Đường hẹp, xe ngựa rất xóc nảy, ta bèn tự mình cưỡi ngựa, khoác áo lông dày, giả nam trang mà đi.
Trong núi Đông Các nạn giặc cướp hoành hành, thị vệ lúc ẩn lúc hiện luôn bảo vệ hai bên ta, gặp mấy toán thổ phỉ, đều đánh đuổi hết.
Sau đó ta đều cẩn thận vẽ lại nơi ẩn náu của bọn thổ phỉ, thêm chú thích, chuẩn bị đưa vào tập sách.
Đi đến An Châu, gần Thiên Nhạc, thấy nơi này khá bằng phẳng, ta đang định bảo mọi người dừng chân nghỉ ngơi một chút thì bỗng nhiên có mấy kỵ binh từ xa phi tới, ta còn chưa kịp nhìn rõ trang phục của những người này, đội hình thị vệ đã bị phá vỡ, ngay sau đó ta thấy người nhẹ bẫng, đã bị người ta cướp lên ngựa, đầu chúc xuống dưới, chỉ thấy một chân đi giày của người này đang đạp lên yên ngựa.
Người này vừa ra tay trúng đích, liền hưng phấn huýt sáo một tiếng, người nghiêng đi, suýt nữa thì rơi khỏi yên, ngay khi ta tưởng hắn sắp ngã ngựa lộn đầu xuống đất, hắn lại lấy từ trên mình ngựa ra một chiếc bình rượu hình gà, rồi ngồi lại ngay ngắn trên yên, ngửa đầu uống rượu một hơi, sau đó tiện tay đậy nút lại, nói với đồng bọn hai câu bằng thứ tiếng ta nghe không hiểu, rồi ném bình rượu qua.
Trong lúc hắn làm hàng loạt động tác này, con tuấn mã dưới thân chúng ta vẫn không hề dừng lại, vẫn phi nước đại về phía trước với tốc độ kinh người, ta bị xóc nảy đến mức muốn nôn, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy dung mạo của người cưỡi ngựa, ta liền ngây người tại chỗ, quên cả nôn.
Người này mặc áo lông thú, tóc tết thành vô số b.í.m tóc dài buông sau lưng, hoàn toàn là cách ăn mặc của người Đột Quyết, nhưng gương mặt trắng trẻo, đôi mắt xanh biếc, ngũ quan tinh xảo, chẳng phải là Bùi Diệu thì còn ai vào đây nữa?
Thấy mấy người khác đi cùng mình đang giao chiến với nội vệ, chàng quay đầu lại, dùng tiếng Hán không được sõi hét lên: “Đã cướp được người rồi, còn không đi? Nguyệt cược phục thua!”
Mấy người kia tức giận nói: “Đồ chó Đột Quyết, chỉ giỏi giành hết công lao!”
Ta lúc này mới để ý thấy trang phục của bọn họ rất giống người Hán, chỉ là trên mũ đội đầu có cắm hai chiếc lông chim, theo như tin tức ta biết được, hẳn là quý tộc Đông Các.
Bùi Diệu cười lớn, mắng một câu “đồ ngốc”, thúc ngựa phi nhanh, một mình dẫn đầu.
Nội vệ giục ngựa đuổi theo, nhưng vì ngựa của họ không nhanh bằng con tuấn mã của Bùi Diệu, nên càng lúc càng bị bỏ xa.
Mấy người phi ngựa vào một doanh trại, bên ngoài có lính canh gác nghiêm ngặt, có thể thấy thân phận quả nhiên không tầm thường.
Vừa vào doanh trại, nam nhân giống Bùi Diệu liền thả chậm tốc độ, dừng ngựa trước một cái lều, xoay người xuống ngựa, sau đó ôm ta xuống, siết chặt eo ta, khoe khoang với đồng bọn phía sau: “Cô nương này thuộc về ta, các ngươi vẫn nên về nhà ôm thê tử đi thôi!”
Người Đông Các dẫn đầu vẻ mặt không phục, hừ một tiếng: “Người này thật sự là nữ giả nam trang sao? Nhỡ đâu là một tiểu lang quân…”
Người phía sau vẻ mặt nhếch nhác: “Nam nữ đều thích như nhau, Hạ Diên, ngươi có muốn mỡ lợn không?”
Bùi Diệu khinh bỉ phun một tiếng, giật phăng mũ của ta, thò tay vào mái tóc đen dày, vuốt ngược ra sau để lộ khuôn mặt ta, rồi nâng cằm ta lên, xoa nhẹ vài cái. Hắn quay đầu nhìn đám người kia với nụ cười nửa miệng: “Cô nương xinh đẹp thế này, các ngươi nhìn không ra sao? Mỡ heo giữ lại cho hai ngươi tự chơi đi, gia không tiếp.”
Sau đó hắn đột nhiên bế ta lên, vén rèm rồi bước vào.
Ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì, đã bị hắn ném lên tấm nệm da dê, hắn nghiêng người đè xuống.
Ta giật mình, tim đập thình thịch, trong đầu chỉ nghĩ, chẳng lẽ người này chỉ là giống Bùi Diệu, chứ không phải Bùi Diệu, mà là một nam nhân Đột Quyết xa lạ?
Nhưng ta nghe giọng nói của hắn cũng giống Bùi Diệu, trên đời này làm sao có thể trùng hợp như vậy được?
Hắn cúi người xuống, ta sợ hãi hét lên một tiếng, quay đầu đi, hắn lại ghé vào tai ta khẽ hỏi: “Tam Nương, là nàng sao?”
Đầu óc ta như nổ tung, mắt mở to, một lúc lâu sau, mới quay lại nhìn hắn, đồng thời gật đầu.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng mắng chửi giận dữ của mấy người Đông Các: “Hạ Diên, tên chó c.h.ế.t nhà ngươi, được hay không? Không được thì đưa cô nương ra đây, để người khác lên!”
Bùi Diệu tức giận quát bọn họ “Cút”, rồi vội vàng ghé vào tai ta nói: “Kêu lên.”
Ta vẻ mặt hoang mang, việc này… việc này ta cũng không biết phả làm sao…
Hắn cau mày nói một câu “Đắc tội rồi”, sau đó nắm lấy eo ta, bóp mạnh một cái.
“A a a a a a a a a a…”
Một lúc lâu sau, Bùi Diệu nhỏ giọng hỏi ta: “Tam Nương sao lại đến đây?”