sẽ khoan dung, nhưng có một điểm không bao giờ tha thứ, chính là phản đồ!
Từ khi đi theo Đạo gia, chỉ cần là diệt trừ phản đồ, hắn chưa bao giờ mềm tay!
Viên Phương ngoài miệng van xin, nội tâm thì khó hiểu, hắn không minh bạch, lời mình nói với Cung Lâm Sách, vì sao hầu tử này biết được?
Chỗ Viên Cương cách đình viện của Quản Phương Nghi kỳ thực không tính xa.
Ngưu Hữu Đạo uống trà nghiêng tai lắng nghe, phát hiện lần này đánh thời gian dường như quá dài, nghiêng đầu, nhìn Quản Phương Nghi nói:
“Ngươi đi nhìn xem, đều là người mình, nên có chừng có mực.
Đợi đến khi Quản Phương Nghi ra mặt, bên kia đã ngừng tay, còn chưa đi đến cửa viện, đã thấy Viên Cương kéo một người đi ra.
Viên Phương đã bị đánh thoi thóp, hoàn toàn thay đổi, sưng mặt sưng mũi đã không đủ để hình dung, gần như máu me khắp người, cả người như ngay cả khí lực động đậy cũng không có.
Viên Cương kéo hắn ở trên đất, một đường kéo về phía chỗ ở của tăng chúng Nam Sơn Tự.
Quản Phương Nghi nghiêng người nhường đường, ho khan một tiếng, nhắc nhở:
“Có chừng có mực.
Viên Cương hiểu ý tứ của nàng, hẳn là ý của Đạo gia, hắn không nói cái gì, kéo ra một đường vết máu.
Người trong biệt viện đều lộ đầu ngơ ngác nhìn, hòa thượng bị vị này đánh, mọi người đã quen, chỉ là đánh tàn nhẫn như thế thì lần đầu nhìn thấy.