Hình thì dễ kiếm, Cổ Mạch trực tiếp kêu thám tử kia chụp là xong, còn thứ khác thì khó rồi. Anh ta thương lượng với Ngô Linh, Ngô Linh miễn cưỡng bảo không cần tóc móng tay cũng được.
Tôi rất tò mò Ngô Linh làm bằng cách nào. Nhớ lại trong một chiếc thùng giấy nào đó ở phòng nghiên cứu, tôi từng tìm thấy một con búp bê, đặt chung với xương đầu mèo, không biết có phải là nó hay không.
Cổ Mạch cũng rất tò mò về việc này, nhưng Ngô Linh thẳng thắn từ chốt ý muốn tham quan của Cổ Mạch.
“Đừng làm vướng chân tôi.” Ngô Linh ném ra một câu, sập cửa trước mặt Cổ Mạch.
Cổ Mạch rất bực bội.
Tôi lại cảm thấy cả người rét run.
Nơi Ngô Linh tiến vào là căn phòng nơi cuối hành lang.
Đây là lần đầu Cổ Mạch bước vào bên trong phòng nghiên cứu, cũng là lần đầu tiên tôi bước vào đây của 20 năm trước.
Phòng làm việc, phòng nghỉ, nhà bếp, nhà vệ sinh, những nơi này không hề thay đổi. Tiếp đến chính là hành lang kia rồi.
Trong hành lang có tổng cộng ba căn nhà, ba cánh cửa, có một cánh đang mở, bên trong trống hoác, không có đồ nội thất, không có bất kỳ thứ gì, hai cánh cửa còn lại thì đang đóng. Trên cánh cửa của căn phòng cuối hành lang có treo một bức tranh, chính là bức tranh trừu tượng mà tôi đã từng nhìn thấy, rất to, chiếm hết vị trí của cả cánh cửa, nhìn sơ qua, sẽ gần như bỏ qua mất khung cửa kia.
Khi Ngô Linh mở cửa, đóng cửa đều chắn trước cửa, không nhìn thấy được tình cảnh bên trong. Cổ Mạch cũng không cưỡng cầu, tức giận xoay người.
Tôi vẫn còn nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.
Đây là phòng của Ngô Linh ư? Sự ác ý, sự chuyển hoán một cách kỳ lạ giữa cửa và bức tranh tôi cảm nhận được là sao? Lúc Ngô Linh niệm chú làm phép xảy ra chuyện? Hay là sự cố ngoài ý muốn dẫn đến sự biến hóa ở nơi đây như trong các phim kinh dị, thảm họa?
“Linh không thích bị người khác nhìn thấy. Con sâu mùa hè làm gì biết được mùa đông, người ngoài nghề như chúng ta đừng đứng ở đây gây chướng mắt nữa.” Lưu Miểu vỗ vai Cổ Mạch. Anh ta nhỏ hơn Cổ Mạch mười mấy tuổi, có thể là cỡ 20 tuổi, nhưng với tư thế của hai người, lại không hề cảm thấy không hòa hợp một tý nào.
Cổ Mạch bĩu môi, “Ánh mắt của cô ấy không phải là “Sâu hè làm gì biết đến đông”, mà là “Ranh con chưa đủ trình tham gia”.”
“Ha ha ha! Cũng như nhau thôi mà!” Lưu Miểu cười lớn.
Ngay từ đầu Diệp Thanh đã không hề hóng chuyện mà đang xem sách, trên trang bìa không có tên sách, nhìn thấy cuốn sách to dày kia, chắc là dạng sách luận gì đó rồi.
Nam Cung Diệu cũng chẳng hóng chuyện mà mở cánh cửa bị đóng kia ra rồi tiền vào. Tôi vội vàng đi qua tranh thủ liếc mắt nhìn một cái. Trong căn phòng này không hề chứa đầy thùng giấy như hai mươi năm sau, mà chứa một vòng máy tính.
Dùng “vòng” làm lượng từ không phải do tôi không có kiến thức mà là tôi chỉ chọn từ thích hợp để hình dung theo bản năng.
Hai mươi năm trước vẫn chưa có màn hình tinh thể lỏng, chiếc bàn dài trong phòng được xếp theo hình cong, để năm cái màn hình máy tính, trông rất buồn cười. Đổi thành màn hình tinh thể lỏng, thêm cái cảm giác khoa học kỹ thuật cao vào, thì sẽ dễ tiếp thu cách bài trí này hơn. Được kê sát tường là một hàng máy chủ cỡ bự, đèn chỉ thị đủ màu sắc như đỏ xanh vàng nhấp nháy không ngừng.
Nam Cung Diệu có thể xâm nhập vào kho dữ liệu của một số công ty lớn, xâm nhập vào hệ thống giao thông công cộng đến camera giám sát, thực lực thế nào thì khỏi phải bàn, dùng phần cứng kiểu quá lố như thế cũng chỉ khiến tôi hơi sửng sốt là tiếp nhận được ngay.
Lưu Miểu và Cổ Mạch ngồi trên ghế sofa nói chuyện. Chủ yếu là Cổ Mạch đang nói chuyện, khoe khoang về công việc âm nhạc của mình, kể về chuyện thỉnh thoảng tiếp nhận công việc đạo diễn âm nhạc, đạo diễn phối âm vài lần, ca sĩ này tính tình không tốt, diễn viên kia nói năng không rõ, đều bị anh ta chửi nát nước.
Khoảng ba tiếng sau, Ngô Linh mới mở cửa, trong tay cầm theo một con búp bê đi ra.
Con búp bê này không giống như con tôi đã từng nhìn thấy. Nó hoàn toàn được buộc từ dây thừng, đầu tròn, tứ chi dài dọc ốm nhom, tôi không thích kiểu đồ chơi này lắm, nhưng Quách Ngọc Khiết chắc sẽ kêu lên rằng “Dễ thương quá“. Tôi nhìn thấy trên balo của cô ấy có treo một thứ cũng giống như vậy, thứ đó không phải búp bê, mà là một con chó.
“Là nó?” Cổ Mạch tò mò nhìn con búp bê kia.
Ngô Linh gật đầu, đặt con búp bê lên bàn trà.
Đặt như thế này, con búp bèn nằm ngửa ra, mặt hướng lên trên, lộ ra khuôn mặt mà lúc đầu chẳng hề nhìn rõ.
Cổ Mạch nhìn mặt con búp bể cả nửa ngày mới đánh giá, “Rất thô sơ.”
Mặt con búp bê chính là tấm hình tên tội phạm bị cắt xuống dán trên đầu.
Tôi gật đầu, đồng ý với cách nhìn của Cổ Mạch.
Con búp bê không có quần áo giày dép gì, cả người sạch sẽ giống như người diêm. Người nộm trong phim cổ trang ít ra còn có ngày sinh tháng đẻ, chứ thứ thô sơ của Voodoo Châu Phi này, có thể được không đó?
Tôi khác với Cổ Mạch, ít ra tôi cũng từng nghe nhắc đến Voodoo, nhưng sự hiểu biết về Voodoo toàn đến từ phim kinh dị. Nội dung trong phim kinh dị cũng chẳng biết là thật hay giả. Ví dụ như nhân vật người nước ngoài tên Mary thường gặp trong phim kinh dị, trong lịch sử có người này thật, nhưng khi vào trong phim, có đoàn phim chịu khó tìm tòi, tạo ra ít sách cổ làm tư liệu, đặt vài tấm hình theo kiểu phong cách thời trung cổ. Có đoàn phim thì qua loa, ngay cả kỹ xảo còn dùng loại rẻ tiền thì đừng yêu cầu gì đến việc lương của biên kịch và tổ đạo cụ cao cỡ nào. Voodoo tôi nhìn thấy trong phim kinh dị cũng đủ hình đủ dạng, sử dụng rất nhiều máu tươi. Máu me mà, là thứ phim kinh dị Âu Mỹ yêu thích nhất, mặc kệ là chảy máu của người khác, cắt thịt của chính mình, hay là giết chút mèo chó thỏ gà gì đó, khán giả cũng đều cảm thấy kích thích.
Cho dù thế nào, con búp bê này không hề có một chút cảm giác kinh dị nào. Nếu đặt vào phim có khi còn bị mắng cho một trận ấy chứ.
Tôi nhìn Ngô Linh.
Khuôn mặt của Ngô Linh tôi không thấy được, nhưng tôi nhìn thấy cô ấy vẫn giữ nguyên dáng ngồi thẳng tắp, cũng không nói gì, chắc hẳn là không hề thấy tức giận.
“Sử dụng như thế nào?” Lưu Miểu hỏi, “Có thể sờ không?”
“Anh không được.” Ngô Linh lên tiếng, nói với Cổ Mạch, “Anh làm đi.”
“Hả?” Cổ Mạch ngơ ngác.
“Nghĩ đến sự căm hận của anh đối với tên tội phạp hiếp dâm kia, nắm chặt lấy con búp bê này.” Ngô Linh hất cằm với Lưu Miểu, “Đưa con dao của anh cho anh ta.”
Lưu Miểu mò mẫm trong túi, rút một con dao bướm ra, cử động ngón tay, con dao phát ra tiếng “soạt soạt”, đợi khi còn dao được đưa đến trước mặt Cổ Mạch, nó đã được mở ra, cán dao hướng về phía Cổ Mạch.
Khóe môi Cổ Mạch co giật, “Giống như đồ dỏm ấy? Con búp bê này nhìn rất chắc chắn.”
Tôi nhìn không ra nguyên liệu của con búp bê này, nhưng sợi dây thừng lại quấn một vòng rồi lại một vòng, nhìn trông rất chắc chắn.
“Không cần lo, chỉ cần cảm xúc của anh mãnh liệt, thì rất dễ giết chết gã ta.” Ngô Linh nhẹ nhàng nói ra một câu khủng bố.
“Giết chết… cũng hơi quá rồi đó?” Cổ Mạch chần chừ, động tác không nhuần nhuyễn lắm, dùng dao làm dấu một chút nơi dưới thắt lưng con búp bê, “Tôi không có cảm xúc mãnh liệt đến thế đâu. Cô nên tìm người nhà của Đồng Lị Lị ấy. Việc này…”
“Anh làm là được. Cảm xúc của anh mãnh liệt bao nhiên thì gã ta càng gặp chuyện xui xẻo bấy nhiêu. Anh muốn gã ta gặp phải chuyện gì, gã ta sẽ gặp phải chuyện đó.” Giọng nói của Ngô Linh trở nên kỳ lạ, “Hành động theo ý muốn trong lòng anh, anh sẽ có được kết quả mà anh muốn. Không cần tín ngưỡng, không cần kỹ xảo, không cần thực lực, chỉ cần cảm xúc của anh, phải xem vào sự chấp niệm của anh. Con người là loại động vật rất đáng sợ. Anh có thể làm được.”
Tầm nhìn của Cổ Mạch dính chặt vào trên người con búp bê kia, vô cùng tập trung, con dao bướm trong tay đột nhiên cắm xuống, xuyên qua người con búp bê như chém miếng đậu hũ, phát ra tiếng va chạm lanh lảnh với mặt bàn. Tay Cổ Mạch run lên rồi thả lỏng ra. Con dao bướm cắm vào trong cơ thể con búp bê, dính chặt lại với những sợi dây thừng kia, hòa thành một thể.
Đột nhiên tôi run lên, cảm thấy sự khác thường trong không khí.
Rồi một dòng chất lỏng màu đỏ rỉ ra từ chỗ dao bướm dán chặt với dây thừng. Dần dần cả người con búp bê đều rỉ ra chất lỏng đỏ, nhuộm đỏ luôn cả tấm hình kia.