Đợi những người này lui xuống, ba thầy trò tiếp tục làm bộ bận rộn, tiến hành kiểm tra lấy mẫu đối với mỗi người một cách cẩn thận.
Vô Tướng chỉ là trợ thủ, người thật sự được xưng là đệ tử chân truyền của Quỷ Y tại toàn bộ Dược cốc này, thật ra chỉ có một mình Vô Tâm mà thôi.
Việc lấy mẫu kiểm tra, ước chừng ba thầy trò bận rộn đến tận đêm khuya mới xem như xong việc.
Sáng sớm ngày hôm sau, đích thân Nguyên Sắc hạ cố tới điểm dừng chân của ba thầy trò, hỏi thăm tình hình ra sao.
Quỷ Y đưa ra ba cái bình được viết chữ nổi:
“Không ngoài dự đoán, người tu luyện công pháp tương đồng với Thánh Tôn, quả nhiên độ hợp cao hơn không ít, đã tìm được ba cái có thể thích hợp.
Thích hợp? Cái gì gọi là thích hợp? Chuyện này cũng có thể thích hợp? Nguyên Sắc miệng cười nhưng trong lòng không muốn cười chút nào, cầm lấy ba cái bình, lần lượt nhìn tên viết ở bên trên, sau đó đặt bình xuống, hỏi:
“Hay nói cách khác, ba bình này đều không thích hợp nhất?
Quỷ Y gật đầu:
“Ít nhất là tốt hơn so với phàm phu tục tử bình thường một chút.
Nguyên Sắc quay đầu lại hỏi Nguyên Phi:
“Người tại Thánh Địa đều dẫn tới kiểm tra qua rồi chứ?
Nguyên Phi đáp:
“Đúng thế. Những người còn lại đều ở ngoài Thánh Địa, đã truyền tin cấp cho đám Hoắc Không, xem ra trong vòng 3 ngày là có thể chạy đến.
Nguyên Sắc khẽ gật đầu.
Ai ngờ Quỷ Y lại lên tiếng:
“Lời Thánh Phi không thật. Ngay trước mặt Thánh Tôn, nói phải rõ ràng, ngoảnh lại không thể nói tiểu lão nhi không có tận lực.
Vô Tâm nghe sợ hết hồn hết vía, đại khái đoán được sư phụ muốn nói gì, phát hiện đây là sư phụ không thèm đếm xỉa tới rồi vậy.
Nào ngờ Quỷ Y cũng không có biện pháp, giống như kiểu chính hắn nói với Vô Tâm, bị Lam Minh theo dõi, đã đi sai một bước, đã không có cách nào quay đầu lại. Sự việc vẫn không có được kết cục tốt, chỉ có thể là làm hết sức mà thôi.
Nhưng Nguyên Phi kháng cự kiểm tra, không ở ngay mặt Nguyên Sắc nói ra. Hắn không có cách nào miễn cưỡng Nguyên Phi, đến lúc đó sẽ không có biện pháp xuống tay với Nguyên Phi, có nghĩa là cũng không có cách nào hoàn thành thông báo với Lam Minh bên kia, kết quả như vậy không tốt đẹp được rồi.
Sắc mặt của Nguyên Phi khẽ biến thành rét lạnh.
Nguyên Sắc nghe vậy nhìn xem phản ứng của Quỷ Y một chút, sau đó nhìn phản ứng của Nguyên Phi, liền nhận ra vấn đề trong đó, bấy giờ mới vui vẻ nói:
“Hắc Ly, có lời gì không ngại nói thẳng, trước mặt ta không cần phải giấu giấu giếm giếm.
Quỷ Y vội nói:
“Chuyện này tiểu lão nhi không dám nhiều lời, vẫn là phải nhìn xem thái độ của Thánh Phi.
Ngụ ý là hãy hỏi Nguyên Phi.
Nguyên Sắc lập tức có thêm hứng thú, nhìn Nguyên Phi rồi cười ha ha, nói:
“Lời nói không minh bạch, đây là thế nào?
Nguyên Phi liếc nhìn trong ánh mắt Quỷ Y lóe lên một chút oán hận, tiếp đó thản nhiên nói:
“Hồi Thánh Tôn, cũng không có gì, Hắc Ly cũng nạp ta vào trong phạm vi kiểm tra, ta cảm thấy không cần thiết.
Nàng ta cũng nói thẳng lời, biết được Quỷ Y nói phá sự việc này, dựa vào sự khôn khéo Nguyên Sắc thì không thể lừa gạt được.
Nguyên Sắc đã hiểu, liền thốt lên “vậy à” một cách ý vị thâm trường, ánh mắt độc nhãn hơi lắc mạnh, vuốt cằm nói:
“Quả thật là không cần thiết.
Quỷ Y vừa thấy tình hình có chút khác thường, phát hiện Nguyên Sắc thiên hướng không bình thường về phía Nguyên Phi.
Sao hắn có thể để như vậy, thật muốn ngồi xem, quay đầu lại Lam Minh bên kia sao có thể dễ dàng tha thứ, lúc này lên tiếng:
“Thánh Tôn nói đúng lắm, chẳng qua là Thánh Tôn có đạo lý của Thánh Tôn. Tiểu lão nhi thân là thầy thuốc đối mặt bệnh hoạn luôn luôn là luận sự, không nói chuyện giấu giấu giếm giếm kia. Chữa theo bệnh, nói lời nói suông không có bất cứ lợi ích nào. Theo tiểu lão nhi thấy, rất có thể Thánh Phi là một người hợp tốt nhất cùng Thánh Tôn.
Lời vừa nói ra, Vô Tâm cũng không dám thở mạnh a, phát hiện sư phụ quả thực cứng rắn. Cứng rắn như vậy không khỏi quá mức kiên cường khí khái a.
Nguyên Phi trầm mặt xuống ngay tức khắc, lạnh lùng nói:
“Hắc Ly, ngươi có ý gì? Đây không phải là muốn sống mái với ta đúng hay không?
Quỷ Y vội lên lên tiếng:
“Thánh Phi nói quá lời. Tiểu lão nhi nói, đối mặt trước bệnh hoạn, tiểu lão nhi luôn luôn luận sự.
Nguyên Phi chỉ tay ra, nói:
“Cái gì luận sự? Ta xem đó là nói hươu nói vượn. Rõ ràng là ngươi nhìn ta không vừa mắt, muốn nhân cơ hội muốn báo thù oán riêng.
Quỷ Y cũng sa sầm sắc mặt ngay tại chỗ, đáp lại:
“Thánh Phi, lời này của ngươi xem ra tiểu lão nhi không thích nghe. Tiểu lão nhi nói rồi, chữa bệnh dựa y theo tổn thương, nói suông vô ích. Tiểu lão nhi chỉ nói sự thật. Tiểu lão nhi và Thánh Phi cũng không oán không cừu, làm sao lại báo thù oán riêng được chứ?
Nguyên Phi đối đầu gay gắt:
“Ngươi chỉ cần nhìn là có thể nhận ra ai hợp hay không, còn cần đến hao thời hao lực kiểm tra tìm từng người một hay sao? Trực tiếp đi một chuyến trong đám người chẳng phải là có thể xong việc đó sao. Có bản lãnh này, lại chơi đùa cho tới bây giờ, ngươi giải thích thế nào?
Ánh mắt Nguyên Sắc lóe lên, độc nhãn hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào Quỷ Y. Đây cũng là chỗ nghi ngờ trong lòng hắn.
Vô Tướng và Vô Tâm lập tức âm thầm lo lắng, bị lời của đối phương chọt trúng nơi yếu hại, không biết sư phụ sẽ ứng đối ra sao.
Ầm… Quỷ Y vỗ một chưởng lên bàn, dường như là thầy thuốc phát cáu lên, đột nhiên giận dữ nói:
“Thánh Phi, ngươi đang nói những lời không đúng với chức nghiệp. Ngươi không hiểu, ta không tính toán với ngươi. Nếu ngươi không nguyện tiếp thụ kiểm tra, vậy thì thôi, không đáng phải vũ nhục lão phu như vậy. Nếu cảm thấy ta không thể giải quyết được tổn thương của Thánh Tôn, không bằng hãy mời cao minh khác.
Tiếp theo quay đầu quát hai gã đồ đệ:
“Còn đứng ỳ ở chỗ này làm gì nữa? Còn không thu dọn đồ đạc đi?
Vô Tướng và Vô Tâm nhìn nhau, lúc này động thủ đi thu thập mấy thứ bình bình lọ lọ kia.
Nguyên Phi cười lạnh một tiếng:
“Hắc Ly, ngươi xem Đại Nguyên thánh địa là nhà ngươi không bằng, tùy ngươi muốn tới thì tới, muốn đi là đi được sao?
Lúc này hai tay Quỷ Y vén tay áo lên, giận dữ nói:
“Lão phu làm nghề y nhiều năm, chưa từng thấy một người không nói lý như người đây. Ngươi nghĩ ra sao? Lão phu tùy thời phụng bồi.
Nguyên Phi tức giận, chưa từng thấy có người dám lớn lối tại Đại Nguyên Thánh Địa như thế, đang muốn động thủ, ai ngờ Nguyên Sắc đưa tay khẽ ngăn lại:
“Ài. Có lời nói lời, có lý nói lý. Mọi người không oán không cừu, một lời không hợp liền đánh đánh giết giết đấy, truyền ra ngoài làm trò cười cho người ta. Tất cả hãy bình tĩnh lại, người nào còn dám lỗ m ãng, đừng trách bản Thánh Tôn không khách khí.
Vẻ mặt của Nguyên Phi trở nên căng thẳng, hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm vào Quỷ Y, không lên tiếng.
Quỷ Y cũng dựng râu trừng mắt nhìn nàng, ra vẻ như tức giận.
Nguyên Sắc ngược lại vui vẻ nói với Quỷ Y:
“Hắc Ly, Nguyên Phi nói không phải là không có đạo lý. Nếu ngươi có thể vừa nhìn là thấu đáo, vừa không cần mất công phu đúng hay không? Nếu ngươi nói nàng không phải là người trong nghề, vậy ngươi không ngại giải thích một chút theo lời của người làm nghề. Giải thích rõ, không phải mọi chuyện sẽ trôi qua hay sao, nhốn nháo lào xào không giải quyết được bất kỳ việc gì. Ngươi nói có đúng hay không?
Gương mặt căng thẳng, cơn tức giận của Quỷ Y dần biến mất, cuối cùng chậm rãi nói:
“Bình thường thầy thuốc, làm nghề y không rời bỏ bốn pháp: vọng, văn, vấn, thiết (nhìn, nghe, hỏi, cắt). Ta không thể không dùng pháp quan vọng để nhận ra bệnh trạng. Pháp mục trắc có sự khác biệt giữa kinh nghiệm và bản lĩnh của các thầy thuốc, có thể nhận ra điểm nào đó cũng khác nhau. Còn pháp mục trắc chỉ là một phương thức phụ trợ, đều không phải là kết quả kết luận cuối cùng. Vì thế tiểu lão nhi mới hy vọng Thánh Phi cho tiểu lão nhi kiểm tra một chút, dựa vào đó mới có xác nhận.
Nguyên Phi cười lạnh một tiếng:
“Phô trương mê hoặc.
Rõ ràng là nàng không tin.