Tiện đà thở dài một tiếng:
“Chiến cuộc đột nhiên biến thành như vậy, Cao Phẩm không tiếc trả giá lớn cũng muốn cường công, thật sự là ngoài dự liệu của tất cả mọi người.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Không có gì kỳ quái cả, đây cũng không phải ý của Cao Phẩm và triều đình Tấn quốc, thậm chí không phải là ý của Khí Vân tông, mà là áp lực của tam Thánh phía sau lưng.”
Ba người nghe vậy nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc, sắc mặt của Thương Triều Tông nghiêm trọng nói:
“Tam Thánh tự mình tham gia chiến sự sao?”
Ngưu Hữu Đạo xua tay:
“Vương gia không cần lo lắng, cửu Thánh đã mất đi sáu người, đều là do bên chúng ta làm, vốn dĩ là một tay ta thúc đẩy.”
“Thế lực trên tay tam Thánh đã không đủ để khống chế thiên hạ nữa, lúc này mới tham gia lợi dụng Tấn quốc. Nói cách khác, tam Thánh đã không ổn nữa rồi. Bây giờ mặc dù chúng ta ẩn thân không lộ diện nhưng luận thế lực trong giới tu hành, chúng ta mới thật sự là đệ nhất thiên hạ, tam Thánh đã không bằng chúng ta nữa rồi!”
“Sở dĩ chúng ta ẩn thân không lộ diện chỉ vì lực uy hiếp của cá nhân tam Thánh còn đó, vẫn có thể triệu tập một nhóm người cống hiến.”
“Chúng ta đã chuẩn bị thực lực hùng mạnh để quyết chiến chính diện với tam Thánh rồi, nhưng thực lực cá nhân của tam Thánh không thể khinh thường, trước khi nắm chắc tuyệt đối, chúng ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi động thủ, một khi làm cho một trong số đó chạy được, sẽ để lại hậu họa vô cùng, mà rất có thể sẽ xuất hiện tình huống đó, bọn người kia am hiểu nhất là chạy trốn, vì vậy không thể nóng vội, cần từ từ làm việc. Vì vậy, không ra tay thì thôi, vừa ra tay chắc chắn phải đoạn tuyệt hậu họa!”
Lần này nói là lần đầu hắn nói rõ ràng cho đám Thương Triều Thông biết, cũng báo rõ cho bên này biết thực lực của mình đã cường đại đến mức nào rồi.
Ba người Thương Triều Tông nghe vậy thì trở nên phấn chấn, có thể nói là không ngừng hưng phấn, không ngờ tới, thực sự không ngờ, thì ra chỗ dựa sau lưng bọn họ đã vững chắc tới mức trở thành thế lực lớn số môt trong giới tu hành rồi. Trong lòng ba người cảm khái không ngừng, nếu là trước đây sao có thể nghĩ tới có ngày này được, lúc này mới được bao nhiêu năm, không ngờ thế cục đã tới mức độ này rồi.
Cổ vũ sĩ khí một phen, sau khi củng cố lòng tin, Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói:
“Lần này ta tới là muốn hỏi Vương gia và Mông soái có thể có biện pháp kéo Hiểu Nguyệt Các sang bên chúng ta không?”
Ba người lần nữa nhìn nhau, không biết nói thế có ý gì.
Thương Triều Tông nghi ngờ nói:
“Thực lực của Hiểu Nguyệt Các bị hao tổn không quá lớn, coi như còn hoàn chỉnh, nếu kéo tới phía chúng ta, theo như dã tâm của bọn họ chỉ sợ Tử Kim Động sẽ kiêng kỵ.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Không cần lo bên Tử Kim Động, cứ phối hợp là được.”
Mông Sơn Minh:
“Nếu nói như vậy, chỉ cần hứa cho lợi ích thì sẽ làm được thôi. Chỉ là nhân mã của Tần quốc nhất định không có biện pháp mang tới đây được, Tấn quốc gắt gao khống chế Tây Bình Quan, không thể nào cho đi được.
Ngưu Hữu Đạo:
“Nhân mã của Tần quốc ta không để bụng, ta chỉ hỏi có thể xác thực nắm chắc việc kéo toàn bộ Hiểu Nguyệt Các qua đây hay không thôi.”
Mông Sơn Minh:
“Vậy không thành vấn đề. Hiểu Nguyệt Các hiện giờ đã cùng đường rồi nên mới đầu quân cho Tấn quốc, Tấn quốc cho phép lấy địa bàn của ba châu, nếu Vương gia phái người liên hệ, cho phép lấy địa bàn của bốn châu, Hiểu Nguyệt Các tất sẽ đứng về phía chúng ta. Bởi vì Hiểu Nguyệt Các biết rõ, sau khi diệt Tề quốc, Tấn quốc sẽ không để bọn họ được tự tại, nhất định sẽ coi bọn họ như lưỡi đao dùng trong chiến sự, Hiểu Nguyệt Các chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác.”
“Nếu Vương gia đã đưa ra một con đường… từ những chuyện đã qua có thể nhìn ra, Hiểu Nguyệt Các từ sau khi Ngọc Thương chết đều là hạng người có tầm mắt thiển cận, có lẽ là nội bộ khó bình, lấy lợi làm đầu, cân nhắc quyền lợi chắc chắn sẽ là điều đầu tiên bọn chúng nghĩ tới.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Được, vương gia mau chóng dụ người tới đi. Sau khi dụ người tới thì mai phục, giết hết cho ta!”
Tàn sát? Ba người còn tưởng mình nghe lầm, phí hết tâm tư đưa người tới chính là vì muốn tiêu diệt?
Vân Cơ đi cùng đang ở một bên cũng ngạc nhiên, lúc này lại hạ độc thủ với Hiểu Nguyệt Các?
Thương Triều Tông không khỏi nghi vấn:
“Đạo gia có ý là dụ bọn họ tới một lưới bắt hết?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Không sai, một lưới bắt hết! Cần lực lượng tu sĩ phối hợp thì có thể liên hệ với Vân Cơ, bên ta sẽ tự phối hợp.”
Sau khi được xác nhận, ba người nhìn nhau, Lam Nhược Đình chắp tay nói:
“Đạo gia, tại hạ có thể hỏi một câu hay không, chuyện này là vì sao?”
Không hỏi rõ không được, thật sự là việc này quá mức ảnh hưởng, tu sĩ xin gia nhập lại diệt môn người ta, về sau để người khác nghĩ như thế nào?
Ngưu Hữu Đạo:
“Căn bản ta không có ý định tha cho bọn họ, năm đó bọn họ phân tán ra ẩn thân trong các, ta không làm gì được bọn họ, nếu bản thân chúng tự mình xông ra muốn chết, ta cũng không cần khách khí. Cuộc quyết chiến giữa ta và tam Thánh đã sắp tới rồi, thắng bại cuối cùng thế nào khó liệu, nhỡ đâu ta thua, há lại có thể tha cho bọn chúng sống tới cuối cùng? Việc này cần nhanh chóng, thời gian của ta còn lại không nhiều, ta không muốn để lại bất kỳ tiếc nuối nào.”
Ba người có phần không hiểu vị này tại sao lại có sát khí lớn vậy với Hiểu Nguyệt Các, lại muốn đuổi tận giết tuyệt!
Chỉ có điều ba người đã hiểu, nhất định phải làm Hiểu Nguyệt Các chết trước mới được!
Nếu vị này cố ý như vậy, ba người cũng không dám nghịch lại, sau khi trao đổi ánh mắt, Thương Triều Tông chắp tay nói:
“Được, trở về lập tức bắt tay vào bố trí việc này.”
Ngưu Hữu Đạo ừ, lại nói tiếp:
“Ý đồ của tam thánh là lợi dụng nước Tấn tảo bình thiên hạ, trọng tố bố cục thiên hạ. Bên chúng ta nên chuẩn bị, sau khi tiêu diệt Hiểu Nguyệt Các, Vương gia có thể đăng cơ ngôi vị hoàng đế của Yến quốc rồi, nắm giữ thực lực hiệu lệnh trên dưới Yến quốc mới có thực lực chống lại Tấn quốc được. Ta và tam Thánh quyết chiến e rằng không phải ngay lúc đó, nhưng chuẩn bị sẵn trước luôn không thừa, tránh việc tới lúc đó có người cản trở.”
Có ý là không để cho Thương Triều Tông phí công, có ý là làm xong chuyện Hiểu Nguyệt Các liền được làm Hoàng đế Yến quốc.
Lời này vừa nói ra lần nữa làm ba người chấn động không nhỏ. Nhất là Thương Triều Tông, mặc dù trước đó Ngưu Hữu Đạo đã nói trước nhưng khi ngày này thực sự tới, gã không khỏi cảm thấy cảm xúc dâng trào.
Mông Sơn Minh sau khi nhìn phản ứng của Thương triều Tông, thấy gã trong chốc lát cũng không biết nên nói tiếp như thế nào thì lúc này mới tạt chậu nước lạnh:
“Đạo gia, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm Sơn há có thể bằng lòng?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Chuyện này các ngươi không cần lo lắng, Tiêu Dao Cung và Linh Kiếm Sơn không đáng lo ngại, ta bảo bọn họ đi hướng đông, bọn họ không được đi hướng tây, người nào không nghe lời, ta liền diệt người đó! Nói chung, giới tu hành và các thế lực thế tục khắp Yến quốc đều sẽ giúp đỡ Vương gia lên chức.”
Trong lời nói mơ hồ tỏa ra khí phách, nói rõ việc này ván đã đóng thuyền rồi, cũng đều biết vị Đạo gia này từ trước đến nay sẽ không nói lời vô nghĩa với bọn họ, Thương Triều Tông lại kích động, muốn chắp tay cảm tạ.
Ai ngờ Lam Nhược Đình lại dội một chậu nước lạnh, chắp tay nói:
“Đạo gia, thứ cho ta nói thẳng, lúc này không phải cơ hội tốt để Vương gia lên ngôi Hoàng đế, xin tạm hoãn lại!”
Nghe thấy lời ấy, trong lòng Thương Triều Tông hơi buồn bực, không biết Lam Nhược Đình có ý gì, một cơ hội tốt có thể khống chế Yến quốc như vậy há có thể để vuột mất?
Nếu không phải tín nhiệm, sợ là nhịn không được sẽ hoài nghi rốt cục Lam Nhược Đình đứng bên nào.
Ngưu Hữu Đạo cũng có chút ngoài ý muốn, ồ một tiếng:
“Lời ấy của Lam tiên sinh hẳn là không phải không có mục đích, không biết là nên lý giải thế nào?”