Đốc Vô Hư hừ lạnh một tiếng:
“Ô Thường canh giữ ở đây chắc hẳn là muốn “nghênh đón” Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di, chúng ta tới rồi nên hắn mới chạy.
Giữa cửu Thánh đều rất rõ ràng quan hệ lẫn nhau, thoáng cái đã hiểu rõ mọi chuyện, đại khái biết có chuyện gì phát sinh.
La Thu:
“Vào xem, hay làm thế nào giờ?
Đốc Vô Hư:
“Năm người thì đã có ba người đi ra, ngươi thấy hai chúng ta mạo muội đi vào có thích hợp không?
La Thu liếc mắt:
“Chờ ư?
Đốc Vô Hư:
“Chờ xem thử đã!
Không ngoài dự liệu của Ô Thường, quả nhiên hai người ở lại đây đón tiểu đội chưa xuất hiện.
Khoảng hai canh giờ sau lại có người tới. Lam Đạo Lâm chạy tới, đầu tiên đã hỏi có chuyện gì xảy ra, La Thu và Đốc Vô Hư nói tình huống đại khái một chút, vì vậy Lam Đạo Lâm cũng đứng đó đợi cùng.
Sau nửa đêm, Lữ Vô Song cũng tới. Trước đó nàng ta vẫn chưa biết chuyện, cho tới khi trở về cửa ra vào của Thánh Cảnh, gặp đệ tử không thể liên lạc được với nàng ta đang chờ ở cửa ra vào mới biết là có chuyện gì xảy ra, mới biết Thánh La Sát hiện thân, mấy Thánh khác cơ bản đều đã tới hết rồi, lúc này nàng ta mới vòng vèo chạy tới.
Trước đó bốn Thánh chưa vào Điệp Mộng Huyễn giới lúc này toàn bộ đã tới đông đủ, cùng nhau chờ ở cửa, chuẩn bị xem tình huống rồi quyết định có nên đi vào hay không, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di đi ra.
Sắc trời dần sáng…
Trong một cái động, vài đệ tử của Vạn Thú Môn chui ra, trốn vài ngày rốt cục lại gặp mặt Tây Hải Đường.
“Đi thôi!
Tây Hải Đường nói một câu.
Tên đệ tử nhìn hai tên ăn mặc quần áo đệ tử của Vạn Thú Môn đi phía sau Tây Hải Đường, cũng không biết là ai, Vạn Thú Môn chắc chắn là không có hai người này.
Chỉ có điều đệ tử có thể đi cùng Tây Hải Đường làm chuyện bí mật đều là đệ tử biết được những bí mật, biết được thứ không nên biết, nên không nên hỏi nhiều.
Một đám người bò ra khỏi hang sâu lại nhanh chóng cúi người quay lại trong hang, cả kinh trốn tránh, Tây Hải Đường hỏi mấy tên đệ tử:
“Có chuyện gì thế?
Vừa mới thấy được ở gần cửa ra có không ít Điệp La Sát, nào còn bóng dáng của thủ vệ nữa.
Bọn họ nhìn thấy vẫn là số lượng ít, trước đó mới nhiều, trải qua một thời gian đã tản đi không ít rồi.
Một tên đệ tử trả lời:
“Không biết, chúng ta vẫn tuân theo pháp chỉ của chưởng môn, phong bế ở trong hang động, không biết tình hình bên ngoài thế nào.
Tây Hải Đường đột nhiên quay đầu, bởi vì Ngưu Hữu Đạo đã dịch dung vừa chọc vào sau lưng gã một cái, cho gã một ánh mắt.
Sau đó hai người tránh chúng đệ tử, tới một đầu khác của cái động, Vân Cơ cũng vội vàng đi theo.
Liếc nhìn đệ tử Vạn Thú Môn ở phía xa, Ngưu Hữu Đạo nói với Tây Hải Đường:
“Không cần hỏi, nhất định là kinh động khi giao thủ với Thánh La Sát.
Tây Hải Đường:
“Ta cũng đoán vậy, bây giờ vấn đề là làm sao đi ra ngoài.
Ngưu Hữu Đạo:
“Cứ đánh thẳng ra, bằng vào thực lực của chúng ta, chút Điệp La Sát đó hẳn là không chống nổi chúng ta.
Tây Hải Đường:
“Những đệ tử này của ta thì làm sao giờ? Nếu động thủ bị bọn họ nhìn thấy thì sẽ bị bại lộ tu vi thực lực thật mất.
Ngưu Hữu Đạo:
“Trước tiên để bọn họ tránh vào hang động đi, chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói, ta phải nhanh chóng biết rõ tình huống như thế nào.
Tây Hải Đường yên lặng gật đầu, cũng chỉ có thể làm như vậy, cũng không thể diệt khẩu toàn bộ những tâm phúc này được.
Quay đầu làm theo, bí mật dặn dò những đệ tử kia một lúc, những đệ tử đó sau lại lần nữa tránh vào sâu trong động, che cửa động lại.
Tây Hải Đường kiểm tra bên ngoài cửa động đã bị phong bế một lượt, rồi lại quay lại cạnh Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ, hô:
“Đi thôi!
Ba người lặng lẽ chuồn ra khỏi hang, đang muốn nhân dịp Điệp La Sát chưa chuẩn bi mà nhanh chóng đánh về hướng cửa ra thì Ngưu Hữu Đạo đột nhiên đưa tay ra cản lại:
“Chờ đã!
Tây Hải Đường và Vân Cơ cùng quay đầu lại nhìn về phía hắn, nghi hoặc, Vân Cơ hỏi:
“Làm sao thế?
Ngưu Hữu Đạo lại quay đầu lại hỏi Tây Hải Đường:
“Cửa ra bị Điệp La Sát chiếm, đệ tử Vạn Thú môn đều lui ra ngoài rồi, sẽ không phải là có số lượng nhiều đệ tử Vạn Thú Môn thủ ở bên ngoài đấy chứ?
Tây Hải Đường hơi trầm ngâm rồi vuốt cằm nói:
“Điều đó là chắc chắn rồi, xảy ra biến cố lớn như vậy, bản phái nhất định sẽ triệu tập nhiều đệ tử thủ ở bên ngoài phòng bị, ứng biến.
Ngưu Hữu Đạo ý vị thâm trường nói:
“Nói cách khác, trước đó ngươi có thể tùy tiện dẫn bọn ta ra vào, nhưng lần này ra ngoài chắc chắn sẽ bại lộ trước mặt đông người như thế.
Tây Hải Đường và Vân Cơ đều đã hiểu ý của hắn, hai người dịch dung đi ra ngoài, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy sẽ dễ dàng bị người khác hoài nghi, nhất là dưới tình huống kinh động tới cửu Thánh, bên Phiêu Miểu Các chắc chắn cũng được điều động.
Sau khi hơi suy tư, Tây Hải Đường nói:
“Ngươi suy tính thật chu đáo. Như vậy đi, ta đi ra ngoài trước nghĩ biện pháp đẩy người đi trước đã.
Ngưu Hữu Đạo nhìn về phía Điệp La Sát đang chiếm cứ lối ra;
“Nhiều Điệp La Sát như vậy, cũng không thiếu Huyết La Sát, một mình ngươi dễ dàng đánh ra được thích hợp hay sao?
Tây Hải Đường:
“Ngươi có dự định khác sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Vẫn nên cùng nhau ra ngoài thì hơn, chỉ có điều phải chật vật chút!
Giơ tay lên lột mặt giả trên mặt xuống, nói với Vân Cơ một câu, ý bảo cũng bỏ đi:
“Như thế này rồi bôi chút máu của Điệp La Sát lên mặt sẽ khiến người ta trong chốc lát không thể nhận ra được.
Rồi nói với Tây Hải Đường:
“Sau khi rời khỏi đây, thừa dịp đệ tử của của Vạn Thú Môn còn chưa nhận ra hai chúng ta thì ngươi hãy mượn cớ giả bộ phân phó hai người bọn ta đi làm việc, hai bọn ta nhân cơ hội đó thoát thân khỏi đám đệ tử của Vạn Thú Môn, sẽ không có ai ngăn cản nữa.
Tây Hải Đường suy nghĩ một chút, đồng ý:
“Biện pháp này rất tốt, được, cứ làm như vậy đi!
Vân Cơ cũng lột ngụy trang trên mặt xuống.
Ba người nói xong liền làm, sau khi thương lượng tỉ mỉ một chút, chuẩn bị xong xuôi liền cùng nhau lao ra, hành động này lập tức dẫn tới Điệp La Sát chen chúc tới vây công.
Tây Hải Đường và Vân Cơ hộ tống Ngưu Hữu Đạo ở giữa, hai người không thể hiện thực lực tu vi Nguyên Anh kỳ ra, phòng bị bốn phía còn có người đang ẩn thân chưa xuất hiện, phòng bị phát hiện ra đầu mối, dường như chật vật một mạch liều chết.
Sau một trận chém giết kịch liệt, rốt cục ba người chạy ra khỏi Huyễn giới, dáng vẻ đã chật vật không chịu nổi, tóc tai bù xù, trên mặt là máu, quần áo nát bấy.
Tây Hải Đường thì còn tốt một chút, trên mặt không nhuốm nhiều máu lắm, Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ thì diện mạo khó phân biệt.
Nhìn thấy có người lao ra, đệ tử Vạn Thú Môn canh giữ ở Điệp cốc đều rối lên, có người hô:
“Là chưởng môn, chưởng môn ra rồi!
Cố kỵ có người không bình thường ở đây nên không có ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đốc Vô Hư, La Thu, Lam Đạo Lâm, Lữ Vô Song đều quay đầu lại nhìn, nhìn chằm chằm ba người mới vừa lao ra.
Bọn họ đã đợi tới không kiên nhẫn rồi, đang chuẩn bị vào xem thử, ai ngờ lại đột nhiên có người xuất hiện.
Mà ba người lao ra là dáng vẻ chật vật không chịu nổi, thở hồng hộc, chợt thấy có bốn vị này ở đây thì Tây Hải Đường có phần bối rối, tâm can run cả lên.
Ngưu Hữu Đạo cũng trợn tròn mắt, có thể nói là tê cả da đầu, tình huống gì đây? Lấy thân phận địa vị của bốn vị này sao lại thủ ở cửa chứ? Không thể vừa hay đến đây được! Xui xẻo như vậy sao?
Lúc này hắn hối hận phát điên rồi, sớm biết tình huống này thì thật không bằng để Tây Hải Đường ra ngoài trước, chỉ có điều tình huống này Tây Hải Đường sợ là cũng không tiện đẩy người đi.
Vốn dĩ cho rằng có chưởng môn Tây Hải Đường của Vạn Thú Môn ở đây thì việc đi ra ngoài là chuyện rất đơn giản, không ngờ lại nhận thêm phiền phức ngập trời.