Cao Kiến Thành ngồi xuống vị trí chủ vị tự tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó uy nghi lẫm liệt nói:
– Hẳn là trước đó vài ngày, chư vị ở đây có không ít người đều nghe nói tới chuyện chưởng môn của tam đại phái vào cung, bệ hạ bái kiến mà không được gặp.
Mọi người nhìn nhau một lượt, không ai hé răng, Thương Vĩnh Trung an vị chỗ bên trên Cao Kiến Thành càng đảo tròn tròng mắt, nói thầm trong lòng, không biết lão hồ ly này có manh mối gì rồi.
Cao Kiến Thành lại nói:
– Nói vậy chư vị cũng đều nghe nói tới, sau khi Dung thân vương diệt Hiểu Nguyệt Các công nhiên chỉ trích bệ hạ là hung thủ năm đó mưu hại Ninh vương.
Chuyện như thế này mọi người càng không dám lên tiếng nữa, lẳng lặng, có vài người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tỏ ra như không nghe thấy gì vậy.
Ánh mắt của Cao Kiến Thành nhìn mọi người xung quanh, lần này thật sự là nói ra làm người ta kinh sợ:
“Tam đại phái đã đưa ra quyết định, lật đổ bệ hạ hiện nay, ủng hộ lập Dung Thân vương!”
“Hả?”
Mọi người có mặt đều kinh sợ, có người còn sợ quá mà đứng lên.
Trong đó có cả Thương Vĩnh Trung, hết hồn nói:
“Đại Tư Không, tại sao lại như vậy?”
Cao Kiến Thành giơ tay lên ấn một cái, ý bảo mọi người đừng đứng mà hãy ngồi, tiếp tục nói:
“Biến cố sẽ chỉ trong đêm nay, lúc này đại nội Hoàng cung đã bị tam đại phái khống chế rồi.”
Phạm Chuyên dẫn một tên thuộc hạ tới, trong tay thuộc hạ bưng một cái khay, được chùm một tấm vải đỏ bên trên.
Sau khi đặt khay xuống, Phạm Chuyên vạch vải đỏ ra, lộ ra một cái đầu người, khuôn mặt của cái đầu đó đang quay về phía mọi người.
Có người kinh hô một tiếng:
“Ca Phủ Lệnh!”
Cao Kiến Thành phất tay, Phạm Chuyên lại mang khay lui xuống:
“Không sai, là Ca Phủ Lệnh. Trước khi các vị đến, Ca Phủ Lệnh đã mạo hiểm xuất cung tới chỗ ta, nhưng vừa ra khỏi cửa đã bị người ta chém giết. Ý đồ của ba đại phái rất rõ ràng, nếu bệ hạ chống cự không theo thì bệ hạ và các hoàng tử sẽ khó giữ được tính mạng, còn thái độ của bệ hạ đương nhiên là kiên quết, nhưng chúng ta thân làm thần tử không thể ngồi nhìn bệ hạ không để ý tới tính mạng như vậy được, ra sức bảo vệ, không biết ý của chư vị như thế nào?”
Ánh mắt mọi người lóe lên, suy nghĩ toàn bộ tình thế, sau đó có người thử hỏi một câu:
“Không biết phải ra sức bảo vệ như thế nào?”
Cao Kiến Thành đơn giản nói một câu:
“Nếu chúng hiệu lệnh trên dưới Yến quốc tòng mệnh, tam đại phái đương nhiên sẽ không làm bệ hạ khó dễ.”
Mọi người nhìn nhau.
Cao Kiến Thành hiểu, nếu như y không tỏ thái độ sợ là không ai dễ dàng tỏ thái độ, sau đó nói:
“Tam đại phái đã đồng ý với lão phu rồi, nếu chúng ta có thể bảo đảm quyền to ở Yến quốc thuận lợi giao lại thì sẽ đảm bảo được sự an nguy của bệ hạ!”
Cái gì gọi là tam đại phái đã đồng ý với ngươi rồi? Mọi người đều không ngốc, chuyện này hẳn là đã bàn riêng với tam đại phái rồi!
Thương Vĩnh Trung trầm giọng nói:
“Cao đại nhân, bọn ta đều đã từng kết thù với Dung thân vương, một khi Dung thân vương thượng vị há lại có thể cho bọn ta đường sống!”
Hắn là một người sợ nhất, trước đây lúc bình định Ngô Công Lĩnh, hắn đã tự mình bắt Thương Triều Tông giải tới kinh thành khiến Thương Triều Tông chịu không ít đau khổ, suýt chút nữa đã hại Thương Triều Tông bỏ mạng.
Cao Kiến Thành:
“Vương gia quá lo rồi, luận đắc tội, ta chỉ có hơn chứ không hề kém Vương gia, Dung thân vương đã đồng ý với ta rồi, tất cả chuyện cũ sẽ bỏ qua. Vương gia, ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?”
Khá lắm! Trong lòng mọi người kinh hô, cảm thấy vị này đã cấu kết với Thương Triều Tông rồi.
Chuyện kế tiếp chính là chuyện Cao Kiến Thành cam đoan với mọi người, Thương Triều Tông tuyệt đối sẽ không để ý tới chuyện cũ của mọi người, cũng cam đoan tất cả sẽ như trước, đơn giản là chủ tử của triều đình trở thành người khác mà thôi.
Bây giờ hắn là thủ lĩnh của Bảo Hoàng phái, coi như đã âm thầm làm việc cho bên Nam Châu đã nhiều năm, người quan trọng của triều đình bên này, rất nhiều người đều là do hắn một tay dẫn dắt lên, những năm này ngoại trừ những người đối lập không trắng đen rõ ràng ra, có hắn đảm bảo, người của hắn đương nhiên là không có ý kiến gì.
Cao Kiến Thành nói rõ ý tứ ra, cũng thể hiện thái độ, đợi đến sau khi mọi người đều hưởng ứng thì lập tức tiến hành sắp xếp.
Hiện tại chuyện mọi người phải làm là phòng bị trong cung thông qua các con đường khác để thông báo khắp nơi, muốn mọi người trở về lập tức đưa tin người của mình ở khắp nơi, ổn định cục diện.
Nói cách khác, không được bọn họ cho phép, người của các nơi nếu không tuân theo ý chỉ của triều đình đảm bảo các nơi sẽ không xảy ra chuyện, cam đoan hoàng quyền thuận lợi được giao lại.
Đợi sau khi mọi người tản đi, Thương Vĩnh Trung vẫn ngồi ở tại chỗ, gã biết rõ ràng, những người trước mắt nắm giữ tất cả quyền lực lớn nhỏ của Yến quốc, nếu những người này phản, lại thêm lực lượng tu sĩ của tam đại phái áp chế, Thương Kiến Hùng sẽ không bị lật nổi.
Hắn đứng ngẩn người ở đó, Cao Kiến Thành tới bên người hắn từ lúc nào hắn cũng không biết.
“Vương gia sao thế? Sao lại trố mắt?”
Cao Kiến Thành đặt câu hỏi.
Thương Vĩnh trung đã tỉnh hồn lại, ngẩng đầu nhìn gã, than thở:
“Cao đại nhân, bệ hạ coi trọng và tín nhiệm ngươi như thế, ngươi lại tận diệt triều đình của bệ hạ như thế, bảo bệ hạ làm sao chịu nổi?”
Cao Kiến Thành:
“Vương gia, tam đại phái đều đứng về phía Dung thân vương rồi, chúng ta có thể ngăn cản được bao lâu? Bệ hạ muốn cá chết lưới rách với Dung thân vương, lẽ nào chúng ta cũng phải chôn cùng sao? Vương gia, vừa rồi ngươi vẫn luôn không hé răng, hiện tại ta chỉ cần một câu nói của ngươi thôi, chọn bệ hạ hay là chọn Dung thân vương?”
Thương Vĩnh Trung quay đầu nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa, gượng cười:
“Nếu ta không đồng ý chỉ sợ vừa ra khỏi cánh cửa này sẽ trở thành Ca công công kế tiếp rồi? Ta còn có lựa chọn khác sao?”
Cao Kiến Thành:
“Vương gia biết là tốt rồi, ngươi là Đại Tư Mã của Yến quốc, quân của kinh đô và vùng lân cận đều biết ngươi là tâm phúc của bệ hạ, ngươi đứng ra, quân coi giữ không nghi ngờ gì. Quân coi giữ kinh đô và tướng lĩnh của vùng lân cận đều là thân tín của bệ hạ, hiện tại cần ngươi đứng ra khống chế cục diện, tránh việc kinh thành xuất hiện đại loạn.”
Thương Vĩnh trung lắc đầu:
“Đại Tư Mã ta chỉ là một vật trang trí thôi sao, binh quyền của kinh đô và vùng lân cận đều ở trong tay bệ hạ, một khi bệ hạ có biến, đại quân tất sẽ cần vương, không phải ta có thể khống chế, tiếng nói của ta cũng vô dụng.”
Cao Kiến Thành:
“Cho nên phải ngươi đứng ra, cầm ý chỉ của bệ hạ có lẽ có tọi danh, lấy thế lôi đình nhanh chóng bắt chủ tướng của kinh đô và vùng lân cận lại, đổi người mới, nên đổi người nào có thể ổn định được cục diện, dù nói thế nào Vương gia cũng là người đã thấm nhuần quân vụ nhiều năm rồi, trong lòng hẳn là biết rõ.”
Thương Vĩnh Trung ngạc nhiên:
“Giả truyền ý chỉ của bệ hạ?”
Cao Kiến Thành gật đầu:
“Trong cung sẽ tự có người lấy tỳ ấn của bệ hạ, ý chỉ viết như thế nào, chúng ta nói là được. Vương gia, phải nhanh lên, nếu chậm có gì truyền ra sợ rằng sẽ không ổn! Lập được công này, Dung thân vương chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện cũ. Vương gia, Dung thân vương đang chờ và quan sát ở Nam Châu, cơ hội cuối cùng, không thể bỏ lỡ được.”
Thương Vĩnh Trung thật sự không muốn làm việc này, tiếp tục giữ vững cục diện này thật tốt, nhưng chuyện trước mắt đã rõ ràng. Mất đi tam đại phái chống đỡ, tối đa bệ hạ chỉ có thể chó cùng dứt giậu mà thôi, khó có thể thay đổi kết quả cuối cùng.”
Vì vậy đứng lên, trầm mặc gật đầu.
Lúc này Cao Kiến Thành gọi một nhóm tu sĩ ra, đi cùng Thương Vĩnh Trung đi làm việc.
Đêm nay, Thương Vĩnh Trung mang mặt giả, là một người bận rộn nhất.
Cầm “ý chỉ” của hoàng đế, trước khống chế đầu mối quân cơ, sau đó lao tới các nơi trú quân ở kinh đô và vùng lân cận, suốt đêm bôn ba không ngừng, tuyên bố “ý chỉ” lấy tội danh tự tạo ra để bắt từng nhóm tướng lĩnh lại