Dây cung bắn liên hồi như pháo đột nhiên vang lên, tên lao đi như mưa.
Đội ngũ phản quân nhanh chóng giơ khiên chống đỡ. Một đám quân sĩ cũng nhanh chóng giơ đại mộc xếp hàng che cản trước người Cố Viễn Đạt.
Cố Viễn Đạt nghiêm mặt, trầm giọng nói:
“Tấn công!
“Bắn tên!
Phản quân bên này vừa ra lệnh một tiếng, toàn bộ cung tiến thủ đánh trả.
Hai bên không ngừng có người chết, nhưng cung tiến thủ của phản quân có quy mô không thể so sánh cùng mấy ngàn Cấm Vệ quân còn sót lại giờ này, kết quả có thể tưởng tượng được.
Trên không trung đại điện đã dâng lên khói đặc cuồn cuộn, lên đến tận trời.
Trong điện, bốn vách tường và trên nóc nhà lửa đã cháy hừng hực. Hạo Vân Đồ ngồi ngay ngắn trong hỏa động, nói:
“Thanh Thanh, từ khi con xuất giá chưa được nhìn thấy con khiêu vũ a. Hãy múa đi, múa để trợ uy cho các tướng sĩ.
“Vâng.
Hạo Thanh Thanh chậm rãi đi xuống bậc thang, đi tới chính giữa đại điện thỉnh thoảng có hỏa tinh bay qua, chợt thư giãn thân thủ làm thế ném tay áo, cương nhu tịnh tể thướt tha dáng múa lên.
Dáng người hậu sản không lâu nên có vẻ hơi nở nang một chút, đứng múa một mình.
Nhưng có người nào xem nàng múa? Các tướng sĩ đều đang liều mạng ở bên ngoài, không ai có lòng thanh thản nhìn vào bên trong.
Thật ra ánh lửa càng trở nên hừng hực, dáng múa của Hạo Thanh Thanh càng trở nên chiếu rọi sáng rỡ động lòng người.
Tên của Cấm Vệ quân có hạn, tên bên trong ống hết rất nhanh, chỉ có thể bị động trốn ở phía sau lan can.
Thấy đối phương không còn tên để bắn nữa, một tướng bên phản quân vung kiếm quát:
“Tiến lên!
Một đám tu sĩ dẫn đầu lao vút tới trước, đại quân phía sau kêu giết xung phong, phủ tới như thủy triều.
Cấm Vệ quân nấp phía sau lan can lao ra chặn lại, lại bị tu sĩ phóng ngã như cắt dưa hấu thái rau vậy.
Hô Diên Uy rút kiếm trong tay nhìn mà hai mắt muốn nứt ra, không ngăn được, không có biện pháp cản trở a, trơ mắt nhìn thủ hạ chịu chết oan uổng. Tấm lòng ấy người ngoài không thể nào hiểu được.
Nghe tiếng kêu thảm thiết bên ngoài điện, thấy Hô Diên Uy cầm khiên đứng lên đẩy cửa ra. Hạo Thanh Thanh rơi nước mắt như mưa, dáng múa xoay tròn càng nhanh hơn nữa.
Mắt thấy một tu sĩ nghiêng người đánh tới mình, Hô Diên Uy hai tay cầm kiếm sẵn sàng.
Thời khắc hắn đang muốn liều mạng, không chú ý tới tu sĩ bên cạnh Cố Viễn Đạt đột nhiên ngẩng đầu nhìn về không trung.
Trên không trung có người giá phi cầm tọa kỵ bay tới, giao thủ cùng tu sĩ phản quân tuần tra trên không trung. Chỉ thấy một người từ trên trời giáng xuống.
Quàn…g! Mái hiên bị chọc thủng. Một bóng người chợt đánh một đường đao quang. Máu tươi văng khắp nơi, không ngờ một đao xông tới chém chết tươi tu sĩ đánh tới Hô Diên Uy.
Người đến rơi xuống đất cực mạnh. “Cạch”, tiếng đá trên mặt đất vỡ vụn từng phiến.
Hô Diên Uy giơ tay tạp vật che rơi xuống, phát hiện bóng người cao lớn ngăn cản trước người có thân ảnh rất cao lớn, tóc rất ngắn.
Người đến quay đầu lại, nhìn chằm chằm Hô Diên Uy và nói:
“Ngươi không sao chứ?
Hô Diên Uy sững sờ, ngay sau đó mừng rỡ:
“Sao ngươi lại tới đây?
Người tới không ai khác, chính là Viên Cương. Hắn muốn đi cùng viện binh quân Tần chạy đến để giải vây đấy, ai ngờ viện binh đột nhiên được thám tử truyền tin rằng kinh thành đã bị công phá.
Viên Cương sốt ruột, biết rằng với lực một mình đến kinh thành không phát huy được tác dụng bao nhiêu, nhưng hắn vẫn cố làm lì đưa đầu chịu trận, khống chế phi cầm tọa kỵ, lẻ loi một mình khẩn cấp bay đến đây.
Viện quân cũng khuyên hắn không nên, thế nhưng không ngăn được hắn.
Vừa đến không trung kinh thành, nhìn thấy cung thành khói đen dâng lên cuồn cuộn, lập tức lao đến.
Hắn chỉ thấy nơi này đang bị vây công cuối cùng, liền tới tra xét nơi này, không ngờ vừa vặn đụng phải Hô Diên Uy, lại tối hậu quan đầu cứu được một mạng cho Hô Diên Uy. Nếu không chỉ bằng chút võ lực như Hô Diên Uy, đối mặt với tu sĩ này quả thật là chết chắc rồi.
“Tới cứu ngươi đấy.
Viên Cương đáp ngắn gọn, lại thấy có tu sĩ vọt tới, đao sắc trong tay chém liên tục, bổ tan từng đạo kiếm khí ác liệt đánh tới, đợi đối phương áp sát thân người, lại là một đao như thác nước đột ngột chém ra điên cuồng.
“Ahhhhh…
Có tiếng hét thảm vang dội. Người tới lại bị một đao của hắn bổ đôi ngã xuống.
“Đây là người nào?
Linh Hư phủ chưởng môn Thường Lâm Tiên cả kinh thất sắc lên tiếng hỏi.Trước đó một đệ tử bị chém còn nói nghe được, mới vừa phóng đi là một vị đệ tử Kim Đan bậc cao của Linh Hư phủ, không ngờ lại bị đối phương một đao chém mất, không khỏi có chút khó tin.
Càng làm cho hắn giật mình đó là, pháp nhãn không ngờ lại không nhìn thấu đối phương có sử dụng pháp lực.
Một đao kia chứa lực chấn nhiếp quá lớn, vốn có tu sĩ muốn xông tới, thấy thế lại sợ tới mức không dám tùy tiện đến gần rồi.
Hô Diên Uy cũng rất hưng phấn, nghe nói là tới cứu mình, thêm nữa thấy vị này giết tu sĩ một cách dễ dàng giống như cắt dưa hấu thái rau vậy, càng thêm hưng phấn không thôi:
“Huynh đệ, ta biết ngay ta không nhìn lầm người. Đúng rồi, nghe nói ngươi trở thành Ma giáo Thánh tử, không biết dẫn theo bao nhiêu tu sĩ đến đây vậy?
Viên Cương bảo vệ hắn, cảnh giác trả lời:
“Không dẫn theo người, Ma giáo không dính vào chuyện này. Ta chỉ đi có một mình.
“Cái gì?
Hô Diên Uy không nói nên lời. Hắn còn trông cậy vị này dẫn theo người đến trợ giúp cho người của mình ở bên này phá vây đó mà, chỉ có một mình, đối mặt với thiên quân vạn mã làm được cái khỉ khô gì chứ!
Viên Cương cảnh giác bốn phía, trầm giọng nói:
“Nơi này không nên ở lâu, theo sát ta. Ta dẫn mang ngươi phá vây rời khỏi đây.
“Lão bà ta và hoàng đế nhạc phụ vẫn còn ở bên trong. Ngươi có thể dẫn cả ba người chúng ta phá vây được không?
Hô Diên Uy đỏ mắt trông mong hỏi, hy vọng.
Viên Cương nhanh chóng nhìn lại, lúc này mới phát hiện qua hỏa quang rừng rực trong đại điện còn có người. Dĩ nhiên là hắn nhận ra Hạo Thanh Thanh, lúc này đang bay múa trong lửa nóng, xinh đẹp lạ thường.
Hôm nay hắn mới biết nữ nhân này biết khiêu vũ, không ngờ lại múa đẹp mắt đến vậy.
Hắn có thể nhìn thấy lệ quang trong đôi mắt của Hạo Thanh Thanh. Nháy mắt trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, nữ nhân kia rất kiêu ngạo, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Viên Cương, ta thích ngươi!”
Hạo Thanh Thanh cũng nhận ra hắn. Trong đầu cũng hiện lên một hình ảnh cũng tương tự như vậy. Trong đôi mắt đẫm lệ mang theo nụ cười mấy phần bi thương.
Nàng không nghĩ còn có thế gặp lại nam nhân này. Tại thời điểm nguy hiểm như vậy còn có người nguyện ý đứng ra.
Năm đó dường như mình rất thích nam nhân này đấy. Giữa đêm trằn trọc không yên giấc, lén lút vụng trộm tưởng nhớ hắn ta khó có thể ngủ được.
Ngẫm lại năm đó thổ lộ ngô nghê, nhìn lại hắn hiện tại, chỉ có thể nói bản thân mình năm đó lấy hết dũng khí thổ lộ không lầm người. Bản thân mình cũng không nhìn lầm người.
Trong chớp nhoáng này, trước đó tâm lý nàng bị khốn nhiễu bởi thời kỳ hậu sản, đột nhiên nước mắt như mưa cười rạng rỡ, phát hiện cuộc sống cũng không u ám đến vậy, vẫn có sắc thái rực rỡ và tươi đẹp. Điệu múa trong hỏa tinh càng trở nên lãng mạn rồi.
Đối với một số người mà nói, hành vi của Viên Cương là ngu xuẩn. Nhưng đối với những người được hắn trợ giúp chính là có thể cảm nhận được hào quang và tốt đẹp của lòng người.
Hạo Vân Đồ ngồi nghiêm trên ngôi vị hoàng đế cũng nhìn thấy Viên Cương. Hắn không nhận ra, không hề biết người đột nhiên chạy tới đây là ai, nhưng nhận ra mình đang được hỗ trợ, nhận ra có quen biết với Hô Diên Uy.
Viên Cương quét mắt một vòng qua hai người trong điện, cảm thấy tình hình nghiêm trọng. Dựa vào một mình hắn, muốn đưa ba người phá vây từ trong thiên quân vạn mã là hoàn toàn không có khả năng. Thêm nữa trong quân phản loạn còn nhiều tu sĩ như vậy, đừng nói là đưa ba người đi, ngay cả đưa một người đối mặt trước sự vây công bốn phương tám hướng, chưa chắc hắn đã có thể chu toàn.
Lời nói khó nghe đấy, chính một mình hắn chưa chắc có thể phá vây ra ngoài, biết nguy hiểm còn xông vào, chỉ dựa vào huyết dũng một lời không thẹn với lòng!