“Lúc này lại nhìn thấy Cao Phẩm ở trên chiến trường bố cục, căn bản không có ý đồ quyết chiến, y nguyên dùng đấu pháp kéo dài chờ thời.
“Địa thế của Tề quốc không có nơi hiểm yếu để thủ, lấy đấu pháp chờ thời tiến vào Tề quốc là rất khó phát huy tác dụng, rất dễ bị Hô Diên Vô Hận công phá.
“Đã như thế, dụng ý của Cao Phẩm liền rõ ràng, trước từ tây tuyến Tề quốc bày ra trạng thái quy mô lớn tiến công, chỉ là vì bức Hô Diên Vô Hận triệt binh, bởi vì không muốn cùng Tề quốc chia sẻ “kho lúa”.
“Quân Tề lui lại, mục đích của Cao Phẩm liền đạt đến, toàn diện chiếm lĩnh địa bàn Vệ quốc, ở biên cảnh vốn có của Vệ quốc tăng mạnh công sự, dựa theo hắn bố phòng đến xây dựng công sự phòng ngự. Mặt khác thì từ bên Tấn quốc cấp tốc phái người tiến vào địa vực Vệ quốc kinh doanh, muốn nhanh chóng khôi phục “kho lúa” sản xuất, Tấn quốc cũng đã làm như vậy.
“Mục đích của Cao Phẩm không phải vội vã công Tề, mà là vì vững chắc hậu phương, muốn nhanh chóng khôi phục “kho lúa” sản xuất, làm chuẩn bị cho đánh lâu dài.
“Đã như thế, hắn tiến có thể công, lui có thể thủ, Tấn quốc hao nổi, nhưng Tề quốc hao không nổi. Chỉ cần hắn thủ vững, không xuất chiến, đại quân Tần quốc tiến vào Tề lại có tác dụng gì, đối mặt Cao Phẩm thiện thủ, chỉ cần không có kẽ hở, ngay cả Hô Diên Vô Hận cũng không làm gì được hắn, La Chiếu lại có thể làm sao? Tiến bừa lại sẽ tái diễn tình huống ở Tam Đạo Cốc, chỉ sợ lại trúng ý muốn của Cao Phẩm.
“Quân Tần sớm không vào, hiện tại tiến vào, chỉ sẽ tăng thêm Tề quốc tiêu hao. Chỉ cần Cao Phẩm thủ vững, trường kỳ duy trì trạng thái tùy thời tiến công, tình cờ lại nhằm vào Tề quốc đột kích gây rối, chỉ cần kiên trì tiêu hao đối thủ ba năm, nội bộ Tề quốc sẽ tự ra nhiễu loạn, một khi Tề quốc hư hao, Cao Phẩm không cần đại chiến cũng có thể thu thập Tề quốc.
“Mới đầu Hô Diên Vô Hận không dự định dễ dàng triệt binh, tình nguyện thả quân Tấn tây tuyến tiến vào Tề quốc lại tái chiến. Nếu như Hô Diên Vô Hận kiên trì chiến lược lúc trước, chỉ sợ Cao Phẩm sẽ đau đầu. Xuất binh liều, lại sợ đánh không thắng Hô Diên Vô Hận. Thả nhân mã tây tuyến thâm nhập Tề quốc mà nói, một khi Hô Diên Vô Hận hồi binh, nhân mã ở tây tuyến muốn dễ dàng rút về sợ là không dễ như vậy, đến thời điểm đó Cao Phẩm muốn không quyết chiến với Hô Diên Vô Hận cũng không được.
“Nếu nhân mã ở tây tuyến không dám thâm nhập, sẽ bị Hô Diên Vô Hận nhìn thấu, như vậy Tề quốc cũng có thể ngồi chờ, ngươi dám bỏ thủ đến chiến liền phụng bồi, tiếp tục làm rùa rụt cổ không ra mà nói, Tề quốc cũng có thể chiếm một nửa giang sơn của Vệ quốc, coi như kho lúa đến kinh doanh.
“Kia là cục diện Cao Phẩm không muốn nhìn thấy.
“Mới đầu chiến lược của Hô Diên Vô Hận là không sai, coi như cuối cùng vì thực lực cách xa đánh không thắng Tấn quốc, bằng năng lực của hắn ở thảo nguyên quyết chiến, cũng có thể đánh Tấn quốc trọng thương. Nhưng Hô Diên Vô Hận không chịu nổi áp lực của triều đình, không chỉ làm một đời anh danh hủy hoại trong chốc lát, cũng làm Tề quốc triệt để nằm ở thế yếu, để mưu đồ của Cao Phẩm thực hiện được.
“Phong cách tác chiến của Cao Phẩm đột biến, làm người có chút không mò ra sâu cạn, trước kia ta không nhìn ra dụng ý của Cao Phẩm, đoán chừng Hô Diên Vô Hận cũng không nhìn ra.
“Bất quá Hô Diên Vô Hận già dặn kinh nghiệm, vừa bắt đầu trực giác của hắn là không sai, chỉ là… Ài!
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy kinh ngạc.
“Người ta nói Yên Sơn Minh, Tề Vô Hận, trên chiến trường có thể giấu diếm được ngươi và Hô Diên Vô Hận, này Cao Phẩm thật lợi hại như thế? Vậy vì sao trước kia hắn còn nhiều lần bại ở trên tay Hô Diên Vô Hận, ta còn nhớ lần trước hắn chiến bại, suýt chút nữa bị Hô Diên Vô Hận bắt sống a?
Mông Sơn Minh lắc đầu:
“Cái gọi là nhân ngôn, lời êm tai, nghe một chút là được, nhưng quyết không thể chìm đắm trong đó. Danh tướng nào không phải bị đánh bại, ăn giáo huấn mài giũa đi ra, ta và Hô Diên Vô Hận đều là đúng lúc gặp quốc nạn, đánh lâu không ngớt trong khốn cảnh mài giũa ra, lần trước Cao Phẩm chiến bại làm sao có thể không rút ra kinh nghiệm xương máu, một đời người mới thay người cũ là bình thường, chỉ xem có cơ hội hay không. Cao Phẩm có thể từ một tiểu tốt làm tới Tấn quốc Đại Tư Mã, được Thái Thúc Hùng coi trọng, không thể khinh thường!
“Mà Cao Phẩm có can đảm đi kéo như vậy, bên triều đình Tấn quốc khẳng định có áp lực, hắn hẳn là đạt được Tấn hoàng Thái Thúc Hùng chống đỡ, không có Thái Thúc Hùng toàn lực chống đỡ, hắn không có biện pháp lấy lực lượng cả nước đến bố cục.
“Luận khí phách, Hạo Vân Đồ không bằng Thái Thúc Hùng. Thái Thúc Hùng thành tựu Cao Phẩm, mà Hạo Vân Đồ là hại Hô Diên Vô Hận!
“Tướng quân khó tránh khỏi chết trận sa trường, chỉ mong Hô Diên Vô Hận có thể được chết tử tế!
Hô Diên Vô Hận người còn chưa có chết, nhưng trong lời nói của vị này lại có mấy phần cảm giác thỏ tử hồ bi.
Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ là nghe tình huống, không định tốn tinh lực thâm nhập nghiên cứu, không có sự tình khác liền mời mấy vị kia về.
Tình huống trước mắt của hắn, đám người Thương Triêu Tông cũng không thích hợp ở lâu, sợ sẽ chọc người sinh nghi.
Quản Phương Nghi tự nhiên là tự mình đi tiễn khách, ở bề ngoài dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu.
Ngưu Hữu Đạo thì ở trong phòng nhìn theo, con mắt dán vào địa phương không nên nhìn, nhìn chằm chằm vòng eo và cái mông của Quản Phương Nghi.
Hắn đang cân nhắc, một đóa hoa dại trong núi, nhưng ở trong hồng trần tỏa ra thành dáng vẻ này, cũng không biết kinh nghiệm bao nhiêu sương gió.
Nam Thiên Vô Phương lấy danh tự, vẫn dùng đến hiện tại, làm hắn trong lúc nhất thời không biết có nên nói cho Quản Phương Nghi chân tướng hay không.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tạm thời không nói, vạn nhất nữ nhân này không kìm chế được nỗi nòng chạy đi Yêu Ma Lĩnh, như vậy sự tình sẽ làm lớn, Triệu Hùng Ca có thể căn cứ một chút dấu hiệu đoán ra, nữ nhân này chạy đi mà nói, người khác của Ma giáo không hẳn không thể đoán ra.
Hiện tại hắn không hy vọng Nam Thiên Vô Phương có chuyện.
“Gần đây ánh mắt của ngươi nhìn Hồng Nương đích xác có chút không đúng.
Vân Cơ bỗng nhiên nói.
“A…
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên quay đầu lại.
“Cái nào không đúng?
Vân Cơ:
“Sắc mị mị!
Nói xong quay đầu rời đi.
“Ây…
Ngưu Hữu Đạo im lặng, cũng đi theo.
Hai người đi qua mật đạo trở lại cửa mật thất.
“Chờ đã.
Ngưu Hữu Đạo gọi nàng lại.
Vân Cơ dừng bước xoay người.
“Ta chỉ là thuận miệng nói, trong lòng không có quỷ thì không cần nghĩ nhiều.
Ngưu Hữu Đạo phất phất tay.
“Ngươi thích nghĩ như thế nào cũng được, ta không đáng kể, nói với ngươi chính sự.
Vân Cơ:
“Nói đi.
Ngưu Hữu Đạo:
“Bên Quỷ Mẫu Ngô tỷ kia, ngươi đã lâu không liên lạc qua a?
Quỷ Mẫu? Còn Ngô tỷ? Vừa nghe thuyết pháp này, Vân Cơ không nhịn được nghĩ đến vị này cùng nhi tử của nàng kết bái, sau lại cùng Quỷ Mẫu Ngô Tuyết Quân kết bái.
“Sau khi đến Mao Lư Sơn Trang, cơ bản không có liên hệ. Ngươi và Thiên Hỏa Giáo nháo thành như vậy, nàng còn muốn đặt chân ở Tề quốc, ta cũng bất tiện lui tới với nàng.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi lặng lẽ đi gặp nàng, tận lực đừng để người phát hiện.
Vân Cơ không rõ.
“Vì cái gì?
Ngưu Hữu Đạo xoay người tiến vào mật thất, đi tới trước vách tường, nhìn chằm chằm một bức địa đồ thiên hạ.
Vân Cơ thuận thế nhìn theo, nhất thời sửng sốt, phát hiện ở vị trí Tề quốc, có đánh dấu Hãm Âm Sơn của Quỷ Mẫu Ngô Tuyết Quân.
Không chỉ Hãm Âm Sơn, tụ âm chi địa trong thiên hạ, trên địa đồ đều có biểu thị.
“Sợ là có người sẽ đánh chủ ý tới tụ âm chi địa, còn phải là tụ âm chi địa cỡ lớn!
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên nói.
Vân Cơ không hiểu, cũng không rõ được vị này nghĩ cái gì, đều là đông một chuyện, tây một chuyện, làm người ngoài không hề có đầu mối, cho dù hiện tại nàng thường thường đi theo bên cạnh cũng xem không hiểu.
Nhưng kết quả thường thường lại chứng minh, một khi sự tình đến, hết thảy đều bị vị này nắm trong tay, khi đó nàng lại bỗng nhiên tỉnh ngộ.