Tôi chỉ là cảm thấy hơi ngạc nhiên thôi, rồi rất nhanh tôi liền hiểu ra được, sự thay đổi này chắc chắn là do Lữ Xảo Lam. Gấu Teddy vừa quay về với Lữ Xảo Lam liền trở lại bình thường. Tình huống còn tốt hơn cả sự mong đợi của tôi.
Tôi nhất thời cứ suy nghĩ đến chuyện này, đợi đến khi tôi hoàn hồn lại thì Lữ Xảo Lam đã khóc đủ rồi.
Bao năm trôi qua, cô ấy vẫn yêu thích gấu Teddy như cũ, nhưng cô ấy cũng đã trở thành một người phụ nữ càng thêm chín chắn hơn rồi.
Lữ Xảo Lam có chút đau lòng vuốt nhẹ cái tai và cái chân bị cụt của gấu Teddy, vừa lau nước mắt vừa nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của chị, là chị không tốt, chị đã quên các em đi… Xin lỗi…”
Gấu Teddy đưa tay ra lau nước mắt trên mặt Lữ Xảo Lam.
Tôi tranh thủ khụ một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của một người một gấu.
Tôi kể sơ qua về những chuyện mà gấu Teddy đã gặp phải và tình hình của Hối Hương.
Lữ Xảo Lam cũng không hỏi tôi tại sao lại biết được những chuyện này và làm cách nào để tìm được gấu Teddy, cô ấy chỉ chân thành lên tiếng cám ơn tôi thôi.
Tôi thực ra không để ý gì chuyện này, ngược lại tôi cảm thấy có chút ngượng ngập, tìm đại một đề tài nào đó để nói: “Cái chân đó không phải của nó sao?”
Lữ Xảo Lam vuốt nhẹ cái bên chân bị mất của gấu Teddy, khẽ lắc đầu: “Không phải, là của con khác.”
Tôi thấy màu của cái chân gấu mà Lữ Xảo Lam nhặt được ở khu chung cư kia giống y như màu của con gấu Teddy này, cũng không khác mấy so với cái chân còn lại. Có điều tôi không có cách nào tìm ra được điểm khác nhau rất nhỏ giữa những con gấu Teddy này. Nếu như Lữ Xảo Lam đã nói là không phải thì chắc chắn là không phải rồi.
Gấu Teddy được Lữ Xảo Lam ôm chặt vào lòng, tuy rằng trông nó như một món đồ chơi đã bị hư hại, nhưng cái tình cảnh lúc này vẫn trông rất ấm áp và hạnh phúc.
Tôi trầm mặc một lúc, thật sự là không thể tìm ra được cái cớ nào hay hơn, vì vậy chỉ đành nói thật với Lữ Xảo Lam.
Lữ Xảo Lam vừa nghe tôi nói vừa đưa tay vuốt nhẹ gấu Teddy: “Tôi biết chứ. Lúc nãy tôi có nhìn thấy…” Cô ấy bỗng khựng lại: “Cái tai, bàn tay và còn có tóc nữa…”
Dường như gấu Teddy đang cảm thấy bất an, nó khẽ ngẩng đầu lên.
Lữ Xảo Lam cúi người hôn vào đầu của gấu Teddy: “Không sao đâu. Tôi biết chúng nó đều rất ngoan.”
Gấu Teddy lại cúi thấp đầu xuống, trông giống như một con thú nhồi bông bình thường vậy.
Lữ Xảo Lam lên tiếng: “Anh còn phải tìm bạn của anh đúng không? Tôi cũng phải tìm lại những con gấu khác.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lữ Xảo Lam không nổi giận, cô ấy có thể chấp nhận sự biến hóa của gấu Teddy, còn đồng ý tiếp tục giúp tôi, điều này thật sự là rất tốt. Tâm trạng lo lắng của tôi lúc nãy trở nên dư thừa và cũng có chút bỉ ổi.
Tôi khẽ lắc đầu.
Lại nhìn về phía Lữ Xảo Lam, tôi không kìm được nghi vấn nên hỏi cô ấy: “Lúc nãy cô gặp phải chuyện gì sao?”
Sở dĩ tôi chạy qua phòng của Lữ Xảo Lam là do gấu Teddy phát hiện được gì đó, tôi tưởng rằng Lữ Xảo Lam đã gặp phải nguy hiểm gì, có điều tôi không phát hiện được có gì bất thường trong căn phòng này cả. Điều này cũng không thể bảo đảm là đã an toàn được.
Lữ Xảo Lam cứng đờ người.
“Xin lỗi, nếu như cô không muốn nói thì…” Tuy nói thì nói như vậy nhưng tôi vẫn đề phòng.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ, vô thức đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó lại nhìn về phía gấu Teddy.
Gấu Teddy vẫn nằm im bất động, xem ra chắc là không có nguy hiểm gì đâu.
Lữ Xảo Lam lắc đầu cười khổ: “Không có gì đâu. Người nhà tôi… Chồng tôi gọi điện thoại đến.”
Tôi cảm thấy rất có lỗi: “Chuyện này là do chúng tôi đã làm phiền đến cô.”
Ngoại trừ việc xin lỗi ra thì tôi cũng không biết phải giải quyết chuyện gia đình của Lữ Xảo Lam như thế nào nữa.
Nói thật, nếu như tôi là người nhà của Lữ Xảo Lam thì tôi cũng chưa chắc có thể hiểu cho cô ấy, mà cho dù có hiểu thì cũng không có khả năng đồng ý.
Thứ mà mỗi một con người quan tâm để ý đều khác nhau. Có người thì có thể hi sinh vì bạn bè, có người thì có thể vì người thân mà bỏ mặc tất cả. Thế nhưng người thân, bạn bè của họ chưa chắc sẽ có lựa chọn giống như vậy, họ sẽ khó tránh khỏi sinh ra chút oán giận. Lữ Xảo Lam vì gấu Teddy mà bỏ mặc tất cả, nhưng người khác nhìn vào cũng không thể thông cảm được cho cô ấy.
Đồ chơi, suy cho cùng thì nó vẫn là một món đồ chơi thôi.
Đổi lại là một con thú cưng thì cũng chưa chắc người ta sẽ ủng hộ cho hành động này của cô ấy đâu.
Cho dù là đổi thành một cái thứ khác tích cực hơn, tràn đầy năng lượng hơn như là “ước mơ” đi chăng nữa thì vẫn có rất đông những người phản đối cô ấy làm như vậy.
Tôi có thể hiểu được tình cảnh khó xử của Lữ Xảo Lam.
Người thân và bạn bè của cô ấy sẽ lên tiếng chê trách cô ấy.
Tôi nhìn lướt qua gấu Teddy.
Nó càng cúi thấp đầu xuống.
Tôi không tiện nhúng tay vào chuyện này, ngồi đó nói chuyện với Lữ Xảo Lam một hồi, rồi nói cho cô ấy biết về lịch trình ngày mai, sau đó tôi liền quay về phòng.
Điều khiến tôi bất ngờ là cái người cảnh sát mặc áo ba lỗ và quần đùi lúc nãy vẫn còn đang ở đây.
Đột nhiên nhìn thấy một bóng người ở trên hành lang tối om, tôi xém chút nữa là bị doạ cho chết khiếp.
“Đã ổn rồi chứ?” Cảnh sát kia đang hút thuốc, đốm lửa trên điếu thuốc lúc tắt lúc sáng.
“À, ừ, đã đập chết con gián rồi.” Tôi hoàn hồn lại, lên tiếng trả lời.
Cửa phòng Lữ Xảo Lam vẫn chưa đóng lại, cô ấy cũng để ý đến tình hình bên ngoài và chạy ra xem.
Cảnh sát kia mỉm cười, nói tiếp: “Chết rồi thì tốt. Hai người nghỉ ngơi sớm đi.”
Vừa dứt lời thì người đó tiện tay ném điếu thuốc xuống đất, đạp tắt đốm lửa trên đầu thuốc, sau đó quay về phòng.
Không gian trong khách sạn này đã tồi tệ rồi, những người khách thuê phòng ở đây cũng không có ý thức gì cả.
Vả lại người cảnh sát kia…
Tôi khẽ chau mày.
Người đó khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu, cũng không biết do hành lang quá tối hay là do nguyên nhân gì khác nữa. Trên người của người đó không có khí chất tôi quen thuộc của một người cảnh sát.
Suy nghĩ kĩ lại thì những cảnh sát mà tôi quen biết, nếu không phải là loại cảnh sát tinh anh như Trần Dật Hàm, bao gồm cả hình tượng cảnh sát trong những bộ phim truyền hình, còn có những cảnh sát cấp cao được nhà báo phỏng vấn, thì là những cảnh sát cấp thấp làm việc ở đồn công an như là Tiểu Cổ, hoặc là những cảnh sát già đời lâu năm.
Lần này cảnh sát bên phía Hối Hương đang điều tra một vụ án lớn, có thể sẽ gặp phải một vài cảnh sát mà trước đây tôi chưa từng biết qua cũng nên.
Hơn nữa ở Hối Hương này, nếu như dân ngoại tỉnh mà không chịu hoà nhập với cuộc sống ở đây thì chắc chắn sẽ rất khó sống tiếp.
Tôi cười với Lữ Xảo Lam rồi trở về phòng.
Sau đó tôi cũng không nằm mơ gì khác nữa, cũng không có xảy ra chuyện gì bất thường.
Sáng hôm sau, tôi với Lữ Xảo Lam ăn sáng ở trong khách sạn.
Lữ Xảo Lam đeo một cái ba lô, cô ấy còn lén mở khóa kéo ra cho tôi xem bên trong.
Gấu Teddy ngồi yên trong ba lô.
Lúc Lữ Xảo Lam kéo khoá ba lô lại, cô ấy cố tình chừa ra một khoảng trống, giống như là để cho gấu Teddy có thể hít thở được vậy.
Chúng tôi không gặp lại cảnh sát hôm qua, bên phía Vương Tiểu Bằng cũng không thấy có động tĩnh gì.
Vì đã gật đầu đồng ý với Mạnh Hoa nên sáng nay tôi đã gọi điện cho Trần Tử An, bắt xe của ông ta.
Trong cảnh mộng thì tôi cũng không biết nhà của Mạnh Hoa ở đâu, nhưng lúc Mạnh Hoa nhờ tôi tìm con trai ông ta thì ông ta có nói cho tôi biết địa chỉ nhà.
Trần Tử An đến rất nhanh, cũng rất ngạc nhiên về cái nơi mà chúng tôi muốn đến.
“Khu đó tồi tàn lắm, những người sống ở khu đó đều không phải là người tốt lành gì đâu. Hai người đi đến đó để làm gì vậy? Bạn của hai người không phải là bị mất tích ở bệnh viện sao?” Trần Tử An vẫn rất nhiều chuyện.
Tôi không lên tiếng trả lời, bảo ông ta lái xe đi.
Trần Tử An hậm hực.
Trên đường đi đến đó, chúng tôi có chạy ngang qua một ngôi trường trung học, tôi bảo Trần Tử An dừng lại một lát.
“Cái khu dân cư đó ở ngay phía trước kia kìa. Mà ngôi trường này rất nổi tiếng đấy!” Có vẻ như miệng Trần Tử An không thể dừng nói, ông ta còn nhíu mày hỏi tôi: “Hai người đến đây để tìm con ma nữ kia hả?”