Kim Hải Phong đang đứng ở nơi cách khoảng 5 – 6 mét nhìn tôi, cô ta không tiến tới, nhưng bộ dáng thì giống như có gì đó muốn nói với tôi vậy.
Tôi không để ý tới cô ta.
Xét về mặt lý trí, tôi biết là không thể trách Kim Hải Phong – người phải chịu trách nhiệm trực tiếp cho những chuyện xảy ra. Cô ta cũng là người bị hại, cô ta cũng không muốn hại nhiều người như vậy. Nhưng xét về mặt tình cảm thì bây giờ tôi thực sự không muốn nhìn thấy mặt của Kim Hải Phong.
Bởi vì cô ta đã khiến cho Gã Béo phải nằm trong phòng hồi sức.
Cũng bởi vì cô ta khiến tôi lại cảm nhận được trò đùa cợt ác ý của ông trời.
Năm người Diệp Thanh đều gặp nạn, Cổ Mạch cũng là được tôi kéo ra từ trong không gian kì lạ. Người có siêu năng lực như Kim Hải Phong đã làm một người bình thường trong nhiều năm như thế mà cuối cùng cũng vẫn bị mất khống chế. Tất cả những chuyện này đều mang đầy sự bi kịch. Tôi không thể không liên tưởng đến bản thân mình.
Tôi cảm thấy sợ hãi.
Đặc biệt là bây giờ tôi phát hiện được cả nhà Diệp Thanh đều đã chết hết, cha mẹ Lưu Miểu cũng đã chết, ba người còn lại của Thanh Diệp hình như cũng không còn người thân nào, Kim Hải Phong lại vừa mất chồng… Điều tôi lo lắng nhất ngay từ đầu chính là người nhà của tôi, bây giờ tôi đang rất sợ hãi.
Kim Hải Phong vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi, đám Tí Còi đương nhiên không thèm để ý đến cô ta giống như tôi, nhưng cha mẹ Gã Béo đã nhận ra, liền nhắc nhở tôi một câu.
“Tiểu Kỳ à, cháu quen biết người đó đúng không?” Cha của Gã Béo hỏi tôi.
Tôi lặng lẽ thở dài, cười với bọn họ, “Vâng, cháu đi xem thử.”
“Cháu có việc bận thì cứ đi làm đi. Các cháu có việc gì thì cũng đi đi. Cô chú không sao đâu.” Mẹ của Gã Béo lo lắng nói.
“Bọn cháu đều không có việc gì cả.” Tí Còi trả lời.
Tôi đi về phía Kim Hải Phong.
“Cô muốn làm gì? Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đọc được hồ sơ mà bọn họ để lại, tôi không có quan hệ gì với bọn họ cả.” Tôi nói một cách không kiên nhẫn.
“A Thụy vừa mới được bác sĩ thông báo là đã chết.” Kim Hải Phong căn bản không để ý tôi nói cái gì.
Tôi im lặng một lúc, “Không phải là cô đã sớm cho rằng anh ta chết rồi sao?”
“Ừm. Chỉ là tôi… muốn nói với anh một tiếng. Còn có… xin lỗi.” Kim Hải Phong ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi lại nhìn về phía hành lang đang chật cứng người nhà của bệnh nhân.
“Cô nói với tôi cũng vô ích thôi.” Tôi không hề chấp nhận lời xin lỗi của cô ta. Người chết đi không phải là tôi, người đang nằm trên giường bệnh cũng không phải là tôi.
Kim Hải Phong nói: “Tiếng xin lỗi này là để xin lỗi anh, còn với bọn họ…” Kim Hải Phong cười khổ, “Tôi có xin lỗi thế nào đi nữa cũng vô ích thôi.”
Tôi không tiếp lời.
“Tôi và A Thụy còn có một đứa con gái.” Kim Hải Phong tiếp tục nói.
Tôi đưa mắt nhìn cô ta.
“Tôi có ra sao cũng không quan trọng, nhưng nó không thể bị tôi làm liên lụy.” Kim Hải Phong nhìn về phía tôi như đang van xin, “Anh giúp tôi có được không?”
Tôi cảm thấy tức cười, “Tôi nói rồi, tôi không giúp được cô.”
“Người của Thanh Diệp thực sự đều bị mất tích hết rồi sao?”
Tôi nghĩ đến người được tôi lôi ra từ không gian kì lạ là Cổ Mạch.
“Cầu xin anh để cho tôi gặp bọn họ. Tôi chỉ muốn hỏi thăm bọn họ…” Kim Hải Phong tiếp tục van nài.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Cổ Mạch.
“Lại xảy ra chuyện gì nữa sao?” Cổ Mạch hỏi một cách uể oải, đầu dây bên đó còn truyền ra tiếng hát ngân cao của nữ ca sĩ.
“Tôi gặp được Kim Hải Phong ở trong bệnh viện. Anh đã xem tin tức về chuyện xe hơi bị phát nổ chưa?” Bởi vì ở xung quanh có người, nên tôi chỉ có thể nói bóng gió cho Cổ Mạch.
Cổ Mạch ở đầu dây bên kia ngơ ngẩn, “Kim Hải Phong ư? Ai vậy?”
“Cái người trong vụ đồ điện tử đó.” Tôi nhắc nhở một câu.
Cổ Mạch liền “À” một tiếng thật dài, hồi lâu sau mới phản ứng lại, “Không phải cái vụ xe hơi bị phát nổ đó là…”
“Cô ta muốn tìm các anh.” Tôi cắt ngang lời của Cổ Mạch.
Cổ Mạch yên lặng.
“Tôi để cô ta tự đi tìm anh, hay là anh tới đây gặp cô ta?” Tôi hỏi thẳng.
“Tôi đến đó gặp cô ta đi. Bệnh viện Trung Tâm đúng không?”
Câu trả lời của Cổ Mạch khiến tôi có chút bất ngờ.
“Đúng vậy.”
“Tôi sẽ qua đó ngay bây giờ.”
Cúp điện thoại xong, tôi nói với Kim Hải Phong: “Anh ta sẽ tới liền.”
“Là ai trong số bọn họ vậy?” Kim Hải Phong hỏi.
“Là cái người có tuổi tác lớn nhất.” Tôi đáp.
Kim Hải Phong có chút nghi hoặc, “Ba người bọn họ nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi nhau mà.”
Tôi ngơ ngác.
Kim Hải Phong chỉ từng gặp qua Diệp Thanh, Lưu Miểu và Ngô Linh thôi sao?
Kim Hải Phong không quen biết Cổ Mạch, tôi nghi ngờ là Cổ Mạch cũng không biết Kim Hải Phong, chỉ đành nói một tiếng với đám Tí Còi, đi cùng Kim Hải Phong tới cổng bệnh viện để chờ Cổ Mạch. Tôi rất tò mò không biết Cổ Mạch sẽ nói với Kim Hải Phong những gì. Tôi cũng có rất nhiều điều muốn nói với Cổ Mạch.
Cổ Mạch bắt xe đến nơi, nhìn thấy tôi, rồi lại nhìn về phía người phụ nữ trung niên đang đứng bên cạnh tôi.
“Anh là người của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp sao?” Kim Hải Phong có chút do dự.
“Đúng thế. Tôi cũng có tham gia trong vụ ủy thác của cô, nhưng mà không có gặp mặt trực tiếp thôi.” Cổ Mạch trả lời.
Bộ dáng của anh ta hiện giờ trông giống như một nhân viên ưu tú trong một xí nghiệp lớn, mang phong cách của một người đàn ông trưởng thành.
“Chúng ta đi đến chỗ nào đó gần đây nói chuyện đi.” Cổ Mạch nói.
Bên ngoài bệnh viện có rất nhiều cửa hàng, nhưng đều rất đông người, không còn chỗ trống. Chúng tôi phải đi bộ một đoạn, mới tìm thấy một quán vỉa hè bên lề đường vừa mới bày đồ ra.
Cổ Mạch gọi bia, dẫn theo chúng tôi đi đến ngồi ở chỗ ngoài rìa của quán. Cái bóng đèn mà chủ tiệm mang theo dường như cũng không thể chiếu tới chỗ chúng tôi ngồi.
“Nói đi, có chuyện gì?” Cổ Mạch uống một ngụm bia, dáng vẻ ưu tú đã biến thành bộ dạng lưu manh vô lại.
Kim Hải Phong bình tĩnh hơn trước rất nhiều, đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện kể lại một lần, sau đó bổ sung thêm một câu: “Cái lá đó là do A Thụy mua ở trên mạng vào hơn ba ngày trước, đó là món quà anh ấy tặng tôi nhân ngày lễ tình nhân…”
“Hai người có chôn chiếc lá đó về lại gốc cây không?” Cổ Mạch hỏi. Đối với truyền thuyết về cây tình yêu thì anh ta ngược lại nhớ rất rõ ràng.
“Không có.” Kim Hải Phong lắc đầu, “Chủ tiệm nói không nhất thiết phải chôn về lại gốc cây. Còn có những người ở nơi khác mua cũng không thể nào chôn về lại gốc cây được.”
Cổ Mạch “Ừ” một tiếng.
“Đây có phải là do số mệnh mà anh nói không?” Tôi hỏi Cổ Mạch.
Cổ Mạch vô cùng kinh ngạc nhìn về phía tôi.
“Những người giống như chúng ta đây thì không thể thoát khỏi những chuyện như thế này đúng không?” Tôi nhìn chằm chằm Cổ Mạch.
Cổ Mạch cười lên, “Chú em à, cậu đã bắt đầu có giác ngộ rồi nhỉ!”
Tôi tóm chặt lấy cổ áo của Cổ Mạch, hai mắt gần như sắp bốc lửa, “Tôi không có đùa giỡn với anh!”
Chủ quán nhìn qua bàn chúng tôi.
Cổ Mạch vỗ vỗ tay tôi, lại xua xua tay với chủ quán, tỏ ý không có chuyện gì cả.
“Chuyện cả nhà Diệp Tử đều chết hết, cậu biết đúng không?” Cổ Mạch nhàn nhạt nói.
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
“Cha mẹ Lưu Miểu chết trước mặt cậu ta, sau này cậu ta liền đi theo Diệp Tử, cắt đứt liên lạc với họ hàng trong nhà.” Vẻ mặt của Cổ Mạch vẫn lạnh nhạt như cũ, bị tôi túm chặt cổ áo làm nghẹt cổ mà vẫn chẳng chút quan tâm.
Tôi cảm thấy được ẩn ý trong lời nói của Cổ Mạch.
“Cha mẹ tôi mất từ lâu rồi, nhưng cũng vẫn còn vài người họ hàng thường qua lại vào mỗi dịp lễ tết, sau khi gia nhập Thanh Diệp…” Cổ Mạch nhún vai, lại vỗ vỗ cánh tay tôi lần nữa.
Kim Hải Phong không dám tin tưởng, “Ý của anh là sao chứ?”
“Nếu cậu muốn mạo hiểm thì cũng có thể. Loại chuyện kiểu này cũng không phải là tuyệt đối.” Đến lúc này rồi mà Cổ Mạch vẫn không quên cầm lon bia lên uống một ngụm, “Diệp Tử vẫn đang đấu tranh đó. Cậu ta vẫn đang không ngừng đấu tranh.”
“Anh ta chết rồi!” Tôi phẫn nộ nói, trong giọng nói còn chứa đựng một tia tuyệt vọng.
“Đúng thế, cậu ta chết rồi, nhưng mà cậu ta vẫn chưa từ bỏ đâu.” Cổ Mạch nhìn về phía tôi.
Tôi ngạc nhiên.
“Tôi từng nghe lão Đạo nói qua một lần. Vào lúc Diệp Tử vừa mới chào đời, thì lão Đạo đã đi gặp cậu ta. Tên của cậu ta còn do lão Đạo đặt, số mệnh của cậu ta cũng được lão Đạo tính toán từ sớm, người nhà của cậu ta đều biết cả.” Ánh mắt của Cổ Mạch rất bình tĩnh, “Diệp Tử đã phải trải qua đoạn đường như vậy đấy. Nếu như cậu sợ thì bây giờ đi chết đi, vậy thì sẽ không phải tận mắt nhìn thấy người thân phải chết nữa.”
Tôi không kiềm chế được mà buông tay ra.
Kim Hải Phong lẩm bẩm một mình: “Tại sao lại như vậy chứ…”
“Theo như cách nói của lão Đạo thì do kiếp trước chúng ta làm chuyện ác, cho nên kiếp này phải chịu khổ. Đây chẳng qua chỉ là chút báo ứng mà thôi.” Cổ Mạch nhếch khóe miệng, lại uống một ngụm bia, rồi đem một lon bia khác để xuống trước mặt tôi.
“Nếu như tôi rời xa bọn họ thì sao?” Tôi hỏi Cổ Mạch.
“Tôi không biết. Chắc là sẽ đỡ hơn một chút, nhưng đoán chừng cũng vẫn sẽ ảnh hưởng tới họ. Có câu nói thế nào nhỉ… Đầu thai cũng là một loại kỹ thuật sống. Những người giống như chúng ta đi đầu thai thì đương nhiên cũng sẽ được Diêm Vương đưa đến những nhà đã được lựa chọn kĩ càng rồi.” Cổ Mạch gõ lon bia ở trước mặt tôi.
Tôi nghe cái âm thanh giòn tan đó, với tay cầm lấy lon bia, uống ừng ực ừng ực một hơi hết nửa lon.
Đợi đến khi chủ quán thu dọn đuổi khách đi, thì trên bàn của chúng tôi đã la liệt những lon bia rỗng không. Kim Hải Phong không biết rời đi vào lúc nào. Tôi và Cổ Mạch ôm vai bá cổ loạng choạng đứng dậy, bước đi liêu xiêu lẹo xẹo.
“Cậu đưa tôi đi đâu vậy hả?” Cổ Mạch hỏi với giọng lèm nhèm.
“Đi thôn Sáu Công Nông!” Tôi nói vẫn coi như còn rõ ràng, nhưng mà trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất này thôi.