Phượng Nhược Nam kéo y cười nói: “Chàng khẩn trương làm gì, tâm tư của Thanh nhi đã rõ ràng, còn thiếu Đạo gia chọc thủng vách giấy thôi. Chỉ cần Đạo gia đáp ứng, chuyện này sẽ ổn.”
Thương Triều Tông suy nghĩ một chút cũng thấy đúng. Y phát hiện mình đúng là quan tâm qua nên bị loạn, đúng là hồ đồ. Bàn tay y chà xát, hưng phấn!
Bên vách núi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn thấy Thương Thục Thanh đang lo lắng bất an thì cười, vẫy tay gọi nàng.
Nhìn thấy hắn gọi mình, Thương Thục Thanh cắn môi, lúc này mới có can đảm chậm rãi đi tới bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, sau đso khẽ nói: “Đạo gia.”
Mặt nàng nóng bùng, đỏ như muốn nhỏ máu vậy.
Ngưu Hữu Đạo ngắm nhìn một lát chợt thấy buồn cười nói: “Vương phi đã nói cho nàng biết ý của ta chưa?”
Thương Thục Thanh cúi đầu, “Ừ” một tiếng giống như tiếng muỗi kêu, hai tay không biết nên đặt ở đâu.
Ngưu Hữu Đạo: “Ta biết, hình như gọi đến hét đi với nàng như vậy là không công bằng với nàng, có vẻ ta quá cường thế, giống như ta đang ỷ thế hiếp người vậy. Nhưng nàng không mở miệng, ta là nam nhân nên không thể làm gì khác hơn là chủ động một chút. Bây giờ ta chỉ hỏi quận chúa một câu, nàng có bằng lòng giao cả đời mình cho ta không?”
Thương Thục Thanh cắn môi, rõ ràng rất do dự nhưng không mở miệng.
Mà đây cũng là điểm Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ nhất. Nếu mắt hắn không mù thì có thể nhìn ra được nữ nhân này chắc chắn thích mình, vì sao mình nói rõ ràng như vậy, nàng vẫn luôn có vẻ như gần như xa giữ một khoảng cách. Điều này làm cho trong lòng hắn ngược lại có phần không vững tin.
Đợi một lúc, Ngưu Hữu Đạo thử hỏi: “Quận chúa, nếu như nàng không muốn cũng có thể trực tiếp nói cho ta biết, có phải nàng không muốn đúng không?”
Thương Thục Thanh lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy chính là bằng lòng?”
Thương Thục Thanh lại khẽ lắc đầu.
Đây là ý gì? Ngưu Hữu Đạo không nhịn được gãi mặt hỏi: “Quận chúa có lo lắng gì sao?”
Thương Thục Thanh im lặng một lát, cuối cùng lên tiếng: “Đạo gia, ta biết ca ca, đại tẩu có mưu đồ gì, sợ rằng tâm tư của bọn họ không thể gạt được Đạo gia, Thanh nhi sợ bị Đạo gia coi thường.”
Hóa ra là lo lắng này. Ngưu Hữu Đạo than thở: “Chuyện thường tình của con người, không đáng để lo lắng. Đừng nói bọn họ, trên đời ai có thể không có tâm tư tạp niệm riêng, phụ mẫu và huynh đệ tỷ muội sao? Bọn họ là bọn họ, nàng là nàng, hai việc này khác nhau. Ngươi thật sự suy nghĩ nhiều rồi. Ta có thể nói cho quận chúa biết, ta cũng sẽ đi vào vực thứ năm nên không còn quá nhiều thời gian cho chúng ta nữa. Ta muốn dẫn quận chúa cùng rời đi, sau này sẽ không gặp lại bọn họ nữa.”
Thương Thục Thanh run lên và ngẩng đầu nhìn hắn, nàng nghe cũng hiểu, mình không đồng ý thì hắn sẽ đi.
Do dự một lát, nàng mới lấy dũng khí hỏi: “Đạo gia có thể vì gương mặt của Thanh nhi thay đổi nên mới thương xót Thanh nhi hay không?”
Ngưu Hữu Đạo cười gượng: “Cũng có nguyên nhân này.”
Trên mặt Thương Thục Thanh hiện lên vẻ đau khổ: “Đạo gia, tuổi tác của Thanh nhi không nhỏ, tuổi thanh xuân đã không còn nữa. Ngài là người trong giới tu hành nên giới hạn tuổi thọ lâu dài, Thanh nhi chỉ là phàm phu tục tử nên rất nhanh sẽ già yếu sắc suy. Nếu như gương mặt Thanh nhi không còn như vậy nữa… Thanh nhi sợ sẽ rước lấy Đạo gia ghét bỏ. Thanh nhi sợ hãi.” Trong mắt nàng đã ngân ngấn nước mắt.
Ngưu Hữu Đạo chợt chậm rãi giơ tay ra nắm lấy cằm của nàng, nâng cương mặt sạch sẽ động lòng người của nàng lên: “Yên tâm, có ta ở đây, không phải sợ, ta sẽ làm cho nàng vĩnh viễn giữ được tuổi thanh xuân. Chuyện nàng lo lắng sẽ vĩnh viễn không xảy ra!”
Thương Thục Thanh cười trong nước mắt. Mình là một phàm phu tục tử, không cần giữ thanh xuân vĩnh viễn gì cả, nhưng có lời này của đối phương là đủ rồi.
Ngưu Hữu Đạo thả cằm của nàng ra và nói với vẻ tự trách: “Đều là lỗi của ta, bây giờ chúng ta không nói chuyện này nữa. Quận chúa cứ chờ xem ta có thể làm được hay không.”
Hắn buông tha, cảm thấy trong lúc vô tình mình thật sự có vẻ quá cường thế, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Thương Thục Thanh, không quan tâm đến lo lắng của nàng đã nóng lòng ép nàng phải đưa ra lựa chọn.
Vì vậy phu thê Thương Triều Tông không thể nhận được kết quả gì từ trong miệng của Thương Thục Thanh. Nàng ấp úng không chịu nói, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Điều này làm cho Thương Triều Tông có chút lo lắng. May là lúc rời đi, Ngưu Hữu Đạo vẫn an bài cho Triệu Hùng Ca tiếp tục ở bên cạnh bảo vệ y. Điều này có nghĩa là Ngưu Hữu Đạo vẫn đang ủng hộ y, ít nhiều cũng khiến cho y yên tâm hơn.
Trước khi chia tay, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nước Hàn bên kia, vương gia chuẩn bị thế nào?”
Thương Triều Tông: “Đại thế của nước Hàn đã mất, nhưng ý định của một vài thế lực bên kia rất rõ ràng, cậy vào thế lực của mình mà muốn có một kết quả danh hiệu tốt nhất, muốn cò kè mặc cả. Có người muốn tiếp tục có quân đội trong tay chiếm lấy biên giới, muốn làm chư hầu một phương. Ý của ta là không thể dung túng, đáp ứng một bên thì khó bảo toàn những người khác sẽ có tâm tư tương tự. Vào lúc này quyết không thể thỏa hiệp, tiêu diệt mới là thượng sách!”
Ngưu Hữu Đạo: “Một lần đánh này, sợ rằng không biết có bao nhiêu người lại phải cửa nát nhà tan.”
Thương Triều Tông: “Đạo gia, không phá thì không xây được, không nhân lúc này bình sứt không sợ mẻ, sau này hòa làm một thể chính là ung nhọt sinh trưởng ở trên người mình, muốn vứt bỏ sẽ càng thêm đau nhức, sau đó lợi ích khắp nơi sẽ liên kết với nhau, muốn động thủ lần nữa sẽ gặp phải sức cản rất lớn, hậu hoạn vô cùng! Lúc này dùng binh không ngừng nỗ lực đến cùng, khiến cho bọn đạo chích không dám lại có ý nghĩ hồi sinh, có thể bảo vệ hơn mười năm thái bình, có thể khiến cho thiên hạ có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức!”
Ngưu Hữu Đạo nói lời kia cũng chỉ là xúc động khi lại phải chết không ít người, thật ra hắn biết không cho Thương Triều Tông đánh cho khắp nơi hàng phục, không cho Thương Triều Tông chấn áp khắp nơi, không cho Thương Triều Tông đứng lên quét ngang thiên hạ lập uy tín, một khi đám người bọn họ rời đi, khắp nơi tất nhiên sẽ rục rịch.
Đây cũng là nguyên nhân hắn sớm bảo tu sĩ trong thiên hạ thu tay lại, chính là cho Thương Triều Tông cơ hội dùng vũ lực. Nhân lúc đám người bọn họ còn đang ở đây, cục diện không đến mức không khống chế được.
“Cứ làm theo suy nghĩ của các ngươi đi.” Ngưu Hữu Đạo buông tiếng thở dài.
Thương Triều Tông chắp tay từ biệt.
Ngưu Hữu Đạo nhìn theo bóng y rời đi. Thật ra chính hắn cũng không biết để cho một nhà độc quyền tốt hay là để mấy nhà cùng tồn tại thì tốt hơn. Nhưng hắn biết trên đời này không có tồn tại nào có thể hoàn toàn khống chế. Ít nhất trước mắt xem ra, một nhà độc quyền có thể nhanh chóng khôi phục thái bình hơn.
Thương Thục Thanh không rời đi mà tạm thời ở lại sơn trang Mao Lư, đám Nha Tương cũng ở lại khiến cho khắp nơi trong sơn trang Mao Lư có thể nhìn thấy quạ đen.
Sau khi tiễn khách đi, Ngưu Hữu Đạo đi tìm Lữ Vô Song và nói chuyện với nàng một lâu mới trở về gian phòng của mình, cũng gọi Viên Cương, Quản Phương Nghi và Vân Cơ tới gặp.
Ngay trước mặt ba người, Ngưu Hữu Đạo mở ra một cái hộp bí mật. Khi mở hộp ra, chỉ thấy có ánh sáng màu đỏ phóng ra, bên trong không ngờ có đặt một Vô Lượng Quả.
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, không biết hắn gọi bọn họ tới xm cái này là có ý gì.
Ngưu Hữu Đạo: “Hồng nương, trong khoảng thời gian nàng và Vân Cơ bế quan, dẫn cả quận chúa theo.”
Ba người càng không hiểu. Quản Phương Nghi nghi ngờ nói: “Dẫn quận chúa đi bế quan à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hai người liên thủ, lợi dụng hiệu quả ngoài dự đoán của Vô Lượng Quả giúp quận chúa tẩy tủy phạt kinh, giúp cơ thể quận chúa thay da đổi thịt. Ta biết điều này rất khó khăn, theo lý thuyết chỉ có bản thân mới có thể cảm giác nhạy bén được từng chỗ rất nhỏ trong cơ thể, dễ dàng điều khiển, nhưng quận chúa không phải là tu sĩ, nàng căn bản không có năng lực này.