Lúc bọn họ chờ đợi trong sơn cốc, Ngưu Hữu Đạo ngồi trên sơn thạch dưới vách đá dựng đứng, một mực ôm Ngân nhi không buông.
Cũng đích thật là không tiện buông ra, vì giúp Ngân nhi cân bằng dị chủng yêu khí trong cơ thể, tránh khỏi Ngân nhi mất khống chế hóa yêu ma.
Nếu không hiện tại thật sự muốn đánh ra động tĩnh, còn không biết sẽ đưa tới chuyện gì.
Mà Ngân nhi cũng ôm chặc cổ hắn không chịu buông. Nàng ta hiện tại rất đâu khổ, cần tìm an ủi, có thể ôm Ngưu Hữu Đạo, nàng ta ít nhất có thể an tâm không ít.
Chẳng qua là hai tay mười ngón cũng không bị khống chế, đã cào nát sau lưng của Ngưu Hữu Đạo.
Nàng ta hóa thành hình người cũng không phải một chút thực lực cũng không có. Ngưu Hữu Đạo mặc dù thi pháp chống đỡ, nhưng mà thời gian lâu dài phía sau lưng vẫn bị nàng ta cào rách nát quần áo máu chảy dầm dề.
Ngưu Hữu Đạo cũng không trách nàng gì cả, không một chút ý trách cứ, thậm chí hắn không phản ứng gì, vẫn ôm nàng ta, kề cổ với nàng, tựa sát vào nhau, thỉnh thoảng khẽ lẩm nhẩm bên tai nàng:
“Ngân nhi, không có chuyện gì nữa rồi.
Hắn luôn luôn bên cạnh, giọng của hắn một mực trấn an nàng ta, đối với Ngân nhi chịu đựng đau khổ mà nói, là có hiệu quả hóa giải.
Viên Cương thấy sau lưng Ngưu Hữu Đạo bị cào nát không còn bộ dáng gì nữa rồi, lên tiếng tham gia, ra hiệu để cho hắn, dù sao hắn da dày thịt béo.
Nhưng mà Ngân nhi không muốn hắn, nhất là vào thời điểm đau khổ, sắp bị chia lìa này, trong miệng lập tức lầm bầm:
“Đạo Đạo”, ý thức đã gần như rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Ngưu Hữu Đạo đành phải chịu, ra hiệu với Viên Cương bày tỏ không sao cả, lại an ủi bên tai Ngân nhi:
“Không sao, có ta ở đây, không phải sợ.
Đó giống như an ủi hài tử vậy.
Viên Cương cũng chỉ có thể coi như không có gì.
Vân Cơ ở bên cạnh thấy sau lưng Ngưu Hữu Đạo máu chảy dầm dề da tróc thịt bong thấy cả hình dạng xương cốt, vốn định thi pháp khống chế hai tay của Ngân nhi, Ngưu Hữu Đạo lại lắc đầu:
“Không được áp chế, nàng ta rất khó chịu, cứ để cho nàng tìm nơi phát tiết.
Vân Cơ không làm gì khác hơn là trầm mặc lui ra, cùng Viên Cương, thỉnh thoảng nhìn một chút không trung, tâm tình giống nhau, giải dược vì sao vẫn chưa tới.
Lữ Vô Song tự nhiên cũng thấy tận mắt bộ dạng bị cào nát sau lưng của Ngưu Hữu Đạo, có thể nghe thấy được mùi máu tươi, không nhịn được tiến tới bên cạnh Vân Cơ và Viên Cương, hỏi Vân Cơ:
“Giữa Ngưu Hữu Đạo và Thánh La Sát giữa chẳng lẽ là quan hệ nam nữ tình nhân hay sao?
Vân Cơ liếc nàng ta một cái, phát hiện cái gọi là Thánh Tôn dường như cùng nữ nhân bình thường cũng không có gì khác biệt, bèn đáp một câu:
“Nàng nghĩ nhiều rồi.
Viên Cương cũng không nhịn được phát ra một câu:
“Nàng cho là ai cũng giống như nàng, chỉ biết chuyện nam nữ thôi sao?
Lời này chắn đấy, Lữ Vô Song cũng không phải thiện nam tín nữ gì, hờ hững nói một câu:
“Trong mắt Viên Cương huynh, ta đích xác không được coi là người tốt, nhưng mà dù sao cũng là người tốt so với bà vợ khác làm hỗn loạn sự việc, việc tốt làm rồi, càng muốn giả trang cái gì chánh nhân quân tử, nực cười!
Rõ ràng nàng đây là chỉ sự việc của Viên Cương và Phùng Quan Nhi, Viên Cương lập tức nổi giận nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
Lữ Vô Song ngẩng đầu ưỡn ngực:
“Huynh bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Chuyện nói không giữ lời huynh không phải là chưa làm qua, đại khái có thể qua sông đoạn cầu giết ta!
Viên Cương chợt nắm tay, Vân Cơ đưa tay ấn chặt cánh tay của hắn, hơi lắc đầu:
“Trở về rồi hãy nói.
Bây giờ không phải là thời điểm giết Lữ Vô Song, giữ lại người này còn có chỗ hữu dụng, thí dụ như lần này quát lui đám người vây tiễu Ngân nhi, liền phát huy tác dụng lớn.
Bên này muốn cùng Lục Thánh đối kháng, bàn về sự thấu hiểu đối với Lục Thánh, chỉ sợ không có ai rõ ràng hơn so với Lữ Vô Song.
Có thể bắt được vị này, cơ Xem ảnh 1 hội như vậy chỉ có thể nói là chỉ có cơ duyên gặp mà không thể cầu.
Địch ta giao phong, có một câu nói rất hay, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Đạo lý này Ngưu Hữu Đạo đã hiểu, Viên Cương hắn cũng sẽ không thể không hiểu, nếu không ban đầu ở giới thứ năm sẽ không bởi vì một câu nói của Lữ Vô Song liền đao hạ lưu nhân!
Không có sự cho phép của Ngưu Hữu Đạo, đích xác không nên làm loạn. Viên Cương cắn răng vặn người đi tới một bên, có chút tâm phiền ý loạn….
Chờ đợi a chờ đợi đấy, một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống. Tây Hải Đường rốt cuộc đã đưa tin tức tới, cũng nhân tiện đưa tới giải dược.
Kèm theo có một phần mật thư ngắn gọn, báo cho biết đấy là độc gì, cũng đích thật là có giải dược. Tây Hải Đường nghĩ biện pháp giao tới, hắn cũng đưa tới vài phần lượng thuốc của giải dược.
Dĩ nhiên, trọng điểm chú ý của Tây Hải Đường chính là Lữ Vô Song xảy ra chuyện gì?
Cái vấn đề này, Ngưu Hữu Đạo sau này sẽ xem tình huống đến giải đáp, hiện tại cũng không có tâm tư bận tâm tới những việc khác, quan trọng nhất là giải độc cho Ngân nhi.
Giải dược được phân thành mấy phần, hơn phân nửa dùng một lần cưỡng ép cho Ngân nhi uống vào. Vân Cơ thi pháp hỗ trợ thôi hóa dược tính của giải dược.
Đợi cho giải dược bắt đầu phát huy tác dụng, Ngân nhi bắt đầu trở lại bình thường từ trong trạng thái đau khổ, đã chứng minh dược hiệu, ba người Ngưu Hữu Đạo mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà Ngân nhi sau khi an tĩnh lại cũng đã kiệt sức, chìm vào trong giấc ngủ.
Ngưu Hữu Đạo tách Ngân nhi ra khỏi người mình, xác nhận sẽ không phản phục, bấy giờ hắn mới hoàn toàn hóa giải dị chủng yêu khí trong cơ thể của Ngân nhi.
Vân Cơ cũng đi nhanh lên đến phía sau Ngưu Hữu Đạo, bôi thuốc vào chỗ đau thảm không nỡ nhìn sau lưng hắn. Lúc nàng bôi thuốc buông tiếng thở dài:
“Thật ra không cần thiết như vậy, không cần phải tự làm khổ mình.
Thần sắc của Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh, không nói gì.
Lữ Vô Song lại ở cạnh nhìn nhiều hứng thú. Qua câu hỏi trước đó, nàng đã biết Ngưu Hữu Đạo và Ngân nhi không có loại quan hệ đặc thù kia, chính vì vậy nàng ta mới nhiều hứng thú. Trước đây chẳng qua nàng cảm thấy Viên Cương có ý tứ, hiện tại phát hiện Ngưu Hữu Đạo này dường như cũng có chút ý tứ.
Một người oanh oanh liệt liệt tỏa ra, một người thâm trầm nội liễm.
Viên Cương đón lấy Ngân nhi, sau đó ôm nàng để nằm ngang trên mặt đất, hắn mới tiến tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo thấp giọng hỏi:
“Làm sao bây giờ? Tính tình của Ngân nhi thẳng thắn, không có khả năng một mực buồn bực dưới đất. Tính cách của nàng gái này không vui chính là không vui, có thể nhất thời lại không nhốt được lâu, mang nàng ta về lại chỉ sợ không có ai khống chế, đuổi về Điệp Mộng Huyễn Giới hay sao?
Đúng a! Cứu người không dễ, nhưng sau khi cứu rồi an bài thế nào cũng là vấn đề lớn, Ngưu Hữu Đạo có chút nhức đầu.
Như lời nói của Viên Cương, mang về không được a, yêu quái này theo đuôi, trước sau như một là Ngưu Hữu Đạo hắn đi đâu cũng đi theo đấy, một ngày lại có thể phát tác. Nữ nhân này giống như nha đầu ngây thơ, phát tác lên không giống với người bình thường phát tác, một khi bị chọc giận, cũng thật là lục thân không nhận, Thần cản giết Thần, Phật cản giết Phật.
Hắn rất nhiều việc, thường xuyên có chuyện phải đi ra ngoài. Hắn không có mặt, cái này nếu náo loạn lên, chà chà, có thể hủy hoại sạch sẽ tâm huyết những năm này của hắn chỉ trong chốc lát. Một đám lớn người cho dù không bị Ngân nhi giết chết cũng phải bị nàng ta bẫy chết, mấu chốt cùng loại “Tiểu hài tử
này nói không thông đạo lý.
Mang theo nàng ra bên người thật ra thì có thể khống chế nàng ta, nhưng mà không có biện pháp mang theo bên người, người ngoài nhìn một cái, đây không phải là đồ tham ăn bên người Ngưu Hữu Đạo sao. Nếu nha đầu kia toát ra một câu “Đạo Đạo”, vậy thì việc vui lập tức lớn rồi.
Ngưu Hữu Đạo nghĩ tới nghĩ lui, hắn buông tiếng thở dài:
“Đuổi về Điệp Mộng Huyễn Giới sợ là không được.”