May là thế tấn công thuận lợi, cũng không có cách nào không thuận lợi.
Quân Yến sớm đã rút lui, quân Hàn mất chỉ huy như rắn mất đầu, đã loạn vô cùng, đối mặt với thế tấn công lập tức bỏ chạy, quân Tấn gần như tiến quân thần tốc, không gì ngăn chặn…
Tân Đô nước Tấn, hơn mười con phi cầm tọa kỵ xoay quanh rơi, rơi vào trong hoàng cung.
Hắc Thạch tới và dẫn theo một đám người tới, Thái Thúc Hùng nghe tin vội vàng đi ra nghênh đón, gặp mặt hành lễ.
Hắc Thạch cười khoát tay áo: “Bệ hạ không cần đa lễ, chuyện khẩn cấp nên ta cũng sẽ không nhiều lời. Mời ngài đi với ta một chuyến.”
Thái Thúc Hùng ngạc nhiên: “Đi đâu?”
Hắc Thạch nói: “Đi tiền tuyến! Để cổ vũ sĩ khí của quân Tấn, làm phiền bệ hạ ngự giá thân chinh. Đúng rồi, cao tầng của Khí Vân Tông đã đi trước một bước. Đây là pháp chỉ của Thánh Tôn!”
…
Linh Tông làm phản, Vạn Thú Môn làm phản, Thiên Hành Tông làm phản, Ma Giáo cũng làm phản…
Bên trong thư phòng, Thiệu Bình Ba ngồi ở sau bàn nhìn tin tức trên tay cũng thấy tim đập thình thịch.
Y vừa nhìn đã hiểu rõ, thế lực ngầm của Giả Vô Quần đã công khai trở mặt với Ô Thường.
Bọn họ trực tiếp nhảy ra, những môn phái này không cho mình để đường rút lui, phải hoàn toàn đấu với Ô Thường tới cùng!
Ngoài cửa, Thiệu Tam Tỉnh cầm trên tay một phần tin tức hấp ta hấp tấp chạy vào, thở hổn hển nói: “Đại công tử, không xong rồi. Người của Phiếu Miểu Các trực tiếp đưa bệ hạ đi!”
“Cái gì?” Thiệu Bình Ba kinh ngạc đứng phắt dậy, thấy hắn ta chạy không thở nổi là biết có tin tức quan trọng, lúc này mới chuyển chén trà của mình qua: “Không vội, uống hớp nước rồi chậm rãi nói.”
“Cảm… cảm ơn đại công tử.” Thiệu Tam Tỉnh thở hổn hển cám ơn và thả tin tức trong tay xuống, nhận chén trà uống ừng ực hai hớp, đợi đến khi thở lại bình thường một chút mới lên tiếng: “Chẳng những là bệ hạ, một ít trọng thần trong triều cũng bị dẫn đi, bảo là muốn đi cùng bệ hạ ngự giá thân chinh. Còn có Khí Vân Tông nữa. Lão nô nghe người của Khí Vân Tông nói, Phiếu Miểu Các đưa các cao tầng của Khí Vân Tông đi tiền tuyến. Nói là cổ vũ sĩ khí lòng quân, dễ dàng chiến đấu! Đúng rồi, còn có cái này.”
Hắn ta đặt chén trà xuống và cầm lấy tin tức vừa đưa tới giao phó: “Nhận được tin tức, Ô Thường tự mình ra tay, trực tiếp xông vào nơi đầu não của quân Hàn và ra tay giết chủ soái Kim Tước của quân Hàn, vẫn có hơn mười chủ tướng của quân Hàn. Gần như tất cả thủ cấp tướng lĩnh quan trọng của quân Hàn đều bị Ô Thường tự tay hái xuống và đưa cho Cao Phẩm. Bây giờ Cao đại soái đã bị buộc bất đắc dĩ, không thể không dẫn quân tấn công, may là quân địch đại loạn, quân ta thế như chẻ tre!”
Thiệu Bình Ba xem tin tức trên tay vài lần, sau đó bước nhanh ra khỏi bàn đi qua đi lại ở bên trong thư phòng, ánh mắt lóe ra, trầm ngâm: “Tự mình chạy đến quân doanh của quân Hàn để ra tay, Ô Thường là chó cùng rứt giậu rồi! Làm gì có chuyện ngự giá thân chinh với cổ vũ sĩ khí chứ! hắn là sợ nước Tấn bên này làm loạn mất đi khống chế. Nước Tấn bên này là lực lượng cuối cùng hắn ta còn khống chế trong tay. Hắn ta đưa cao tầng Khí Vân Tông, bệ hạ và các trọng quan của triều đình đi là muốn giữ con tin của hai bên, để tránh làm loạn!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đại công tử, làm sao bây giờ?”
Thiệu Bình Ba: “Làm thế nào? Hai bên đang quyết chiến không chết không dừng, đối phương không ngã xuống thì chắc chắn sẽ không dừng tay. Bây giờ chúng ta cũng không xen vào được, tự bảo vệ mình mới là quan trọng hơn, mau bảo cả nhà thu dọn một chút, tìm nơi tránh nạn đi!”
“Tránh nạn?” Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc: “Sao tới mức như vậy chứ?”
Thiệu Bình Ba trầm giọng nói: “Ô Thường chó cùng rứt giậu đã bắt đầu không tuân quy củ, hắn ta dám làm như vậy, ngươi tưởng Giả Vô Thiệt bên kia sẽ ngồi xem sao? Ngươi phải nhìn rõ ràng một việc, đại thế đã không còn ở bên phía Ô Thường, luận về thế lực trong giới tu hành, Ô Thường không sánh bằng đối phương, Giả Vô Thiệt ở thế lực giới tu hành đã ép qua hắn ta. Hắn ta làm mùng một, Giả Vô Thiệt bên kia sẽ làm mười lăm, hắn ta dám phá hủy đầu não của quân Hàn, Giả Vô Thiệt lại dám phá hủy đầu não của nước Tấn!”
“Ngươi phải hiểu được, người tu hành trên tay Giả Vô Thiệt nhiều hơn Ô Thường, một khi Giả Vô Thiệt ra tay, quân Tấn phía sau tất nhiên sẽ hoàn toàn hỗn loạn! Giả Vô Thiệt tất nhiên sẽ phá hủy tiếp tế tiếp viện của quân Tấn, không cho quân Tấn dễ dàng thực hiện được, vậy đô thành nước Tấn chính là mục tiêu công kích chính của Giả Vô Thiệt.”
“Mười hai viên Vô Lượng Quả bị trộm, Giả Vô Thiệt bên kia có ít nhất mười người tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nếu làm loạn, Ô Thường khó có thể đề phòng được, Ô Thường không có thuật phân thân, căn bản không che chở được!”
“Ô Thường đưa ra cơ hội tốt như vậy, Giả Vô Thiệt sợ rằng cầu còn không được. Ngươi cứ chờ xem đi, tất nhiên hắn sẽ thừa dịp xúi giục ba phái lớn của nước Hàn và ba phái lớn của nước Tống tạo phản. Nước Hàn, nước Yến, nước Tống sẽ lập tức liên thủ chống lại nước Tấn!”
Thiệu Tam Tỉnh lắc đầu không ngừng: “Vậy Ô Thường thật đúng là ra chiêu mù quáng rồi!”
Thiệu Bình Ba: “Hắn không có lựa chọn khác. Chín Thánh đã mất lòng người trong thiên hạ từ lâu, đến bước này, cho dù hắn ta không làm như vậy, đối phương cũng sẽ xúi giục khắp nơi làm loạn theo. So với bị động, hắn ta còn không bằng chủ động chiếm tiên cơ. Tạm thời không nói về chuyện này nữa, kinh thành đã không an toàn, Giả Vô Thiệt không tiện để lộ thân phận của chúng ta, chúng ta dễ dàng thành cá trong chậu bị vạ lây. Làm người không đứng dưới bức tường sắp đổ, nên rời khỏi tình cảnh nguy hiểm trước lại nói sau.”
“Được, lão nô sẽ đi sắp xếp.” Thiệu Tam Tỉnh nhanh chóng nhận lệnh rời đi.
…
Bên cạnh đường lớn, trên bờ sông, trong một đám cỏ lau có bến tàu, bên cạnh bến tàu là một nhà kho đổi nguyên vật liệu.
Nhà kho ở đây thông với hai đường sông và đường bộ nên dễ dàng vận chuyển, thời điểm có chiến tranh đã bị trưng thu làm quân dụng.
Cả đoàn xe theo quan đạo ầm ầm lao tới, giảm tốc độ va lần lượt đến cửa kho hàng.
Sau khi dịch dung, Quản Phương Nghi đứng ở cửa cười dài nghênh đón, đám người nhảy xuống ngựa đi tới. Ngưu Hữu Đạo tiến lên hỏi: “Vương gia đâu?”
Quản Phương Nghi nói: “Ngài ấy đang ở bên trong.” Y xoay người đẩy cửa nhà kho ra.
Ngưu Hữu Đạo dẫn theo mấy người lần lượt đi vào.
Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh đang ở trong đó, tất cả đều dịch dung.
Mông Sơn Minh không ngồi xe đẩy mà ngồi ở trên một cái ghế, tạm thời cũng không tiện dùng xe đẩy vì dễ dàng bị lộ.
“Sợ rằng Vương gia và Mông soái đã buồn chán rồi đúng không?” Ngưu Hữu Đạo cười đi tới.
Vừa nghe tiếng đã biết là ai tới, hai người vội vàng hành lễ: “Đạo gia.”
Thương Triều Tông trả lời: “Buồn chán thì không đến mức, chỉ là không biết tình hình của đại quân bây giờ thế nào nên có chút nóng nảy.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta hiểu. Ô Thường đang nghĩ mọi cách tìm hai vị, bây giờ thật sự không tiện để cho vương gia liên hệ với đại quân, một khi để lộ ra chút tin tức thì sẽ có hậu quả không chịu nổi.”
Được Quản Phương Nghi trông coi, vì bảo vệ an toàn cho hai người, tuyệt đối giữ bí mật về tung tích của hai người nên bọn họ đã cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
Cho dù là bản thân Quản Phương Nghi, không phải tuyệt đối cần phải cũng sẽ không chủ động liên hệ với Ngưu Hữu Đạo, chỉ biết bị động chờ Ngưu Hữu Đạo liên hệ với bên này.
Hai người trên cơ bản hoàn toàn không biết gì về tình huống bên ngoài.
Đương nhiên như vậy cũng tốt cho bọn họ. Nghe được lời ấy, hai người cũng chỉ có thể hiểu mà khẽ gật đầu.
Lúc này, một nữ tử tiến lên hành lễ, nói: “Ca, Mông bá bá.”
Hai người nghe tiếng biết là Thương Thục Thanh, một người khẽ gật đầu, một người đáp lễ: “Quận chúa.”
Thương Thục Thanh đeo mặt giả nên hai người không nhìn thấy hình dáng của nàng, cho nên không có phản ứng dư thừa.
Thương Thục Xem ảnh 1 Thanh không nhịn được lén nhìn Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, không nói gì.