Đọc truyện Full

Chương 1505: Mã số 001 – Chó sủa ban ngày (8)

“Có phải sau chuyện đó, anh đã chuyển nhà?”

“Vâng.

Hôm đó tôi và vợ đã nói chuyện với nhau rất lâu.

Chúng tôi… chắc chắn có thứ gì đó vào nhà rồi.

Không biết là gì, nhưng chắc chắn là có.

Vượng Vượng cũng bị cái thứ đó giết chết.

Sau khi bàn bạc xong, hai vợ chồng tôi cũng không dám nói cho cha mẹ biết chuyện này, chỉ bảo Vượng Vượng chết ở đó, cảm thấy khó chịu, muốn dọn đi, bán nhà.

Hôm chúng tôi dọn đồ đạc đi, vợ tôi bảo đã nhìn thấy Vượng Vượng… Cô ấy nghe thấy có tiếng chó sủa, lúc xuống lầu trông lên ban công, thì Vượng Vượng đang đứng trên đó… Nó ở nhà chúng tôi được mấy ngày, mỗi lần chúng tôi đi làm hay về nhà, nó đều chạy ra ban công nhìn xuống.

Tôi không biết… cũng không biết nó có còn ở trong căn hộ đó không.

Cái thứ đó… sau này tôi thấy, có lẽ cái thứ đó chính là con chó của giám đốc bên chỗ chúng tôi.”

“Hả?”

“Căn hộ đó vốn là của giám đốc phòng kinh doanh thuộc khu Đông của chuỗi siêu thị bên chúng tôi.

Anh ta đã ly hôn với vợ, phải phân chia tài sản, nên anh ta đã bán căn hộ đi, rồi đổi chỗ ở.

Ngày xưa nhà anh ta có nuôi con chó, tôi cũng có biết.

Nhưng không nghĩ nhiều đến chuyện này.

Sau đó… Sau khi chuyển nhà tôi mới nhớ lại chuyện này.

Nhưng anh ta không thừa nhận.

Tôi không biết có phải anh ta giả khờ hay không.

Anh ta và vợ cũng ly hôn rất đột ngột.

Hai người họ hình như là tự tìm hiểu nhau, trước đây còn là bạn học gì đó… Trước đó hễ nhắc đến là anh ta lại bảo tình cảm của hai người họ rất tốt.

Vợ anh ta chỉ khá là, nói sao nhỉ… khá là ngây thơ.

Lớn lên ở thành phố, cha mẹ đều là giảng viên đại học, anh chị em họ gì đều đi du học rồi định cư luôn ở nước ngoài.

Điều kiện rất tốt.

Mà giám đốc của chúng tôi là người có năng lực, giỏi hơn người vợ rất nhiều, nhưng điều kiện thì cũng kém rất xa.

Mỗi lần có tiệc với đồng nghiệp, cô ấy nói chuyện không hợp với các đồng nghiệp nữ chỗ chúng tôi gì hết, cả nói với người thân của chúng tôi cũng vậy.

Một cô bạn đồng nghiệp của chúng tôi bảo cô ta… chỉ là kém tinh tế thôi.

Không phải cố tình huênh hoang, nhưng hễ cất lời thì…”

“Anh cảm thấy họ ly hôn không phải vì mẫu thuẩn thói quen sinh hoạt?”

“Không phải, chắc không phải nguyên nhân ấy đâu.

Chúng tôi… hay rỉ tai nhau.

Thường rỉ tai nhau là, khi nào đó giám đốc Đường phất lên, đá cô ta thì còn có thể, chứ không thể nào có chuyện tự cô ta đòi ly hôn.

Hơn nữa, với mẫu người như giám đốc Đường, ly hôn thì ly hôn thôi, bán nhà rồi đưa cho cô ta thật nhiều tiền… Lúc trước tôi mua căn hộ, thực sự quá bộp chộp.

Nôn nóng kết hôn, chỉ mải trong niềm vui… còn lo là sau này, có khi nào cũng gặp phải chuyện ly hôn như thế hay không nữa… Sau này tôi có đến gặp giám đốc Đường mấy lần, lúc nói chuyện, trả lời tôi, anh ta cứ tìm cách lấp liếm.

Tôi cảm thấy anh ta không chịu nói thật.”

“Vâng.

Sau khi chuyển nhà thì anh còn gặp phải chuyện quái lạ không?”

“Bình yên được một thời gian… Chúng tôi tạm thời dọn đến nhà cha mẹ tôi… Thật không ngờ… Tôi đã chuẩn bị ra ngoài thuê nhà rồi.

Cha mẹ tôi… cha mẹ tôi vẫn còn nhớ thương Vượng Vượng.

Họ còn giữ lại rất nhiều món đồ của nó.

Tôi thấy một số thứ đã hỏng mất rồi, còn ngỡ là đã hỏng trước đây.

Còn cha mẹ tôi thì không biết nghĩ gì, mà lại nghi cho hai vợ chồng tôi, bảo do chúng tôi làm hỏng.

Trước khi chúng tôi dọn đến thì vấn ổn.

Sau đó mẹ tôi… mẹ tôi lấy cái bát của Vượng Vượng ra, mỗi ngày còn cho thức ăn vào đó nữa.

Chúng tôi đều an ủi bà.

Nhưng qua mấy hôm sau vợ tôi mới nói cho tôi biết, rất quái lạ.

Những đồ ăn ấy thực sự đã được ăn hết.

Hai vợ chồng đều sợ muốn chết, nhưng lại không tiện nói cho cha mẹ hay.

Rồi sau đó nữa… thì mẹ tôi gặp chuyện…”

“Mẹ anh đã gặp phải chuyện gì?”

“…”

“Anh Lê, xin anh nén bi thương.

Nhưng nếu muốn giải quyết chuyện này thì chúng tôi cần biết rõ chi tiết của sự tình.”

“Tôi… không biết… tôi… hức… Thực ra tôi cũng… cũng không rõ lắm… Chúng tôi không dám nói ra, vì sợ dọa cha mẹ… Nên kiếm cớ bảo là chỉ cần lập đàn cúng là ổn thôi.

Ở nước ngoài người ta còn làm lễ tang cho chó mà.

Nhà tôi cũng đã lập một cái đàn.

Chúng tôi thực sự đã đi mời thầy.

Đi mấy nơi rồi, bỏ tiền nhiều, người ta mới chịu làm pháp sự cho chúng tôi, tụng kinh một ngày.

Cha mẹ tôi còn bảo tìm nơi nào đó dưới quê mua một phần mộ, ở đó không khí trong lành, khung cảnh đẹp.

Trước giờ Vượng Vượng cứ bị nhốt trong nhà, sau khi chết, để cho nó nhìn thấy đồng ruộng này nọ cho biết.

Vốn dĩ đều rất ổn.

Tôi cứ ngỡ như vậy chắc ông bà già sẽ nguôi ngoai.

Nào ngờ… nào ngờ hôm đó về nhà, tôi tan làm về nhà… Cha tôi đã về quê thăm mộ, mẹ ở nhà một mình.

Tôi về sớm hơn vợ một chút, mở cửa ra nhưng không thấy mẹ tôi đâu, cứ nghĩ là bà đi chợ rồi.

Sau đó vợ tôi đi chợ về, còn hỏi tôi mẹ đi đâu rồi.

Sau đó chúng tôi đã tìm quanh trong nhà… Bà ấy không có trong phòng… Hai vợ chồng tìm cả buổi trời… còn định báo cảnh sát nữa…”

“Rồi anh tìm được mẹ anh ở đâu vậy?”

“Tủ quần áo… Tôi không biết… không biết tại sao bà lại… Vợ tôi thấy cửa tủ chưa đóng kín, tiện tay mở thử… vừa mở thì… mẹ tôi rơi ra… Hai vợ chồng hoàn toàn không kịp trở tay.

Sao bà… sao bà lại… thân thể cứng đơ… mắt… mắt vẫn còn mở.

Trên người không có máu lẫn thương tích.

Hình như đã từng khóc, nhưng không biết vì sao lại khóc… Trong nhà đâu có gì đâu… Mẹ tôi… mẹ tôi đã… đã chết như vậy đó.

Báo cảnh sát, họ cũng chẳng giải thích được gì, còn nghi chúng tôi hại chết mẹ nữa chứ.

Có trời đất chứng giám, chúng tôi có làm gì đâu… Sau đó họ lại nói, chết vì ngạt thở, cũng có thể do bệnh tim.

Đòi khám nghiệm tử thi này nọ… Tôi thì không muốn hành hạ mẹ thêm nữa… Mấy ngày đó, đầu óc tôi cứ quay cuồng, vợ tôi cũng đờ đờ đẫn đẫn.

Vợ tôi hỏi tôi, có phải… có phải cái thứ đó… Tôi… tôi không biết… tôi chỉ thấy… Còn chút nữa là tôi đánh chết cái gã họ Đường đó rồi.

Anh ta thực sự đã hại chết cả nhà tôi.

Anh ta còn nói bán căn hộ đi là hết chuyện thôi.”

“Giám đốc Đường ấy bảo với anh, bán căn hộ đi là hết chuyện sao?”

“Phải, anh ta nói với tôi, không thì bán quách căn nhà đi.

Còn bản thân anh ta chưa hề gặp phải chuyện như vậy.

Anh ta nói, chắc bán căn hộ đi là sẽ ổn thôi.

Hiện tại làm sao mà bán được chứ… Tôi cũng chẳng biết anh ta nói thế là thật hay giả nữa.”

“Anh ta dựa vào đâu mà nói như vậy?”

“…”

“Anh ta có bao giờ kể mình đã trải qua chuyện gì đó không? Cái thứ đó rốt cuộc làm sao lại mò đến?”

“Anh ta có kể.

Khi không còn cách nào cả, thì anh ta mới chịu nói với tôi, rằng có thể là con chó chết quậy.”

“Chó chết là biệt danh của một người hay vật gì đó? Hay là nói chung chung về con chó bị chết?”

“Đó là một cách nói ở dưới quê của anh ta.

Thì nhà có nuôi chó, sau khi chết nó không chịu đi, mà tự mò về nhà.

Ở quê của anh ta, chó không được chết trong nhà.

Có một phong tục như thế.

Chó đang nuôi mà sắp chết, có con thì tự bỏ đi, có con thì bị người ta đem đi vứt.

Nếu có con nào còn quay về, thì sẽ bị mang đi ra ngoài xa đánh chết.

Còn nói gì nhỉ, nếu hai nhà thù nhau, thì cứ giết con chó của nhà kia….

Tôi không biết anh ta nói có thật hay không.

Con người anh ta… trước đây thường kể mấy chuyện này, kể dưới quê có những chuyện như thế.

Những lúc đồng nghiệp tiệc tùng, lúc ăn cơm cũng hay kể.

Mọi người đang ăn cơm, mà anh ta thì cứ kể mấy chuyện chọc tiết heo lấy máu này nọ… Vợ của anh ta hình như cực thích nghe mấy chuyện này, thấy thú vị, chưa thấy bao giờ.

Hình như còn kể, trước đây ông nội của cô ta cũng thích kể mấy chuyện này cho cô ta nghe.

Sau đó tên họ Đường còn kể cho tôi gì nữa đó, lúc kể chuyện vợ anh ta nghe đến mê mẩn, bảo thực sự đã chứng kiến, nên bảo dưới quê chồng mình thật là độc ác.”

“Anh ta có nói làm sao xử lý loại chó chết như thế không?”

“Chỉ còn cách dọn đi.

Không dọn thì cả nhà sẽ bị hại chết.

Anh ta cũng không giải thích rõ được.

Nhà chúng tôi đã dọn đi rồi.

Anh ta còn nói phải xem sổ đỏ gì đó nữa.

Tôi chả biết anh ta muốn nói gì.

Có lẽ đang tìm cách lấp liếm với tôi thôi.”

“Sau khi mẹ anh qua đời, trong nhà còn xảy ra chuyện quái lạ nữa không?”

“Hết rồi.

Gần đây thì hết rồi.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full