Hắn quăng đũa một bên, Nguyên Sắc quay đầu lại hỏi.
“Bên ngoài đã sắp xếp xong chưa?
Nguyên Xuân nói.
“Chỉ cần La Thu không nhúng tay vào, cũng không có nhiều người đứng ra cứu, nàng sẽ không chạy thoát được.
“Gió táp mưa sa, giữ không được, nước vô tình chảy chỗ thấp, giữ không nổi.
Nguyên Sắc lắc đầu cảm thán, hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa nói.
“Ngươi bận thì cứ đi đi. Sắp có khách đến, ta đứng chờ ở đây.
Trong khách sạn, Sa Như Lai vội vàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa vào, chỉ thấy La Thu đang đứng trong bóng đêm nhìn về ngoài cửa sổ.
Sa Như Lai bước nhanh đến trước mặt hắn, nói nhỏ.
“Sư tôn, Nguyên Phi đã rút đi, thành công rồi.
La Thu đứng lên, hắn đẩy cửa sổ ra, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Mao Lư Sơn Trang
Sa Như Lai lại nói.
“Không lâu sau, Nguyên Sắc sẽ xảy ra chuyện, nếu như bên Sơn Trang phát hiện không đúng, sẽ lập tức phát tín hiệu ra.
…
Dưới nền đất, Vân Cơ toàn thân áo đen che mặt dạ hành cách ăn mặc, không dám ở dưới mặt đất tán loạn, đầu tiên là xâm nhập lòng đất, lại hướng ngang đến vị trí đại khái về sau, mới chậm rãi lên cao.
Tận lực khống chế không gây ra tiếng vang, cũng tận lực khống chế pháp lực, ngẫu nhiên thi pháp điều tra bốn phía.
Đợi đến lúc Vân Cơ phát hiện ra phía trên có một không gian trống, nàng lập tức độn địa đến gần. Phá tầng mặt đất phía trước, đánh giá nơi này. Vân Cơ nhìn khoảng cách không gian và mặt đất, thấy khá sâu, chỉ cần nàng cẩn thận khống chế, người trên mặt đất sẽ không phát hiện ra sóng pháp lực được.
Vách đất trước mặt được đục lỗ, một không gian lớn xuất hiện trước mắt, Vân Cơ cẩn thận bước vào, thả Nguyệt Điệp chiếu sáng, phát hiện vách đất xung quanh rất kiên cố, đây không phải là tự nhiên, mà do có người dùng pháp lực cường đại đè nén lại.
Nàng nhanh chóng bước lên trước mấy bước, Vân Cơ phát hiện trước mặt là một mê cung cỡ nhỏ, nàng thuận đường đi theo hành lang, cuối cùng cũng chẳng biết mình đang ở chỗ nào.
Khu vực này không lớn nên không thể có mê cung thế này được, Vân Cơ ngạc nhiên, nhưng không dám thi pháp để điều tra, càng không dám phá hủy.
Nhưng mê cung này có thể có tác dung với người khác, nhưng nàng thì không sao, đây chính là lúc Vân Cơ thể hiện bản lĩnh của chủ nhà, nàng trực tiếp đặt tay lên, bức tường phía trước dần dần hòa tan từng tầng, lặng yên sụp đổ xuống.
Đến lúc một đài đất cao xuất hiện, phía trên bàn có một nữ tử đang lẳng lặng nằm, Vân Cơ vui vẻ, đi về phía trước hai bước, bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên, phát hiện trên đầu có một cái giếng trời tối thui như mực.
Quan sát một chút, Vân Cơ bước nhanh đến trước bàn, sau đó nhìn xuống dưới, không biết có phải ảo giác không, vừa rồi nàng có cảm giác được có gì đó rung động dưới chân.
Vân Cơ cúi đầu nhìn khuôn mặt nữ tử trên bàn, có lẽ không sai, trước khi đến đây, Ngưu Hữu Đạo đã mô tả dung mạo của La Phương Phỉ cho nàng biết…
Đinh đương đinh đương, một loạt tiếng chuông êm tai vang lên.
Nguyên Sắc nằm trên ghế bỗng nhiên giương mắt nhìn, thấy chuông nhỏ trên xà nhà đang không ngừng lắc lư.
Hắn có tạo ra một trận pháp cỡ nhỏ phía dưới mê trận, nếu như có người tự ý đến gần La Phương Phỉ, ở đây sẽ có chuông cảnh báo.
Lại có người có thể lặng yên không một tiếng động phá mê trận của hắn.
Vốn còn muốn chờ khách quý đến, bây giờ còn chờ gì nữa, bỗng nhiên cả người hắn lóe lên, ra cửa, cả người như một chiếc búa nặng đánh về một góc dưới mặt đất đình viện.
Cạch! Tầng đất vốn không dày lắm, đây chính là con đường khẩn cấp dự phòng, nếu không thì sẽ không xuống kịp đến dưới mật thất.
Vừa nổ lên một tiếng đã phá vỡ tầng đất, hắn rơi thẳng xuống trong nháy mắt.
Ở trước bàn, phía trên vừa có động tĩnh, Vân Cơ vừa muốn thi pháp đưa La Phương Phỉ đi, nàng kinh hãi ôm La Phương Phỉ trốn qua một bên.
Vừa ôm La Phương Phỉ, Vân Cơ đã phát hiện không đứng, cảm giác như có gì đó kéo La Phương Phỉ lại, nhưng tình hình không cho phép Vân Cơ nghĩ nhiều.
Thật sự không biết dưới chân có một sợi tơ, âm thầm chôn xuống độc châm, nếu như cố tình muốn bắt La Phương Phỉ đi, nàng sẽ bị dính độc ngay.
Nguyên Sắc rơi xuống theo giếng, thấy được Nguyệt Điệp còn chưa kịp cất đi, ánh mắt hắn sáng lên, thấy người trên bàn đã không thấy, cũng kịp nhận ra sóng pháp lực dưới mặt đất, hắn quát chói tai.
“Muốn chạy!
Lắc mình bay đến, Nguyên Sắc đánh ra một chưởng xuống ngay dưới mặt đất.
Đất phía dưới bay ra, không gian dưới đất bị sụp đổ, hai tay Nguyên Sắc liên tục đánh ra, cắt đất như cắt đậu hũ, truy sát đến.
Vân Cơ đang độn địa chạy cảm nhận được không gian sụp đổ đè ép, nàng nôn ra một ngụm máu tươi, lập tức dùng toàn bộ tu vi để chạy trốn, càng cảm giác được kẻ địch đang phá địa đạo truy sát theo sau…
Tất vả mọi người trong Sơn Trang đều cảm giác như có động đất mạnh mẽ đang xảy ra.
Dân chúng trong thành ồn ào như ong vỡ tổ, ở cửa sổ khách sạn, La Thu bỗng nhiên híp mắt, kéo ra mặt nạ trên mặt, hắn không chờ người báo tin gì nữa, lập tức lắc mình ra khỏi cửa sổ, trong chớp mắt đã xuất hiện trên không của Mao Lư Sơn Trang.
“Người nào?
Trong Sơn Trang gầm thét lên.
Nhìn thấy là La Thu, người Đại Nguyên Thánh Địa phía dưới đều giật mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tiếng nổ dưới mặt đất vẫn tiếp tục vang lên, La Thu bỗng nhiên bắn xuống như mũi tên, hay tay liên tục đánh ra, phá địa đạo đi vào.
“Đi, trốn trước đã.
Quản Phương Nghi phất tay chào hỏi một tiếng với đám người Hứa lão lục.
Ở trong Vương Phủ cũng cảm thấy được chấn động, Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh nhìn nhau, trong mắt lộ ra sự kinh hãi.
Hai người đã được cảnh báo từ sớm, chuyện gì nên đến cũng phải đến, chỉ không ngờ rằng động tĩnh sẽ lớn đến vậy.
Bên ngoài lập tức có tu sĩ đến bảo vệ, Thương Triều Tông không nhiều lời, hắn lập tức mở mật đạo ra, chào hỏi mọi người, sau đó dẫn theo Mông Sơn Minh đi vào trốn.
Có một chiếc xe ngựa đang đứng đợi ở trong thành, Nguyên Phi còn chưa đến nơi ẩn thân, nàng quay đầu nói nhỏ.
“Cuối cùng đã bắt đầu rồi sao?
Người dân kinh hoàng chạy qua xe ngựa trên đường phố, bỗng nhiên có mười mấy hán tử khiêng ống trúc xuất hiện, ống trúc nổ tung, vài chiếc thương kim loại đâm rách buồng xe, muốn bắt người ở trong, hoặc trực tiếp giết chết.
Sự lo lắng trong lòng làm cho Nguyên Phi luôn cảnh giác kinh hãi, nàng phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy vọt lên, khó lắm mới tránh được đao kiếm dưới chân, đánh vỡ trần xe phóng lên trời.
Ai ngờ phía trên có bốn người giăng lưới thả xuống, trực tiếp trùm lên người Nguyên Phi.
Bốn người giữ chặt góc lưới kim loại, lăng không xen kẽ, trực tiếp trói Nguyên Phi vào trong.
Bốn người đồng thời thi pháp kéo túm, Nguyên Phi ở giữa giãy dụa không thoát ra được, vừa rút ra một tấm Thiên Kiếm Phù trong tay áo, nhưng đã có người nhân lúc nàng bị trói lại, không chạy được, đâm một kiếm vào, xuyên qua bàn tay Nguyên Phi.
Mấy tiếng xé gió đánh đến, đánh xuyên đùi và cánh tay, sau đó vừa rơi xuống đấy, mấy người xung quanh nhanh chóng ấn nàng lên mặt đất.
“A!
Nguyên Phi hét lên một tiếng thê lương thảm thiết, có một người bay đến, đánh ra vài chỉ trên người nàng, hạ cấm chế, bắt người ngay tại chỗ.
Xa phu trốn thoát một kích trí mạng kinh hãi vì bị vây công, hắn móc ra Thiên Kiếm Phù đánh.
Ai ngờ kẻ địch cũng dùng Thiên Kiếm Phù đánh về phía hắn, đất đá trên đường bay loạn, phòng ốc sụp đổ, người dân kinh hoàng thét lên chạy trốn, người trốn không kịp thì chết ngay tại chỗ.
Thiên Kiếm Phù trong tay xa phu đã dùng xong, hắn lại bóp thêm một tấm, giằng co với đám người phía trước, trong tay đối phương cũng chuẩn bị Thiên Kiếm Phù, còn không chỉ một tấm.
Xa phu chỉ có thể trơ mắt nhìn sau một đám người, Nguyên Phi bị bọn họ nhanh chóng kéo đi.
Người đánh xe không phải là ai khác, chính là Lục Chi Trưởng đồ đệ của La Thu, cũng là trượng phu bây giờ của Nguyên Phi.
Nguyên Phi bị kéo đi, cả người bị trói trong lưới, trên mặt hiện lên sự tuyệt vọng, cầu xin nhìn người bên kia, mong là người đó có thể cứu nàng.