Một trận chiến nuốt Kiêu Kỵ quân của Vệ Quốc, làm cho Hô Diên Vô Hận nuốt hận mất con, ba trận chiến đối đầu với hai người Hô Diên Vô Hận và La Chiếu.
Phần lớn người chỉ biết Cao Phẩm khí thế lớn như sơn hà, không thấy một tướng công thành vạn cốt khô!
Phần lớn người không biết phía sau một cuộc chiến trang cần trả giá bao nhiêu xương máu, chiến tranh làm cho vô số người mất mạng. Mà sau cuộc chiến, tổ chức tình báo của ba quốc gia còn ác chiến không ngừng, người đến ta đi, người chết đủ kiểu, thậm chí có nước khác tham gia trong bóng tối nữa, nhưng người ngoài không thể ngửi được mùi máu tươi.
Phần lớn người chỉ biết Tấn quốc quét hết khốn cùng, quốc vận đã đến.
Phần lớn người chỉ biết, nhân vật phong lưu còn phải nhìn hôm nayQ
Dân nuôi tằm đồng ruộng xanh biếc, núi non tươi tốt, gia đình có cầu nước nhỏ, nhìn qua như thế ngoại đào nguyên.
Trên đỉnh núi, ngoài một thôn nhỏ, có một con Kim Sí bay xuống bên ngoài nhà tranh của thợ săn.
Thợ săn nghe tiếng bước ra, thấy có mật thư trong ống tre dưới chân Kim Sĩ, sau khi lấy thư ra ngoài, hắn lập tức xuống núi, đi đến thôn nhỏ.
Mà trên tán cây gần nhà tranh, một con chim Thúy Vũ nhỏ theo chân Kim Sí đến, nhảy nhót trên cây một lúc, sau đó vỗ cánh bay đi.
Bên ngoài bờ sông nhỏ, vì chân không tiện nên ẩn cư giả làm người bán hàng rong, cũng chính là Gia Cát Trì, hắn đang ngồi câu cá một mình bên bờ sông.
Thợ săn sí đến, ngồi xổm nhấc sọt cá lên, thử hỏi con cá này bán thế nào, trong lúc đó có một cục giấy rơi vào trong giỏ cá, sau đó rời đi.
Lúc Gia Cát Trì câu được một con cá nữa bỏ vào sọt, hắn lấy tờ giấy lên tay, tiếp tục ném cần câu, hắn thi pháp mở tờ giấy trong lòng bàn tay ra, nhìn nội dung trên đó, sau đó yên tâm thả câu.
Đợi đến lúc đưa cần về thôn, đi ngang qua học được, đưa cá cho tiên sinh dạy học Hải Vô Cực.
Nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa trong học đường, hắn hỏi một câu.
“Chiến sự ở phía Tây đã tạm ngừng.
Sau khi bắt hết cá trong giỏ qua chậu, Hải Vô Cực hỏi một câu.
“Ai thắng ai thua?
Gia Cát Trì nói.
“Không phân thắng bại, Cao Phẩm chiếm thế thắng, nhưng cố gắng nhịn xuống, nếu hai quân Tần, Tề không chịu nổi, chỉ có thể lui binh.
Hải Vô Cực thở dài một tiếng, nói.
“Nếu không phân thắng bại thì có nghĩa là Tần, Tề thua, nếu tiếp tục như vậy, sợ rằng hai nước này khó mà giữ nổi.
Mặc dù người không cầm quyền, nhưng vẫn còn ánh mắt, nhìn ra khốn cảnh của Tần Quốc và Tề Quốc.
Gia Cát Trì nói.
“Tiên sinh, chuyện đã qua, đừng nhớ mãi không quên nữa, không tốt gì với ngươi cả, cũng không tốt với tất cả mọi người.
Hải Vô Cực nói.
“Ý của ngươi là, ngay cả tư cách đùa giỡn ta cũng không có sao?
Gia Cát Trì lặng yên, sau đó nói.
“Ta sợ ta sẽ liên lụy đến ngươi, nếu không vì ta, có lẽ tiên sinh lúc nào cũng có thể Đông Sơn tái khởi được, nhưng ta cuốn vào… Thật ra lúc được tiên sinh cứu mạng, ta đã biết, nếu như dùng ta, chỉ là vì đời sau có một con đường sống, không nên có ý nghĩ khác. Trong thời loạn thế này, có thể sống là được rồi, còn sống mới có cơ hội, có thể lặng yên chờ thời cuộc thay đổi, thế hệ này không đợi được thì để cho đời sau, chúng ta không nên liên hệ với người bên ngoài nhiều nữa, nếu như bại lộ, hậu quả khó có thể tưởng tượng nổi, thế lực Phiêu Miểu Các quá lớn!
Hải Vô Cực im miệng không nói.
Mà đổi thành một bên, thợ săn quay về nhà tranh trong núi, hắn đã bị mấy ánh mắt trong bóng tối theo dõi rồi.
Ba người âm thầm ẩn núp, đều ăn mặc như nông phu, một người trong đó còn cầm một con chim Thúy Vũ nữa.
Ba người quan sát phản ứng của thợ săn, nhìn thấy thợ săn thả Kim Sí xong, quay về phòng, ánh mắt của cả ba người nhìn về phía thôn trang yên tĩnh kia.
Một người nói nhỏ.
”Mặc dù bốn phía xung quanh thôn trang đều là núi, nhưng lại có nhiều gò đất xung quanh, nếu như đối phương có đề phòng từ trước, mà chúng ta đến gần điều tra, vậy thì rất dễ bị phát hiện.
Người còn lại nói.
“Thật là biết chọn chỗ, cũng đủ cẩn thận, ngay cả Kim Sí cũng không dám cho người dân trong thôn nhìn thấy, cố ý sắp xếp một thợ săn trên núi để tránh tai mắt của người khác.
Người cầm con chim Thúy Vũ trên tay nói.
“Các ngươi ở lại nhìn nơi này, ta quay về báo tin.
Hai người khác khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Người cầm con Thúy Vũ trên tay còn nhắc nhở thêm.
“Nhớ kỹ, chỉ cho phép quan sát, không cho phép đến gần, cũng không cho phép các ngươi tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào. Bất kể là ai, cũng không được tự tiện hành động, tuyệt đối không được đánh cỏ động rắn, ở yên chờ bên trên sắp xếp. Nếu như để mục tiêu chạy thoát, các ngươi tự gánh hậu quả.
“Vâng!
Hai người nhỏ giọng lĩnh mệnh.
Người cầm chim Thúy Vũ trên tay chậm rãi lui về rời đi, sau đó nhanh chóng biến mất trong núi sâu rừng xa.
…
Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa tu luyện trong mật thất, Vân Cơ vội vàng bước vào, đi đến trước mặt hắn, trầm giọng nói.
“Có việc gấp!
Ngưu Hữu đạo nâng hai tay lên, chậm rãi thu công xuống, dừng việc tu luyện lại, mở mắt.
“Nói!
Vân Cơ đưa mật tín ra, nói.
“Phương thức liên lạc của ngươi và người Thánh Cảnh đã khởi đông phương thức thứ hai!
Nàng còn không biết người bên Thánh Cảnh là Toa Như Lai, Ngưu Hữu Đạo không nói cho nàng biết chuyện Vô Lượng Quả, cũng không lộ ra Toa Như Lai với bất kỳ ai, từ việc hắn không tiếc lợi dụng Thiệu Bình Ba và Lam Minh để bảo vệ đường dây này, có thể thấy được hắn xem trong điều tuyến của Toa Như Lai thế nào.
Nếu như chuyện bại lộ, Toa Như Lai là át chủ bài cuối cùng để hắn liên lạc nắm giữ động tĩnh trong Thánh Cảnh.
Mà cái gọi là phương thức liên lạc thứ hai, chính là sợ tin tức đến Thánh Cảnh quá phiền phức, sẽ bị chậm trễ thời gian, không kịp cướp người trước tay Cửu Thánh, nên để Toa Như Lai sắp xếp một người có thể tin được, nếu như phát hiện động tĩnh bên Gia Cát Trì, lập tức phát động thiết bị dự bị, trực tiếp liên lạc với bên này.
Vì vậy Ngưu Hữu Đạo vừa nghe, lập tức hiểu được có manh mối nơi ở của Gia Cát Trì rồi.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, cầm mật thư về tay, nhìn qua một lượt, thổn thức nói.
“Nhanh như vậy đã tìm ra, tốc độ vượt qua dự liệu của ta, không hổ danh là Phiêu Miểu Các, may mà ta đã chuẩn bị trước, nếu không đã trở tay không kịp rồi.
Chắp hai tay sau lưng, hắn trầm giọng nói.
“Lập tức hồi âm, động thủ!
Vân Cơ hỏi.
“Động thủ thế nào?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ngươi không cần biết rõ việc này, ta đã sắp xếp với bên kia rồi, chỉ cần hồi âm như vậy là được!
Vân Cơ nói.
“Vậy bên Thiệu Bình Ba thì sao?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ta làm việc của ta, hắn làm việc của hắn, không liên quan đến nhau, ta ngược lại muốn xem thử lúc nào hắn mới truyền tin cho ta, nếu hắn không tham gia náo nhiệt, vậy thì một ngụm nước đắng kia hắn không có cách nào khác là phải nuốt xuống. Mặc kệ hắn, chúng ta phải tranh thủ thời gian trước Cửu Thánh, lập tức trả lời.
“Còn Hồng Nương bên kia nữa, gọi nàng đừng tu luyện, đến chỗ ta đợi lệnh đi.
“Vâng!
Vân Cơ biết chuyện này rất quan trọng, nên nhanh chóng quay người rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đi mấy bước đến trước địa đồ, lấy thư ra nhìn rõ ràng lần nữa, sau đó tìm được chỗ ở của mục tiêu trên địa đồ, móng tay vẽ một đường cong, sau đó nhìn địa đồ suy nghĩ, ánh mắt lóe lên không ngừng.
…
Thiệu phủ Tấn Kinh, một nho sinh bị Thiệu Tam Tỉnh đưa vào phủ, tự mình dẫn đến thư phòng.
Trên dưới trong phủ đều biết, Thiệu đại nhân cầu hiền như khát, chiêu mộ chi sĩ uyên bác từ bốn phía, nên dẫn người vào phủ cũng không có gì là lạ.
Trong thư phòng, Thiệu Bình Ba sớm chờ từ lâu.
Hai người vừa thấy mặt, nho sinh đã ép giọng xuống, nói ra giọng của Lam Minh.
“Ngươi làm cái quỷ gì vậy? Không phải đã nói là người của ta không cần tự mình tham gia, chỉ cần mật báo là được sao?
Ngón tay của Thiệu Bình Ba gõ nhẹ lên mặt bàn, nói nhỏ.
“Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ! Gia Cát Trì là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ đấy, ở trong tay ai, thì sẽ trở thành đại sát khí trong tay người đó, chẳng lẽ ngươi không muốn biết hắn đột phá Nguyên Anh Kỳ thế nào sao?